Chương 027: Ba ngày chưa về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu "Đừng về muộn quá" thể hiện tâm tình của Phác Thái Anh rất tệ.

Bởi vì Kim Trân Ni ba người cũng không trở về, nàng trong lúc đó gọi điện thoại, thế nhưng không liên lạc được với Kim Trân Ni, nếu điện thoại không tắt máy thì sẽ có người khác nghe, mà mỗi lần người nhận đều khác nhau, điều này khiến Phác Thái Anh rất là bực bội, nàng không xác định được suy nghĩ của Kim Trân Ni, có lẽ nàng bận rộn nhiều chuyện, hoặc bị Hán ca gọi đi xử lý công việc, thế nhưng Phác Thái Anh càng chờ càng hoảng hốt, suy nghĩ tự nhiên trở nên bi quan...

"Phác Thái Anh" Lạp Lệ Sa gọi một tiếng, ngữ khí không nhẹ không nặng, làm cho Phác Thái Anh bừng tỉnh.

Nàng cầm chổi phủi bụi trong tay, đang quét bụi bình hoa cổ, nhưng Lạp Lệ Sa kéo tay nàng, để nàng không xô bể đồ.

"Cô không quan tâm, thì đừng đến gần chỗ đồ dễ vỡ." Nàng lấy chổi phủi bụi trên tay Phác Thái Anh, muốn nàng đi quét rác.

Thế nhưng Phác Thái Anh rũ mắt, nàng không có tâm tư quét dọn, nàng căn bản chờ đợi không ngừng.

"Thật có lỗi, hôm nay em không thoải mái, có thể hay không nhờ..."

Phác Thái Anh còn nói chưa xong, Lạp Lệ Sa liền ném ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén buộc nàng phải ngậm miệng.

"Nếu như cô muốn tìm Kim Trân Ni, hiện tại cô ta hẳn còn đang ở Tinh Toản." Lạp Lệ Sa nhấp một ngụm trà hoa lài, ngữ khí qua quýt bình bình, tựa hồ như nói thời tiết hôm nay thế nào. Nhưng đối với Phác Thái Anh mà nói, lại giống như quả bom, nàng biết Kim Trân Ni ở Tinh Toản, thế nhưng nàng cố ý không chấp nhận sự thật này.

"Hán ca gần đây có vụ mua bán lớn, mời không ít đại ca băng đảng đến quán rượu náo nhiệt." Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn sắc mặt tái xanh của Phác Thái Anh, nhếch lên nụ cười như có như không nói: "Kim Trân Ni thân là thủ hạ đắc lực của Hán ca, đương nhiên không thể thiếu loại xã giao này."

Thế nhưng ba ngày ròng rã, chẳng lẽ vì xã giao mà uống đến mất tích sao?

Phác Thái Anh nhịn xuống trong lòng gầm thét, an tĩnh đứng ở một bên.

"Kim Trân Ni thay Hán ca khuyết trương thanh thế đương nhiên sẽ được hưởng đãi ngộ." Lạp Lệ Sa rũ mắt, nói đến nhạt.

Nàng nhắc nhở Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đang thụ hưởng phần thưởng, ngụ ý muốn nàng đừng đi quấy rầy.

Bởi vậy Phác Thái Anh đêm nay vẫn lưu lại nấu cơm cho Lạp Lệ Sa, nàng lo liệu xong buổi tối, ngồi nhìn Lạp Lệ Sa ăn. Đâu là thói quen cố định, cho đến khi Lạp Lệ Sa nguyện ý thả người, mới gọi Tô Di lấy tiền cho Phác Thái Anh, sau khi nhận tiền nàng mới được rời đi.

Nàng đến quán rượu bận bịu hoàn thành công việc, lập tức lái xe như bay đến Tinh Toản, nàng muốn gặp Kim Trân Ni, dù gặp mặt thôi cũng được.

Lòng của nàng phập phồng lo lắng, mấy ngày nay nàng đều ăn không ngon ngủ không yên, nàng không phải đặc biệt tưởng niệm Kim Trân Ni, cũng không phải nàng yêu không thể xa rời, chỉ là Phác Thái Anh để ý mối quan hệ mơ hồ giữa hai người, nếu như Kim Trân Ni còn cần nàng, chí ít cũng sẽ gọi điện thoại, nếu như Kim Trân Ni chán ghét nàng, như vậy cũng nên thoải mái nói ra.

Mà không phải giống như vậy, cũng không phải đang chơi trốn tìm, còn muốn nàng không ngừng suy đoán, không ngừng tìm kiếm...

Nàng đậu xe xong xuôi, lập tức đi vào đại sảnh của Tinh Toản, nơi này sang trọng mang lại cho nàng rất nhiều ký ức, nơi này là nơi nàng đặt bước chân đầu tiên vào Ngô Đường. Cửa tự động mở ra, nàng lập tức thấy má mì đi về phía nàng, sắc mặt tương đối khó coi, tựa hồ không muốn nhìn thấy Phác Thái Anh, nhưng nàng không ngại, bởi vì nàng đến tìm người.

"Ra ngoài! Cô không được vào đây!" Má mì giang hai tay ngăn Phác Thái Anh, muốn nàng lập tức rời đi.

"Tôi không đến tiêu khiển, tôi đến tìm người." Phác Thái Anh không có xông vào, bởi vì nàng sau khi nhìn thấy mấy cái tiểu đệ ném về phía nàng ánh mắt nghi hoặc, cùng mấy người bảo kê Tinh Toản, nhưng má mì không ra lệnh, bọn hắn cũng không tùy tiện đuổi người.

"Mặc kệ cô muốn tìm ai, nơi này không chào đón cô" Má mì không nói lý.

"Tôi đến tìm Hán ca" Phác Thái Anh sau khi nói xong thì dừng một chút, sửa lời nói: "Không đúng, tôi muốn gặp Kim Trân Ni".

"Hán ca không có mời cô, ảo tưởng trên mặt mình dát thϊếp vàng hay gì! Mau cút!" Má mì đẩy vai Phác Thái Anh, để chính nàng rời đi, thế nhưng Phác Thái Anh không nhường, nàng kéo tay má mì, biểu lộ bất đắc dĩ.

"Tôi muốn gặp một chút thôi, không chào hỏi cũng được." Nàng đã nhượng bộ hết nấc, chỉ nhìn một chút cũng tốt.

Để nàng biết Kim Trân Ni ở đây cũng tốt....

"Không có thương lượng! nếu cô không đi, tôi sẽ kêu người ném cô ra ngoài!" Má mì nói lời ngoan độc, đồng thời ánh mắt ném về bọn đàn em phía sau "Tôi cho cô thêm năm giây, cô không đi, tôi sẽ cho người ném cô ra ngoài, năm, bốn, ba, hai..."

Phác Thái Anh trong lòng quýnh lên, mắt thấy mấy cái đàn em đi đến, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một người.

"Kim Trí Tú!" Nàng gọi to một tiếng, đồng thời người đang chờ thang máy Kim Trí Tú cũng quay đầu nhìn.

Má mì thấy Phác Thái Anh gọi Kim Trí Tú, nhất thời không dám cho người mang nàng đi.

"Kim Trí Tú! Kim Trí Tú." Nàng bước về phía trước vài bước, vẫy vẫy tay.

Kim Trí Tú đội mũ lưỡi trai che kín mặt, nhưng Phác Thái Anh biết nàng thấy mình, còn đích thân đi đến chỗ nàng.

"Kim Trí Tú, cô có thể đưa tôi lên trên không? tôi muốn gặp Kim Trân Ni." Nàng biết Hán ca nhất định hôm nay có mời Tề Ca, nếu không Kim Trí Tú sẽ không xuất hiện chỗ này, gặp được nàng, Phác Thái Anh liền yên tâm. Kim Trí Tú nhất định sẽ đưa nàng lên.

"Xin cô, tôi sẽ không gây phiền phức cho cô, cũng chỉ muốn gặp một chút thôi." Phác Thái Anh hèn mọn thỉnh cầu Kim Trí Tú.

Thế nhưng nàng lại cực tuyệt nhờ vả.

"Đi về" Thanh âm Kim Trí Tú gầm lên như từ dưới đáy thuyền truyền lên, nàng một tiếng trở về, khiến Phác Thái Anh sắc mặt tái nhợt.

Má mì nghe Kim Trí Tú nói thế, lập tức vòng hai tay trước ngực, tiến lên phía trước, trừng mắt với Phác Thái Anh.

"Nghe thấy chưa? Kim Trí Tú kêu cô cút! cô còn chờ cái gì nữa?"

Phác Thái Anh ngẩn người, nuốt nước miếng một cái nói "chỉ một chút thôi...."

"Đi về" Vẫn là câu nói này, Kim Trí Tú nói xong liền xoay người rời đi, nàng tiến đến thang máy, cửa đóng lại hoàn toàn che khuất ánh mắt của Phác Thái Anh, cũng ngăn cách hi vọng của nàng.

Phác Thái Anh thất lạc rời khỏi Tinh Toản, một mình về nhà.

Nàng sau khi mở cửa, nghênh đón nàng là căn phòng tối đen quạnh quẽ, mùi nước hoa của Kim Trân Ni trở nên rất nhạt, cơ hồ muốn biến mất trong gian phòng. Nàng đứng ở nhà bếp, nhìn bát cơm để ở chậu rửa, mấy đêm liền nàng đều tự mình làm cơm, một mình ăn cơm, tắm rửa, xem tivi, đi ngủ....

Đã như vậy, vì cái gì còn muốn duy trì mối quan hệ "hẹn hò".

Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Phác Thái Anh qua loa rửa mặt, ngồi trên giường nhìn điện thoại, bên trong có mấy tin nhắn, đều là Lý Huệ Lợi gửi, nhưng ngày gửi cũng đã rất cũ. Từ lần nàng bảo Lý Huệ Lợi đừng nói lung tung, Lý Huệ Lợi không còn gửi tin nhắn cho nàng, một lần song sát, khiến Kim Trân Ni cùng Lý Huệ Lợi đều xa lánh nàng, vô luận là thân phận nội ứng hay là thân phận bình thường trong tương lai, nàng đều phá hỏng.

Đêm nay nàng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cho đến hừng đông.

Đến khi ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vang, Phác Thái Anh mới gọi được.

Tút tút.. tút tút...

" Alo.." Lần này có người nhận điện thoại rất nhanh, nhưng như cũ không phải là Kim Trân Ni, giọng của một nữ nhân lạ lẫm.

"Làm phiền, tôi tìm Kim Trân Ni" Thanh âm Phác Thái Anh mệt mỏi có chút khàn khàn, nàng nhắm mắt nói.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lay động, nàng nghe tiếng chăn bông va chạm, còn có tiếng vang của đồ vật.

Nửa ngày, đối phương mới hỏi: "Cô là ai?"

Phác Thái Anh cảm thấy buồn cười, nàng mới là người muốn hỏi cô ta là ai.

"Kim Trân Ni có ở đó không? có thể chuyển điện thoại cho cô ấy không?" Nàng không trả lời, bởi vì ngay cả nàng không biết tự giới thiệu như thế nào.

Bạn gái? bằng hữu? hay bạn cùng phòng?

Nàng không biết.

"Kim Trân Ni đang ngủ, tôi không muốn đánh thức nàng." Nữ nhân nói rất nhỏ.

"Cô ấy đang ở đâu?" Phác Thái Anh chậm rãi mở mắt,rất có kiên nhẫn hỏi.

"Nàng đương nhiên đang ở nhà, không thì có thể đi đâu? hôm qua sau khi kết thúc tiệc tùng, chúng tôi liền đưa nàng về nhà." Nữ nhân nói như một chuyện đương nhiên, nàng tựa hồ cảm thấy Phác Thái Anh rất phiền, đang chuẩn bị cúp điện thoại, chỉ nghe tiếng thở lẩm bẩm, Phác Thái Anh biết kia là Kim Trân Ni.

"Bảo bối, ai vậy?"

Bên kia điện thoại, nàng nghe thấy tiếng Kim Trân Ni vừa tỉnh ngủ, trầm thấp lại gợi cảm.

Thế nhưng nàng gọi người khác là bảo bối.

"Không biết, cứ hỏi lung ta lung tung này kia.. chán ghét... chị sờ chỗ nào vậy... không phải vừa mới tỉnh hay sao..." Nữ nhân nói vài câu, bỗng nhiên cũng Kim Trân Ni đùa giỡn, Phác Thái Anh ở bên này điện thoại hoàn toàn ngơ ngác, nàng nghe Kim Trân Ni nói vài câu, bảo nữ nhân tắt điện thoại đi, sau đó là âm thanh tút tút khô khan...

Phác Thái Anh để điện thoại xuống, nàng vô lực ngã xuống giường phát ra tiếng động vang, sau đó kéo chăn bông bao lấy chính mình, giống như chui vào tơ kén tìm yên tĩnh. Nàng không khóc, mà là cười, nàng cười mình ngu xuẩn, cũng cười mình đáng đời, Phác Thái Anh không trách Kim Trân Ni, bởi vì nàng mơ hồ biết chân tướng, nhưng thủy chung trốn tránh, không chịu đối mặt.

Nàng biết, Kim Trân Ni có rất nhiều cái "nhà".

Nãng cũng đoán được, Kim Trân Ni có rất nhiều "bảo bối".

Những bảo bối kia thay nàng giữ nhà, giống như thú cưng giúp chủ nhân canh cổng...

Nhưng thì sao?

Phác Thái Anh tiếp cận nàng vì muốn trà trộn và Ngô Đường, cho nên đáng lý nàng không thật tâm thích Kim Trân Ni.

Khi đó Kim Trân Ni có nói, nàng cùng Phác Thái Anh quen nhau, đó chính là cho nàng một tấm vé vào cửa Ngô Đường.

Thế nhưng tấm vé kia cũng chỉ vào được một nửa.

Nàng cho Phác Thái Anh theo Hán ca, làm quản lý tạp vụ, trên thực tế hoạt động của băng đảng nàng không cách nào tham dự, tính cả tiệc ăn mừng nàng cũng không được mời. Nếu như Kim Trân Ni thật quan tâm như vậy Hán ca sẽ không bỏ mặc nàng. Có lẽ do câu nói lần trước khiến Kim Trân Ni quyết định rời bỏ, nếu nàng không nói muốn đi chạy hàng, có thể mối quan hệ này sẽ duy trì lâu một chút thì sao?

Phác Thái Anh dùng sức nắm chặt cánh tay, móng tay cơ hồ muốn chìm vào trong thịt.

Một bước sai, từng bước sai!

Đáng chết! mẹ nó, nàng thật đáng chết!

Nàng cắn môi dưới, không để mình mắng thành tiếng, bởi vì gian phòng quá tĩnh lặng, làm cho nàng khủng hoảng, làm Phác Thái Anh sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, Phác Thái Anh mơ mơ màng màng ngủ, nàng nửa tỉnh nửa mê, biết nàng nằm mơ.

Nàng mơ Kim Trân Ni ăn tô mì Dương Xuân của mình, còn luôn gọi nàng là Đông di, nàng mơ hai người chạy vào ngõ hẻm, tránh né cừu nhân truy sát, còn biết Kim Trân Ni rất lưu manh, thế nhưng nàng cũng có mặt thiện lương, nàng sẽ cho mèo hoang ăn cơm, cũng sẽ giúp nàng mua bữa ăn sáng, sau khi tan làm kiểu gì cũng sẽ đến quán rượu Đông Đường tìm nàng, có đôi khi hai người sẽ tay trong tay cùng về nhà.

Kim Trân Ni có nụ cười rất phách lối, tai của nàng luôn đeo hoa tai phản quang bảy màu, mỗi lần nhìn đến điều khiến Phác Thái Anh chói mắt.

Nàng tựa như kim cương chưa được mài dũa, toàn thân phát ra ánh sáng mãnh liệt, không che giấu chút nào phát ra mị lực.

Nàng cũng rất xấu, rất vô tình...

Rất vô tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro