Chương 026: Hiểu rõ cô hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rắc!

Tiếng tay cầm cửa chuyển động đưa Phác Thái Anh hồi thần.

Nàng nghiêng đầu là Lạp Lệ Sa.

"Lạp Lệ Sa" nàng tinh tế thì thầm gọi ra hai tiếng này. Lạp Lệ Sa tựa như là cái gai trong lòng nàng, nhổ không được, giữ lại cũng không xong.

Nàng chắp tay sau lưng đi vào thư phòng, giống như đã dạy học xong, lên lầu giám thị Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa đứng ở phía sau ghế sofa da nhìn quanh bài trí của thư phòng, sau đó ánh mắt chuyển đến cuốn sách để trên bàn thấp, hiển nhiên là bị chạm qua, cho nên nàng đem ánh mắt dời đi dừng lại ở trên thân Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa không có sinh khí, cũng không có biểu hiện gì.

"Bé gái kia về nhà rồi à?" Phác Thái Anh thuận miệng hỏi, đánh vỡ im lặng trong phòng.

Lạp Lệ Sa nghe vậy, nhẹ gật đầu.

Phác Thái Anh thấy nàng không tự nhiên, liền đem hình đang cầm trên tay đưa về phía trước, chỉ vào đứa bé trong ảnh "Bé gái này là chị hả?" Nàng biết là Lạp Lệ Sa, nhưng nàng không biết tìm chủ đề gì để nói, vừa vặn ánh mắt Lạp Lệ Sa đặt trên tay nàng đang cầm ảnh, cho nên mới hỏi nhiều vài câu.

Lạp Lệ Sa không trả lời nàng, cặp mắt lãnh liệt ngạo mạn nhìn nàng.

"Đứa nhỏ rất đáng yêu" Phác Thái Anh khẽ cười, giương mắt đối mặt nhìn nàng "Còn nữ nhân này là ai?"

Nàng chỉ vào nữ nhân lớn tuổi trong bức ảnh, lúc này Lạp Lệ Sa mới có hành động, tiến đến gần nắm chặt tay Phác Thái Anh, để ngón tay nàng đang chỉ vào nữ nhân kia phải dời đi, sau đó tiến đến nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như nghĩ đang dò xét trong mắt Phác Thái Anh xem có bí mật gì không, muốn biết trong lòng nàng do hiếu kỳ hay có tâm tư gì mà tìm hiểu.

"Cô muốn tìm hiểu tôi sao?" Lạp Lệ Sa môi đỏ khẽ mở, nhàn nhạt hỏi.

Phác Thái Anh rủ mắt, nghiêng đầu muốn đi, lại bị Lạp Lệ Sa giữ lại.

"Không bằng nói về cô một chút đi?" Nàng cầm khung hình trên tay Phác Thái Anh, đặt lại trên bàn, đưa tay ôm eo nàng, ép buộc Phác Thái Anh phải nhìn thẳng vào nàng. " Nói một chút cô sinh trưởng ở đâu? Từng học qua trường gì? Cha mẹ ở đâu? Yêu thích cái gì? Thích màu gì? Nói đi để tôi hiểu rõ cô hơn."
Hiểu rõ cô hơn....

Phác Thái Anh run lên, cúi đầu.

"Thật có lỗi, em sẽ không hỏi đến chuyện của chị." Phác Thái Anh cự tuyệt trả lời.

Nàng không hỏi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng sẽ không hỏi nàng.

Hai người giằng co không xong, Phác Thái Anh nhíu mày, nàng nghĩ gỡ bàn tay Lạp Lệ Sa đặt trên eo nàng, Lạp Lệ Sa lại cố gắng giữ chặt hơn, cuối cùng cơ hồ hai người như dính lại với nhau. Phác Thái Anh đầu hàng không chống cự, nàng dứt khoát đưa tay đặt lên bả vai Lạp Lệ Sa, nghiêng người đưa cằm đặt lên vai nàng, dứt khoát không nhìn vào ánh mắt sắc bén của Lạp Lệ Sa, như thế này tốt hơn, để không nhìn thấy đôi mắt như đang đào bới bí mật của nàng, làm Phác Thái Anh sợ hãi.

Quá mức chuyên chú lại chấp nhất....

"Chị thích xem sách trên bàn hả? Sát vách quân tư xuân kỳ?" Khóe mắt Phác Thái Anh thoáng nhìn tên sách, thuận miệng hỏi.

Nàng ngửi mùi hoa mai trên người Lạp Lệ Sa, cảm thấy đầu có chút mê man.

"Cô thấy thế nào?" Lạp Lệ Sa hỏi nàng có xem qua hay không, nàng biết Phác Thái Anh có chạm đến.

"Quá dở" Nàng thở dài, cảm thụ hơi ấm Lạp Lệ Sa truyền đến.

"Ừm" Lạp Lệ Sa trả lời, không có biểu hiện gì.

Hai người ôm thật lâu, cho đến khi Phác Thái Anh cảm thấy chân bắt đầu mỏi mà Lạp Lệ Sa vẫn không chịu buông nàng ra.

Thế là Phác Thái Anh chủ động tách ra, lập tức cảm giác Lạp Lệ Sa không vui bóp eo nàng, nàng ở trên vai nhìn lên, vô luận là nhìn mấy lần, nàng đều cảm thấy Lạp Lệ Sa rất hoàn mỹ, tựa như là nữ nhân trong tranh bước ra, bất quá tính cách của nàng lại khiến người ta chán ghét.

"Có thể buông ra không? chân em mỏi quá." Phác Thái Anh vỗ vỗ tay Lạp Lệ Sa, muốn nàng thả ra.

"Cô có nấu cơm không?" Lúc Lạp Lệ Sa buông tay, hỏi nàng một câu.

Phác Thái Anh hiểu ý tứ của Lạp Lệ Sa "Có, nhưng không biết nấu có hợp khẩu vị của chị không."

Lạp Lệ Sa nắm tay nàng xuống lầu, các nàng đi vào nhà bếp, ánh mắt Phác Thái Anh thoáng chốc sáng rực lên, dụng cụ nhà bếp vô cùng đầy đủ, tủ lạnh cũng rất cao cấp, đứng nhìn lò nướng liền có cảm giác như mình đang là bếp trưởng ở một nhà hàng năm sao, khiến người ta có tâm tình vui vẻ nấu ăn. Phác Thái Anh không chần chừ, nàng mặc tạp dề nấu cơm, mở ra tủ lạnh nhìn qua, cuối cùng quyết định nấu mì Ý.

"Mì Ý được không?" Nàng lấy mấy trái cà chua, hỏi Lạp Lệ Sa ngồi trên bàn.

Nàng chống cằm nhìn Phác Thái Anh, không nói được hay không được, coi như ngầm chấp thuận.

Phác Thái Anh đang lúc rửa rau, cảm thấy lưng thật lạnh vì Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn đem lưng nàng đi đông lạnh, nàng hoàn toàn khác biệt với Kim Trân Ni, Kim Trân Ni thẳng thắn và lớn mật, tầm mắt của nàng giống như màu mắt đỏ hồng của nàng, nóng như liệt hỏa, nhưng Lạp Lệ Sa lại lạnh như băng, lại còn thái độ ngạo mạn, làm cho người ta không dám lên tiếng.

"Chị cứ ngồi đó mà nhìn, sao không qua đây phụ em rửa rau đi." Phác Thái Anh rốt cuộc nhịn không được, quay đầu cầm rổ đồ ăn, ra hiệu cho Lạp Lệ Sa đến giúp.

Lạp Lệ Sa không có vui, nàng chậm rãi đi đến bên chậu rửa, tiếp nhận rổ rau Phác Thái Anh đưa đến bắt đầu rửa.

Thêm người thêm tay, Phác Thái Anh càng nhanh chóng nấu xong, hôm nay tốc độ nấu nướng của nàng so với bình thường chậm hơn nhiều, tựa hồ muốn cảm nhận tất cả không khí cao cấp của nhà bếp, dù sao nhà bếp của Kim Trân Ni thật sự tiêu điều và khó xài đến cực hạn, có đôi khi chỗ để cắt nguyên liệu cũng không có, phải đem đến bàn ăn để xử lý.

Phác Thái Anh đổ mì ra, sau đó đứng ở lò bắt đầu nấu nướng, nàng cầm nguyên liệu Lạp Lệ Sa vừa rửa sạch, tùy hứng cắt xong thì bỏ vào xào, không bao lâu truyền đến hương thơm đồ ăn ngào ngạt, sau đó đổ cà chua vào, màu sắc phi thường phong phú. Phác Thái Anh cầm thìa múc một chút nước chấm, tự mình nếm thử một chút, không mặn.

Lúc Phác Thái Anh bỏ cà chua vào, lại định đổ thêm một ít nước chấm, nhưng lần này bị Lạp Lệ Sa kéo tay, thìa thoáng chốc không đến miệng nàng.

Phác Thái Anh nhìn môi nàng, có chút mở ra, đầu lưỡi liếʍ nhẹ vào đầu thìa.

"Được rồi" nàng buông tay Phác Thái Anh, biểu thị gia vị vậy là được rồi.

Phác Thái Anh thu tay lại, đột nhiên cảm thấy nửa vời.

"Chị nói được thì được" Người ăn là Lạp Lệ Sa, hương vị thế nào đối với nàng cũng không đáng kể.

Sau khi sắp xếp bàn ăn đơn giản, Lạp Lệ Sa ngồi cạnh bàn, không có phản ứng.

Phác Thái Anh móc ra thuốc lá, chỉ chỉ ban công, Lạp Lệ Sa thấy, cũng gật đầu đồng ý.

Nàng đẩy cửa kính dẫn ra ban công, nhón thuốc lá hút vài hơi sâu, có vẻ vì quá gấp gáp. lại hít quá nhiều, nên có chút ho khan. Phác Thái Anh cầm thuốc lá trên tay, nheo mắt, nàng bực bội vuốt tóc, đã không biết nên có biểu hiện gì mà đi xem Lạp Lệ Sa, có đôi khi nàng rất lạnh lùng, có đôi khi lại yên tĩnh, nàng có thể đem Phác Thái Anh đè ở trên ghế cướp đoạt nhiều lần, cũng có thể chỉ ôm nàng, quy củ sưởi ấm lẫn nhau.

Rất tệ...

Quá tệ...

Phác Thái Anh hơi quay đầu, Lạp Lệ Sa đưa lưng về phía nàng, ngồi ở bàn ăn, y nguyên không đụng đũa.

Đang chờ nàng?

Bỗng nhiên Phác Thái Anh hừ cười một tiếng, sao có thể.

"Thật có lỗi" Nàng hút thuốc xong đi vào nhà bếp, lưu loát cởi tạp dề "Tôi đến giờ phải đi rồi".

Nàng còn phải đi quán rượu, không thể đến quá muộn.

"Chờ tôi ăn xong" yên lặng nửa ngày, Lạp Lệ Sa mới cầm đũa nói.

Phác Thái Anh không có giận, nàng kéo cái ghế ngồi đối diện Lạp Lệ Sa, ngồi nhìn nàng dùng bữa tối.

Động tác của Lạp Lệ Sa rất có khí chất, là cô giáo dạy kèm ở nhà ưu lương nữ nhân, lúc nàng dùng bữa nhai kỹ nuốt chậm, môi động không phát ra thanh âm, động tác dùng nĩa cũng rất nhẹ nhàng, nàng đang dùng cơm rủ mắt xuống, lông mi thon dài dưới ánh đèn trông thật mỹ lệ, tràn ngập vận vị nữ nhân, khẳng định là nữ thân khiến nam nhân mê mẩn.

Phác Thái Anh nhìn đến xuất thần, chờ Lạp Lệ Sa dùng bữa xong đã là chuyện sau đó nửa tiếng.

Nàng gọi Tô Di, lấy một phong thư đưa cho Phác Thái Anh, đây là tiền công của nàng.

"Kỹ năng nấu nướng của cô không tệ." lúc Lạp Lệ Sa đưa cho nàng phong thư mở miệng nói, rất khó được nàng tán thưởng một câu, mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng Phác Thái Anh lại rất vui vẻ.

"Cám ơn" Nàng mỉm cười, chuẩn bị rời đi, Lạp Lệ Sa gọi nàng.

"Ngày mai nhớ đến" Nàng muốn Phác Thái Anh ngày mai lại đến.

Câu này làm nàng dừng chân một chút, mấy giây sau mới rời đi.

Tâm tình Phác Thái Anh lại phiền muộn, bởi vì ngày mai nàng lại phải đến nhà Lạp Lệ Sa làm công. Bất quá lúc lên xe nàng đã thu thập xong cảm xúc, hôm nay quán rượu buôn bán rất quạnh quẽ, mấy tháng nay càng lúc càng thảm, hôm qua còn được 5 người khách, hôm nay chỉ còn hai người, khi nàng đang ngồi ở quầy bar, luôn cảm thấy dự cảm không tốt, nhưng A Thép an ủi nàng bảo "Mặt Nạ" vốn luôn như thế, kỳ thật việc làm ăn không tốt lắm, để Phác Thái Anh chớ suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vậy đêm nay kết thúc công việc đặc biệt sớm, mà lúc tan làm trời còn mưa lất phất.

Phác Thái Anh kéo thân thể mệt mỏi về nhà, nghênh đón nàng là căn phòng quạnh quẽ, sau khi bật đèn và quạt, không có ai.

Kim Trân Ni còn chưa trở về, trên giường cũng rất gọn gàng, không có người từng dùng qua, Phác Thái Anh vào nhà bếp, tự rót cho mình một ly nước, trầm mặt đứng dựa vào cửa sổ, nghe tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

Nàng đang nghĩ, có nên gọi điện cho Kim Trân Ni hay không.

Cuối cùng nàng rút điện thoại ra gọi lần thứ nhất không ai trả lời, đến lần thứ hai cũng không ai nhận.

Gọi đến lần thứ ba thì mới có tín hiệu kết nối, nhưng âm thanh nơi Kim Trân Ni đang ở truyền đến vô cùng ồn ào, nàng cơ hồ không nghe được tiếng Kim Trân Ni nói.

"Cô đang ở đâu?" Phác Thái Anh nguyên bản cũng muốn đùa nghịch gọi nàng về nhà ngay lập tức, nhưng nghĩ nghĩ một lát cũng chỉ hỏi câu này.

"Ở Tinh Toản, Hán ca vừa kết thúc vụ làm ăn lớn, mời mọi người đến tiêu khiển." Tiếng Kim Trân Ni to khiến Phác Thái Anh bừng tỉnh, bởi vì hoàn cảnh xung quanh quá ầm ĩ, nên nghe nàng nói có chút không kiên nhẫn.

Phác Thái Anh nghe vậy, mím môi, Hán ca mừng công không gọi nàng, rõ ràng không xem nàng là một thành viên trong băng đảng.

"Em gọi có gì không?" Bên cạnh Kim Trân Ni truyền đến thanh âm ly rượu va chạm nhau, còn có mấy nam nhân đối diện la hét bảo nghe điện thoại cái gì, khiến Phác Thái Anh cảm thấy không được tôn trọng, nhưng hết lần này lần khác Kim Trân Ni cũng không có ngăn cản, còn cười to vài tiếng.

"Cô chừng nào về nhà?" Nàng nhẹ hỏi, hy vọng Kim Trân Ni có thể nghe thấy nàng đang rất tịch mịch, thế nhưng cũng không hy vọng nàng nhận ra.

"Cái gì? tiếng em nhỏ quá tôi không nghe thấy." Kim Trân Ni hét vài câu, phía sau vui vẻ khiến tâm tình Phác Thái Anh càng nặng nề.

Không nghe thấy thì thôi, không quan trọng.

Bởi vậy Phác Thái Anh cuối cùng chỉ thả một câu "Cô cứ thoải mái chơi đi, đừng về muộn quá."

Nàng nói xong, Kim Trân Ni liền cúp điện thoại, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro