Chương 023: Ai là chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Thái Anh đến "Mặt nạ" Trên cơ bản, mọi chuyện ở quán đã có người sắp xếp thỏa đáng.

Nàng mới vừa vào cửa, Châu Châu cùng Tiểu Vân đã đến chào hỏi.

"Phác tỷ, có khách đến nói tìm chị, đợi nãy giờ nửa tiếng rồi." Tiểu Vân nói nhỏ vào tay Phác Thái Anh, còn chỉ vào chỗ sofa nơi góc khuất, từ hướng này nhìn sang, ghế sofa vừa vặn che mất thân ảnh, cho nên Phác Thái Anh không biết là ai.

"Được rồi, chị đến đó xem." Phác Thái Anh bảo Tiểu Vân đi làm việc, trong lòng buồn bực không biết ai đến tìm nàng.

Là Hán ca?...

"Thật có lỗi để ngài đợi lâu." Nàng vội vàng tiến đến chào hỏi, vòng qua ghế sofa thì thoáng chốc sững sờ "Lạp lão sư?"

Không phải là Hán ca mà là Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa hôm nay mặc áo dài màu xanh đen, cặp đùi đẹp bắt chéo, vớ cao màu đen dưới ánh đèn lờ mờ hơi chiếu chiếu, nàng từ đầu đến cuối luôn buộc đuôi ngựa, trên mặt đeo kính đen, toàn thân tản ra khí chất nghiêm túc lạnh liệt. Lạp Lệ Sa liếc Phác Thái Anh một cái, không nói gì, bộ dáng nàng trầm tĩnh là loại không có áp lực đức hạnh.

"A Thép, làm phiền pha cho Lạp lão sư một ly rượu." Phác Thái Anh quay đầu nói với Bartender, hắn lập tức pha ly rượu màu sắc huyền ảo đưa sang cho Tiểu Vân, Tiểu Vân bưng chén rượu đưa đến trước mặt Lạp Lệ Sa, lập tức bị khí thế của nàng dọa cho tê cả da đầu.

"Lạp lão sư, hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm?" Nàng đem rượu đưa đến cười nói, Lạp Lệ Sa không có đón lấy.

Ánh mắt của nàng sắc bến nhìn Phác Thái Anh chằm chằm, giống như đang rình rập con mồi, chờ thời cơ hành động.

Hai người cứ như vậy giằng co nửa ngày, ngươi bất động, ta không động.

Cuối cùng Lạp Lệ Sa hé môi, dùng ngữ khí rất lạnh, hỏi một câu: "Vì sao?"

Cái gì vì sao?....

Phác Thái Anh bị nàng hỏi thì ngây người không hiểu ra sao, vừa muốn mở miệng, thân thể Lạp Lệ Sa có chút nghiêng về phía nàng.

"Cô rời Tinh Toản, vì sao không báo cáo với ta?" Thanh âm của nàng rất trầm ổn, lại làm cho Phác Thái Anh hơi rùng mình.

Nàng không có nghe lầm, Lạp Lệ Sa nói chính xác là "báo cáo" mà không phải là "nói cho".

Phác Thái Anh không phải thuộc hạ của nàng, loại chuyện này vốn không cần được Lạp Lệ Sa đồng ý.

"Thật có lỗi, em nghĩ chuyện này cũng không có gì ghê gớm, nên không nói với chị." Nàng nhẹ nhõm nhún vai, biểu thị Lạp lão sư bình thường công việc bận rộn, nàng cũng không tiện quấy rầy nàng, còn chuyện nàng đổi việc, chắc chắn má mì sẽ giúp nàng truyền đạt tin tức với khách.

"Cô rời khỏi Ngô Đường, hay bị đạp trở về?" Hai tay Lạp Lệ Sa ưu nhã để trên chân, khí chất xuất chúng.

"Cũng không phải vậy, nhờ Hán ca và Tề ca cất nhắc em mới chuyển công việc làm, mà bọn hắn đối với em rất tốt, lần này cũng rất phù hợp hoàn cảnh, so với trước càng thuận lợi hơn." Phác Thái Anh mỉm cười đáp, nàng cũng không phải là rời khỏi Tinh Toản mới làm việc cho Hán ca, muốn nói rằng là trong quá khứ nàng bị Hán ca cầm chân.

Lạp Lệ Sa nghe nàng giải thích, không có bất kỳ biểu hiện nào, ngay khi Phác Thái Anh cho rằng Lạp Lệ Sa sẽ không hiểu nhiều nữa, nàng lại mở miệng.

Mà lần này mắt còn nheo lại, mỗi chữ mỗi câu nói thực rõ ràng: "Cô vì sao cùng Kim Trân Ni hẹn hò hả?"

Quả thực Phác Thái Anh có loại cảm giác bị sét đánh, ai hỏi nàng vấn đề này, nàng đều có thể nhẹ nhàng trả lời, nhưng Lạp Lệ Sa hỏi liền có cảm giác như cảnh sát tra hỏi tội phạm. Nàng nắm chặt hai tay, cảm thấy lưng đổ mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, thân thể lại cảm thấy lạnh, Lạp Lệ Sa im lặng khiến người khác ngạt thở.

"Em và Kim Trân Ni thấy hợp nhau, đều chấp nhận đối phương, hẹn hò thì có gì không tốt." Phác Thái Anh trừng mắt nhìn, lúng túng cười ra tiếng, nàng biết Lạp Lệ Sa không phải kiểu ghê sợ đồng tính, mà trách cứ nàng vì cái gì đi tìm Kim Trân Ni, nhưng nói đến ai quen ai, thật có điểm khó hiểu.

"Cô ta có biết cô cũng từng quan hệ với tôi không?" Lạp Lệ Sa lại nói, mà lần này lại chậm rãi xoay người về phía Phác Thái Anh.

"Chuyện đó ở Tinh Toản cũng không có gì là bí mật, Kim Trân Ni đương nhiên biết rõ." Phác Thái Anh không có tránh né, mặc cho hương hoa mai lãnh liệt đánh đến bên người. Bất quá nàng không nói, Kim Trân Ni lúc trước tìm nàng, cũng bởi vì giữa nàng và Lạp Lệ Sa phát sinh quan hệ, mối quan hệ rắc rối phức tạp nhiều nhánh khiến nàng nhớ đến liền đau đầu.

"Là cô ta kỹ thuật tốt." Lạp Lệ Sa dán vào vai Phác Thái Anh, gần sát thêm nữa thấp giọng hỏi: "Hay là tôi tốt hả?"

Hơi thở ấm áp lập tức phà đến bên tai, trêu chọc Phác Thái Anh toàn thân run rẩy, nàng ngửi mùi hoa mai trên người Lạp Lệ Sa, liền nhớ trải nghiệm say rượu lúc đó, thì lập tức nhăn mày, ai quan tâm kỹ thuật của ai tốt chứ? Phác Thái Anh chuẩn bị đứng dậy thì bị nàng ra tay trước, Lạp Lệ Sa sớm ấn nàng ngồi giữa hai chân.

"Cô ta có biết cô bị khổ dâm không? Biết cô biến thái cỡ nào không?" Lạp Lệ Sa hiển nhiên thấy Phác Thái Anh muốn chạy trốn thì phi thường bất mãn, nàng mạnh tay đè chặt hai chân Phác Thái Anh, tựa hồ ở bên tai không ngừng nói nàng có bao nhiêu phóng đãng, đôi môi duyên dáng kia lại không giống khí chất với những lời nói lưu mạnh phát ra từ nó, cuối cùng còn cười vài tiếng nói: "Nàng có biết cô thích đem chai rượu nhét vào..."

"Lạp Lệ Sa" Phác Thái Anh rốt cuộc nhịn không được cắt lời nàng, tiếng gọi "Lạp Lệ Sa" nghiêm khắc, đầy cảnh cáo.

Người có thể bị ô nhục, nhưng cũng có hạn độ.

Phác Thái Anh nhìn thẳng Lạp Lệ Sa, hai mắt nhìn vào nhau phản chiếu khuôn mặt của đối phương, cũng không có người nào mỉm cười.

"Rất xin lỗi, nơi này không phải Tinh Toản, em hiện giờ không còn là nữ tiếp viên, mà là quản lý quán rượu." Phác Thái Anh chủ động tránh ra xa Lạp Lệ Sa, hai mắt từ đầu đến cuối đều không cam lòng yếu thế mà nhìn nàng." Cho nên mong chị có chừng mực, không thì em sẽ gọi bảo vệ đưa chị ra ngoài".

Nhưng Lạp Lệ Sa cũng không phải ăn chay.

"Mới không gặp một thời gian, trung khuyển dám sủa với chủ nhân rồi à?" Lạp Lệ Sa nói rõ từng câu từng chữ, ánh mắt chiếu đến tựa hồ có thể làm bị thương người khác, nàng ưu nhã buông xuống hai chân, giày cao gót đạp sàn cẩm thạch phát ra tiếng vang vang, thấy nàng hướng về Châu Châu và Tiểu Vân đứng cách đó không xa khoác tay "Mấy cô về đi".

Lập tức nhân viên quán sững sờ, Phác Thái Anh mới là cấp trên của nàng, làm sao vị khách này so với Phác Thái Anh khẩu khí mạnh hơn?

Phác Thái Anh thấy thế cũng đứng lên nói : "Không sao, hôm nay mấy em về trước đi, chút nữa chị sẽ giải thích với Hán ca." Nàng cũng không nghĩ để Lạp Lệ Sa ở trước mặt mọi người quở trách mình, thế là bọn Châu Châu kết thúc công việc về trước.

Đây là vấn đề giữa nàng và Lạp Lệ Sa.

Mấy chục phút sau, nhân viên quán rời đi hết, còn giúp nàng kéo cửa sắt xuống.

Lúc này chỉ còn hai người Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh.

Ngay khi cửa sắt vừa kéo xuống, Phác Thái Anh thở dài

"Em biết chị quen biết rất nhiều đại ca, cũng biết chị không vừa mắt em." Phác Thái Anh do dự nửa ngày, vẫn là quyết định nói ra, miễn cho tương lai phải nơm nớp lo sợ "Nếu như có thể, em cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống của chị, nhưng mong chị có thể giơ cao đánh khẽ, đừng gây phiền phức cho em được không?"

Phác Thái Anh dốc hết dũng khí mới dám nói ra lời, dù sao tất cả mọi người đều trưởng thành, không cần thiết vặn vẹo giày vò nhau.

"Cô có phải đã quên?" Lạp Lệ Sa tiến lên vài bước, đứng sát gần Phác Thái Anh : "Cô là cẩu của tôi".

Cẩu của tôi...

Phác Thái Anh giật khóe miệng một cái, lập tức lui về sau vài bước, không ngờ Lạp Lệ Sa vung tay tán cho Phác Thái Anh một cú trời giáng.

Nàng từ bao giờ trở thành cẩu của nàng!

Thoáng chốc đáy mắt Lạp Lệ Sa hiện lên tia không vui, nàng một cước đạp vào bụng Phác Thái Anh, để nàng chật vật té xuống đất, Phác Thái Anh cũng lập tức phản kích, nàng vung tay nhắm vào hàm dưới của Lạp Lệ Sa,không ngờ bị nàng tránh thoát, nàng chỉ biết Lạp Lệ Sa là một lão sư, không ngờ thần kinh phản xạ của nàng nhanh nhẹn giống vận động viên quyền anh, làm Phác Thái Anh một phen sửng sốt.

Lúc nàng còn ngẩn ngơ thẫn thờ, Lạp Lệ Sa đã trực tiếp đánh vào bụng nàng, Phác Thái Anh dâng lên cảm giác buồn nôn, cúi người mạnh liệt ho mấy lần. Lạp Lệ Sa thừa dịp nàng cong thân, cầm dây buộc hàng hóa của quán rượu, cường ngạnh đem hai tay nàng buộc chặt ở phía sau lưng, Phác Thái Anh vặn vẹo thân mình giãy dụa, Lạp Lệ Sa lập tức đạp lên bắp chân nàng, giày cao gót sắc bén cơ hồ đâm thủng da thịt, đau đến mức Phác Thái Anh đổ mồ hôi lạnh.

Lạp Lệ Sa giữ hai chân nàng, sau đó buộc chặt chắc chắn, kéo Phác Thái Anh ném nàng lên sofa.

"Chị rốt cuộc muốn làm gì!" Phác Thái Anh thở phì phò, mồ hôi trượt dài hai bên thái dương.

Nàng không hiểu Lạp Lệ Sa rốt cuộc muốn cái gì, nếu như nàng là tiếp viên, khách yêu cầu nàng sẽ làm theo, thế nhưng hiện giờ nàng là quản lý quán rượu, đã không cần bày ra vẻ mặt vui vẻ với Lạp Lệ Sa, vì cái gì nàng lại cố chấp như vậy, trói nàng lại để làm cái gì?

"Tôi muốn cô biết, ai mới là chủ nhân của cô." mắt kính của Lạp Lệ Sa bởi vì đánh nhau với Phác Thái Anh mà bị rơi xuống đất.

Đôi mắt không bị che chắn bởi kính càng khiến ánh nhìn của nàng càng thêm sắc bén, con ngươi đen tuyền chăm chú nhìn Phác Thái Anh, giống như là đang chực chờ đem nàng làm tê liệt, ánh mắt lớn mật, thẳng thắn, quỷ dị chăm chú nhìn nàng, nhìn từ trên cổ dọc một đường xuống ngực, từ ngực chuyển xuống bụng dưới, cuối cùng nhìn vào giữa hai chân thì đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.

"Tôi không phải là cẩu của cô! Đến bây giờ cũng không phải!" Phác Thái Anh xì một tiếng, cảm thấy Lạp Lệ Sa chính là đồ điên.

Vẫn là không nên nghe lời một kẻ điên.

Bốp!...

Lại là âm thanh giòn tan, lực đạo của Lạp Lệ Sa không chút nào lưu tình, tát lên mặt Phác Thái Anh muốn lệch qua một bên.

"Nếu như cô im miệng, có thể bị đánh ít một chút." Lạp Lệ Sa nắm cằm nàng, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, chiếc mũi cao gầy của nàng chạm vào khuôn mặt Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa bắt đầu xé rách áo len trên người nàng, kéo mấy lần liền xé ra một mảnh lớn, hở nửa bả vai, da thịt màu lúa mì hiện rõ dưới ánh đèn vàng thật mê người. Nhưng biểu cảm của Phác Thái Anh lại cứng đờ.

"Nếu cô dám hôn tôi, tôi sẽ cắn nát lưỡi cô." Phác Thái Anh nhìn chằm chặp vào môi Lạp Lệ Sa nói.

"Vậy nơi này của cô có thể hôn phải không?" Nàng nhếch lên nụ cười giễu cợt, cánh tay chen vào giữa hai chân Phác Thái Anh, đầu ngón tay cách quần lót nhẹ nhàng vuốt ve "Cô vẫn muốn cắn đứt lưỡi tôi phải không?" Lạp Lệ Sa híp hai mắt, trực tiếp giật quần Phác Thái Anh xuống, thình lình đột ngột tấn công.

Hạ thân khô khốc bị đâm thẳng vào, Phác Thái Anh nhăn lông mày kêu đau một tiếng, nàng cắn môi dưới, không muốn lộ ra tiếng rên rỉ.

"Thật khít" Lạp Lệ Sa cắn tai nàng, tán thưởng một câu.

Nhiệt độ nóng ướt bao lấy ngón tay, không lâu sau nàng cảm giác trơn trượt, đầu ngón tay ra vào vô cùng dễ dàng. Nàng buông thõng hai mắt nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, gương mặt của nàng đỏ bừng, đôi môi mím chặt không chịu phát ra âm thanh, cánh tay bị cột ở đằng sau, phần eo có chút cong lên, hai chân bị thô lỗ tách ra, nhưng cổ chân lại bị dây thừng cột lấy.

.... quần áo chỉnh tề bị xé rách.

"Cô rốt cuộc.. tại sao muốn đối xử... với tôi như thế?" Phác Thái Anh cố nén rên rỉ, nàng hỏi Lạp Lệ Sa, hỏi nàng là vì sao.

Lạp Lệ Sa mặt lạnh như băng, nàng không có bất kỳ biểu hiện nào, ngón tay máy móc rút ra thọc vào, mặt không đỏ, hơi thở không gấp....

"Bởi vì tôi ghét cô xuất hiện ở Ngô Đường." Nàng giải thích cho Phác Thái Anh nghe "Nếu như cô chịu biến mất, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng chỉ cần cô ở lại Ngô Đường một ngày, hoặc là thông đồng cùng người của Ngô Đường, tôi chính là chủ nhân của cô, thông minh một chút đi, nếu như muốn trà trộn vào Ngô Đường, cô phải học làm sao lấy lòng tôi."

Nàng nói không sai, Phác Thái Anh rất rõ con đường này....

Lạp Lệ Sa không chỉ cùng các đại ca ở Ngô Đường quen biết, trong tay nàng nắm rất nhiều quyền lợi, có lẽ sẽ nâng nàng lên, cũng có thể để nàng rơi xuống vực sâu mất xác. Chỉ cần nàng ở Ngô Đường một ngày, nàng nhất định phải vì Lạp Lệ Sa mà dốc hơi tàn, trừ phi Lạp Lệ Sa không có hứng thú với nàng, hoặc là nàng chủ động rời bỏ.

Trốn không được.

Phác Thái Anh cũng không định sẽ trốn Lạp Lệ Sa.

Trận công thành chiến này hoàn toàn không bình đẳng, tiếp tục cho đến khi trời sáng, Phác Thái Anh mới được cởi trói chân tay, đã không còn chút sức lực xụi lơ nằm trên ghế sofa, cả đêm, Lạp Lệ Sa không ngừng đòi hỏi nàng, muốn nàng quỳ gối, muốn nàng giống con chó liếm chân nàng, muốn nàng sủa gâu gâu, còn bị đánh, bị xiết, bị kéo, đến mức quán rượu hiện giờ trông như bị người ta đến đập phá, chai rượu vỡ đầy sàn, bàn bị lật loạn, ngay cả áp phích trên tường cũng bị xé nát.

Điên cuồng!

Lạp Lệ Sa mặc áo sơ mi, chừa lại hai nút áo trên, ngồi lên ghế sofa, kéo tóc Phác Thái Anh, để nàng ngửa mặt nhìn mình.

Cúi người, đôi môi hai người chăm chú quấn lấy nhau, tối hôm qua Lạp Lệ Sa không có hôn nàng, hiện tại mới bố thí cho nàng một cái hôn, nhưng nụ hôn này rất thô bạo, nàng dùng sức đè ép môi của Phác Thái Anh, đầu lưỡi mãnh liệt quấn lấy, quét ngang dọc trong miệng Phác Thái Anh, dốc sức dày vò, cho đến khi nếm được mùi máu tươi, Lạp Lệ Sa mới chậm rãi tách ra, lưỡi còn vương lại sợi tơ nước.

Cánh môi Phác Thái Anh bị chà đạp sưng đỏ chảy máu, môi bị hôn dính son trông rất chật vật.

Lại rất mê người....

"Tôi không ngại gửi sủng vật cho người khác chăn nuôi, nhưng nếu cẩu của ta không trung thành, hoặc không sẵn sàng chơi với tôi, thì tôi có thể tùy hứng nói Hán ca tìm người khác thay thế vị trí của cô."  m thanh Lạp Lệ Sa có chút đe dọa, nàng cảnh cáo Phác Thái Anh tốt nhất đừng hòng trốn tránh nàng.

"Cầm cái này." Nàng rút một tờ giấy trắng từ trong bóp, viết lên đó vài chữ "Ngày mai đến địa chỉ này tìm tôi."

Lạp Lệ Sa đứng dậy điều chỉnh lại y phục, thuận tay nhặt kính trên đất lên liếc mắt về phía Phác Thái Anh một cái.

"Nếu cô không đến, ta sẽ đích thân đến tìm cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro