Chương 022: Nguy cơ cướp hàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh bình thường không thể nào chạy nhanh, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt.

Nàng cùng Lý Huệ Lợi trò chuyện quá lâu, chậm trễ không ít thời gian, bởi vậy Phác Thái Anh chạy hết tốc lực chạy về phía nhà của Kim Trân Ni, nàng dừng xe xong liền vội vàng chạy lên lầu, bậc thang rỉ sắt bị nàng đẩy mạnh vang lên tiếng rắc rắc kỳ quái, vừa muốn lấy ra chìa khóa thì phát hiện cửa lớn không đóng, có chút mở he hé, Phác Thái Anh nhăn mày, nghĩ thầm Kim Trân Ni về nhà sao không chịu đóng cửa.

"Tôi về rồi." Nàng ở ngoài cửa cởi giày, kéo cửa ra trước hô một tiếng.

Vừa đóng cửa lại, nàng lập tức nghe được mùi thuốc xông lên, tựa như mùi ở bệnh viện.

"Lâu quá!" Tiếng Kim Trân Ni phàn nàn vang lên, nàng đang ngồi trong phòng khách, hai tay đặt trên ghế sofa.

Phác Thái Anh vừa thấy nàng đã giật mình hoảng sợ, vì tay trái của Kim Trân Ni bị bó bột, còn đeo dây treo trước ngực, trên mặt cũng có rất nhiều vết thương chồng lên nhau, chân nhìn như cũng mới bị thương, băng vải lộ ra dưới ống quần. Ánh mắt nàng di chuyển, phát hiện Kim Trí Tú cũng đến, nhưng nàng không giống như Kim Trân Ni bị thương nặng như vậy.

"Người làm gì mà bị thế? Vì sao thành cái dạng này?" Nàng ném túi xách đi về phía trước, bưng khuôn mặt trầy trụa kia kiểm tra, sau đó cẩn thận xem xét tay của nàng, cũng không biết gãy xương thế nào, lại còn phải bó bột.

"Tôi dốc hơi thở cuối cùng bảo em trở về nhà gấp gặp mặt lần cuối, thế mà em vẫn về trễ!" Kim Trân Ni dù bị thương đầy mặt, nhưng khi cười lên vẫn không giảm chút nào mị lực, nàng bất mãn chu mỏ, muốn Phác Thái Anh hôn nàng.

"Nói hươu nói vượn! Những lời như thế sao có thể nói đùa được!" Phác Thái Anh hôn một cái lên má nàng, nàng không thích Kim Trân Ni nói điều xui rủi, nghe khó chịu. "Cô còn chưa nói xảy ra chuyện gì, có người đến đập phá địa bàn hay sao?" Nàng chỉ có thể nghĩ nguyên nhân là ẩu đả băng đảng.

"Không phải, hàng của Hán ca bị cướp, trên đường xảy ra tai nạn." Kim Trân Ni móc bao thuốc, nhóm lửa rồi hút sâu mấy ngụm, khóe miệng nàng cũng có vết trầy, hút thuốc chỉ có thể để bên phải.

Phác Thái Anh nghe nàng nói phải đi chạy hàng, mặt lập tức sạm lại, rất nhanh thu hồi cảm xúc nói: "Ăn cơm không?"

"Ăn! Tôi muốn ăn cơm chiên!" Kim Trân Ni nằm trên ghế sofa như đại lão gia nói.

Phác Thái Anh đứng dậy đi lấy hai chai nước uống, muốn mời Kim Trí Tú uống nước trước, sau đó đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.

Nàng mặc tạp dề, từ tủ lạnh lấy nguyên liệu ra nấu nướng, nghe tiếng Tivi truyền từ phòng khách vào, hờ hững hỏi: "Cô nói là hàng của Hán ca, sao Kim Trí Tú cũng đến?" Nàng biết Kim Trí Tú đưa Kim Trân Ni về nhà, nhưng trên người Kim Trí Tú cũng bị thương.

"Bởi vì Tề ca cũng có đầu tự vào kiện hàng, nhưng chủ yếu người mua là Hán ca, cho nên lúc lấy hàng, Tề ca cử Kim Trí Tú cùng đi." Kim Trân Ni dập thuốc trên tay, cầm lấy chai nước uống mấy ngụm, nàng đem điều khiển tivi quăng cho Kim Trí Tú, để Kim Trí Tú tự chọn kênh.

Phác Thái Anh nghe nàng nói vậy, cũng không hỏi nhiều, nàng làm cơm chiên trứng đơn giản, mời Kim Trân Ni và Kim Trí Tú cùng ăn.

Kim Trí Tú vẫn như cũ, trang phục trên người chưa bao giờ thay đổi, lúc Phác Thái Anh bưng cơm lên, thấy mu bàn tay của Kim Trí Tú bị trầy, nhưng không băng bó, lập tức nàng cầm khăn tay giúp Kim Trí Tú lau vết thương, lại vội vàng mang hộp cấp cứu ra, rõ ràng tróc da tróc thịt tới nơi, mà biểu cảm đau đớn cũng không có.

"Sao cô không đi bác sĩ? Nếu bị nhiễm trùng, thì thời gian chữa còn lâu hơn." Phác Thái Anh cầm chai thuốc sát trùng giúp nàng rửa vết thương, nhìn mu bàn tay nổi lên bọt trắng, nàng liền cảm thấy đau, nhưng Kim Trí Tú một tiếng cũng không kêu lên.

"Thấy chưa, lão bà của tôi có phải rất hiền tuệ không?" Kim Trân Ni cắn thìa, giống như đang khoe khoang gì đó.

Phác Thái Anh trợn mắt nhìn Kim Trân Ni, nàng từ lúc nào từ bạn gái biến thành lão bà? Bất quá nàng càng để ý cái tay bó bột của Kim Trân Ni. "Ta đúng là hiền tuệ, nhưng hiền tuệ cũng không cách nào chữa lành cánh tay gãy của cô." Nàng cảm thấy ở Ngô Đường bị thường là khó tránh khỏi, nhưng có cần thiết đến mức đó không? Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Kim Trân Ni cười mấy tiếng nhún vai nói: "Ngoài ý muốn thôi, không nghĩ có người dám đến cướp hàng."

Phác Thái Anh rủ mắt, rất nhẹ hỏi một câu "Là cảnh sát hả?"

Nàng bỗng nhiên cảm giác Kim Trí Tú trừng mắt nhìn nàng, nhưng Phác Thái Anh không có dũng khí nhìn lại, nàng chỉ cúi đầu giúp Kim Trí Tú băng bó.

"Cảnh sát còn không dám ra tay, lần này đoạt hàng chính là thương gia đồ cổ." Kim Trân Ni ăn xong cơm chiên, đem thìa ném một cái "đinh" lên mâm.

Phác Thái Anh quay đầu nhìn Kim Trân Ni, câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của nó. Thương gia đồ cổ? Sao lại đoạt hàng của Hán ca? dù nói thế nào Hán ca cùng Tề ca ở Bắc khu thế lực rộng lớn, hàng của bọn hắn thì ngay cả băng đảng bình thường cũng không dám đụng, lần này còn lại là một người không liên quan đến băng đảng đến cướp giật?

Kim Trân Ni nhìn ra suy nghĩ của Phác Thái Anh, liền bổ sung giải thích: "Hán ca bắt đầu buôn bán đồ cổ, lần này mua được bức tranh cổ, dự để tuần sau đem đấu giá chợ đen kiếm lời, kết quả tin bị tiết lộ, để mấy tên thương gia đồ cổ để mắt đến."

"Hán ca cũng buôn bán mấy loại này nữa hả?" Nàng không nghĩ đến Ngô Đường cũng có loại làm ăn này.

Tựa hồ không có nghe người ta nói qua, Ngô Đường cũng buôn bán loại hình này.

"Mới bắt đầu mấy năm nay thôi, vì buôn bán đồ cổ tương đối dễ dàng, mà đại ca Ngô Đường thì đã dành buôn súng ống cùng ma túy, mấy đại ca dưới trướng không tiện nhúng tay, cho nên đều tự tìm loại hình kinh doanh khác, Hán ca bình thường không quan tâm đến địa bạn, chỉ âm thầm liên kết với nước ngoài buôn bán đấu giá." Kim Trân Ni ngáp một cái, tựa hồ đối với đề tài này cảm thấy nhàm chán.

Phác Thái Anh rốt cuộc biết Kim Trân Ni đang bận rộn cái gì, nguyên lại trận này đều vì chạy hàng cho Hán ca...

"Tôi muốn tắm, em giúp tôi lau người đi." Kim Trân Ni đứng dậy kéo Phác Thái Anh, nắm chặt tay nàng đi về hướng phòng tắm.

"Biết rồi, đừng kéo tôi." Phác Thái Anh bất đắc dĩ đi theo Kim Trân Ni, nàng thật sự càng lúc càng giống trẻ con, muốn cái gì là được cái đó.

Phác Thái Anh đóng cửa phòng tắm, nhìn Kim Trân Ni cởϊ qυầи áo, ngoài vết thương trên đùi, trên thân thể Vĩnh lạc còn có rất nhiều vết thương, xanh xanh đỏ đỏ, toàn vết thương bị đánh, ngay cả Phác Thái Anh lúc lau tay nàng, đều nhịn không được run rẩy. Những vết thương cũ lại thêm mới chi chiết, khiến người trông thấy phải kinh tâm, nhưng Kim Trân Ni vẫn cứ lơ đễnh, nàng ngồi trên băng ghế, ngâm nga nho nhỏ, hưởng thụ cảm giác được Phác Thái Anh kỳ lưng.

Kỳ thật nàng muốn bảo Vĩnh lạc đừng lăn lộn ở Ngô Đường nữa, nhưng nàng không thể nói.

Không có tư cách, cũng không có lập trường.

"Lần sau cẩn thận một chút." nàng chỉ có thể nhắc nhở Kim Trân Ni.

"Hôn tôi" Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh, để nàng dựa vào lưng mình.

Kim Trân Ni quay người trực tiếp hôn lên môi Phác Thái Anh, xúc cảm mềm mại giao nhau, Phác Thái Anh có thể cảm nhận được trên môi nàng lạnh buốt, cho nên nàng há miệng tinh tế đồng ý cắn nuốt, chiếc lưỡi quấn lấy cẩn thận đùa bỡn, muốn cho Kim Trân Ni một chút ấm áp, để nàng biết, kỳ thật nàng rất quan tâm nàng.

Nụ hôn này không hề kích tình, nhưng rất triền miên cùng ôn nhu.

Cánh môi sau khi rời đi, nhưng vẫn lưu luyến trên má Phác Thái Anh.

"Em hôm nay đi gặp ai?" Kim Trân Ni vuốt vai Phác Thái Anh, nước trên tay làm ướt áo của nàng.

Đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, để nàng không còn chỗ trốn tránh.

"Lý Huệ Lợi" Nàng thành thật khai báo.

"Là ai?" Kim Trân Ni nhướn mày, đã quên đi một người tên Lý Huệ Lợi.

Phác Thái Anh cầm khăn lau người cho nàng, sau đó giúp nàng mặc áo ngủ "Bạn của tôi, là người đi làm."

"Cô có bạn là người đi làm à?" Kim Trân Ni giống như cười mà không cười nhìn nàng, sợi tóc ướt dính trên khuôn mặt, lộ ra tính trẻ con.

"Tôi cũng có mối quan hệ xã giao, có mấy người bạn thì có gì là lạ." Phác Thái Anh không hiểu ý của nàng khi nói những lời này, nhưng luôn cảm thấy như Kim Trân Ni đang giễu cợt nàng?

"Tôi cho rằng em chỉ có mình tôi." Nàng ôm eo Phác Thái Anh, hạ giọng nói rất nhỏ, hơi thở ấm áp hòa với mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng, làm Phác Thái Anh thất thần một lát.

Chỉ có mình Kim Trân Ni ư? Nàng cho rằng khi nói lời này là Kim Trân Ni có thích mình, nhưng lúc Kim Trân Ni chuẩn bị hôn lên môi nàng, Phác Thái Anh quay người mở cửa, làm nàng vồ hụt.

"Cô còn chưa đi." Kim Trân Ni từ phòng tắm đi ra, đã thấy Kim Trí Tú còn ngồi trên ghế, mặt đồng thời hướng về nhà tắm.

"Cô ấy đưa cô về, cũng nên nói lời cảm ơn, sao còn mở miệng đuổi người?" Mặc dù quen với tính tình thẳng thắn của Kim Trân Ni nhưng Phác Thái Anh không thể thô lỗ như nàng "Kim Trí Tú, giờ khuya rồi, cô ở lại ngủ qua đêm đi, tinh thần mệt nhọc rất dễ gây tai nạn, ngủ đủ giấc hãy về nhà được không?"

Phác Thái Anh lưu Kim Trí Tú ở lại, Kim Trân Ni không cao hứng chút nào.

"Nói đùa kiểu gì vậy? Nếu như cô ta ở lại, chúng ta làm sao ân ái hả?" Kim Trân Ni lăn lên giường, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

Lúc này Kim Trí Tú đứng lên, hướng về phía giường đi đến, dứt khoát cũng nằm trên giường, tựa hồ quyết định ở lại qua đêm.

"Cô đừng nói bậy, tôi không có thời gian ân ái với cô, còn phải đi quán rượu làm việc." Phác Thái Anh không để ý Kim Trân Ni, nàng trước mặt mọi người cởi bỏ quần áo bị nước văng, lôi ra áo len sạch sẽ thơm tho mặc vào, cũng mặc kệ Kim Trí Tú có nhìn hay không, thay được là yên tâm thoải mái.

"Xin nghỉ một ngày cũng có sao đâu, tôi bị thương rồi, em không chăm sóc tôi sao?" Kim Trân Ni ngồi trên giường, dùng sức đập nệm phát ra âm thanh bạch bạch. Nàng muốn Phác Thái Anh ở lại.

"Còn muốn tôi chăm sóc gì nữa? Cho ăn no, cũng tắm xong rồi, hiện tại ngoan ngoãn ngủ đi." Nàng cầm chìa khóa cùng áo khoác, đang chuẩn bị ra cửa, Kim Trân Ni đột nhiên ném gối ngăn không cho Phác Thái Anh mở cửa.

"Lại đây" nàng ngoắc ngón tay, muốn Phác Thái Anh quay lại, ngữ khí ra lệnh vương giả, không cần phải phản kháng.

Phác Thái Anh yếu ớt thở dài, vẫn đi qua.

"Cô lại muốn chỉ giáo cái gì?" Nàng bò lên giường, ngồi xuống giữa Kim Trân Ni và Kim Trí Tú.

"Hôn tạm biệt a! Chí ít cũng cho ta một GOODBYE KISS đi chứ?" Kim Trân Ni chỉ môi mình, cười đến vô lại.

Phác Thái Anh thấy thế, cũng không nhịn được cười ra tiếng, nàng hôm nay sao lại nũng nịu đáng yêu như vậy?

"Có được không? Kim Trí Tú vẫn còn ở chỗ này." Phác Thái Anh cúi người, tiến đến trước mặt Kim Trân Ni hỏi.

Nàng không ngại bị nhìn, nhưng Kim Trân Ni không để ý sao?

"Tốt nhất là như thế." nàng nheo mắt, nhếch miệng, nâng lên độ cong tùy tiện, hoa tai cầu vồng mười phần lấp lánh.

Như thế tốt nhất...

Phác Thái Anh nghe nàng nói lời này, có phải muốn công khai?

Nàng rủ mắt, chậm rãi tiến gần hơn, ngay lúc hai người chuẩn bị chạm. Bỗng nhiên từ đằng sau có người kéo Phác Thái Anh một cái, cả thân thể ngã ra đằng sau, trời đất quay cuồng ngã vào ngực của Kim Trí Tú, Kim Trân Ni chống tay đứng dậy, lập tức bị một cái gối chọi thẳng vào mặt, phát ra âm thanh trầm đục,hành động cấp tốc triển khai, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

"Kim Trí Tú!" Kim Trân Ni nắm gối cũng ném về phía nàng, nhưng bị ngăn lại

Phác Thái Anh thấy nàng tức hổn hển, chợt cười to.

"Tôi thấy không cần thiết khiến khách cảm thấy buồn nôn, tôi đi làm trước đây." Phác Thái Anh từ ngực Kim Trí Tú đứng dậy, cầm túi xách cùng chìa khóa đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, nàng vẫn tặng cho Kim Trân Ni một cái hôn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro