Chương 025: Quan hệ phức tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Phác Thái Anh đưa ra yêu cầu muốn cùng đi chạy hàng, Kim Trân Ni liền không nói chuyện với nàng nữa, là tình nhân, Phác Thái Anh không thể không bị đả kích.

Ngoại trừ vấn đề của Kim Trân Ni, nàng còn có chuyện phiền toái lớn.

Lúc này nàng đang cầm trong tay một tờ giấy, là địa chỉ mà Lạp Lệ Sa đưa cho nàng trước kia, hơn nữa còn uy hiếp nàng, không đến, Lạp Lệ Sa sẽ đích thân đến tìm, Phác Thái Anh đương nhiên không ngốc đến mức đi thử thách giới hạn cuối cùng của Lạp Lệ Sa. Nàng đứng trước biệt thự, tòa nhà này không khó tìm, cách nhà Lý Huệ Lợi không xa, là một căn biệt thự biệt lập.

Nhà cao năm lầu, vẻ ngoài trang nhã, phong cách màu đen hiện đại, nhìn vô cùng sang trọng. Phác Thái Anh kiểm tra số nhà với địa chỉ trong giấy, xác định đúng là nơi này mới bấm chuông cửa, tiếng chuông thanh thúy vang lên hai lần, lập tức có người trả lời.

"Xin chào, nơi này là Lạp gia, xin hỏi cô tìm ai?" Bộ đàm truyền đến thanh âm của một phụ nữ trung niên vô cùng hữu lễ.

"Xin chào, tôi là Phác Thái Anh, Lạp lão sư mời tôi đến." Phác Thái Anh đưa mắt nhìn trong cửa sắt, trả lời.

Nửa ngày, cửa sắt tự động mở ra, một lão thái thái mặc y phục người hầu kiểu tây đi ra.

"Mời vào" Lão thái thái mỉm cười hiền hòa, ra hiệu cho Phác Thái Anh đi vào trong biệt thự.

Nàng bước vào vườn hoa, lập tức mùi hoa thơm ngát xộc vào mũi, bên trong cửa là một thế giới hoàn toàn khác. Phác Thái Anh đi vào con đường nhỏ dẫn vào vườn hoa, hai bên là thảm cỏ được người chăm sóc kỹ lưỡng, còn có rất nhiều loại hoa cỏ thực vật, thậm chí còn có một cái hồ nhỏ, bên trên trang trí bằng hòn non bộ đầy nghệ thuật, giống như là ở nhà hàng năm sao, nháy mắt làm Phác Thái Anh có gan nghĩ đến ảo giác đang nghỉ phép.

Lão thái thái dẫn nàng vào phòng khách, được bao trùm bởi màu trắng, đồ dùng trong nhà không hề bị pha tạp màu khác khiến Phác Thái Anh cảm thấy không tự nhiên, đá cẩm thạch hoa trắng tựa như tấm gương, còn phản chiếu hình ảnh. Lão thái thái mời Phác Thái Anh ngồi xuống, sau đó rời khỏi phòng khách, cùng lúc đó nàng nghe thấy tiếng dép lê vang ba ba trên thang lầu, ngước mắt nhìn lên, là nữ chủ nhân xuống lầu.

Lạp Lệ Sa hôm nay đặc biệt nhìn không giống thường ngày, mặc đồ ở nhà màu xanh nước biển, hào phóng nhưng không mất đi ưu nhã, tóc dài xõa trên vai, lúc xuống lầu động tác thanh tú, mặc dù khuôn mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng nàng thoạt nhìn không giống như thường ngày nghiêm túc, khí thế cũng ít đi rất nhiều.

"Chị tìm em có chuyện gì?" Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn nàng, Lạp Lệ Sa liền đứng ở cầu thang không có đi xuống hết.

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn xuyên qua mắt kính, trên dưới dò xét Phác Thái Anh, sau đó vỗ tay mấy tiếng.

"Tô Di đem đồ đến cho nàng." Lạp Lệ Sa gọi vị lão thái thái kia là Tô Di.

Phác Thái Anh quay đầu, trông thấy Tô Di cầm tạp dề cùng chổi đến.

"Người hầu nhà tôi về quê thăm gia đình, mấy ngày nay thiếu người làm, nên gọi cô đến giúp." Lạp Lệ Sa vừa nói vừa đi xuống lầu, nàng bước đến cách Phác Thái Anh một thước thì dừng lại, chỉ chỉ tạp dề ý bảo Phác Thái Anh mặc vào.

Nguyên lai Lạp Lệ Sa gọi nàng đến là để làm tạp vụ.

"Sau khi kết thúc công việc, tôi sẽ trả tiền công cho cô, vì thế không cần lo lắng." Nàng nói giống như Phác Thái Anh đang rất thiếu tiền.

Phác Thái Anh chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng còn ở Ngô Đường một ngày, không thể không cúi đầu trước mặt Lạp Lệ Sa, thế là nàng mặc tạp dề vào, đi theo Tô Di ra phía sau nhà quét rác. Biệt thự này nằm giữa bãi cỏ, sân sau còn lớn hơn, nhưng cơ bản lại rất sạch sẽ, cũng không cần tốn sức để lau dọn, cho nên Phác Thái Anh liền làm dáng một chút, cầm cái chổi quét bụi.

Lúc nàng đang thưởng thức hoa cỏ trong sân, có tiếng cửa kéo màn vang lên làm Phác Thái Anh quay đầu nhìn.

Lạp Lệ Sa đứng ở cửa sổ kính lớn, cầm trong tay điều khiển để mở rèm cửa, sau đó bắt chéo chân dài đẹp ngồi trên sofa nhìn chằm chằm nàng, tựa như đang xem trò gì rất hay, bên cạnh còn bày bàn trà nhài, ngay cả lúc nàng uống trà, ánh mắt cũng không rời khỏi nàng, khiến đáy lòng Phác Thái Anh lạnh run lên, thế nào cũng có cảm giác như mình là động vật trong vườn thú, đang bị người ta ngắm nhìn...

Nàng lúc đầu muốn tránh né ánh mắt của Lạp Lệ Sa, nhưng chỉ cần nàng rời khỏi phạm vi sân sau, Tô Di sẽ hảo tâm nhắc nhở, muốn nàng qua bên kia quét rác, hoặc là lau thạch điêu, làm cho Phác Thái Anh không cách nào rời đi.

Thế là nàng ở dưới ánh mắt "giám thị", trong sân chờ một giờ, cho đến khi có tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.

Phác Thái Anh thấy Tô Di dừng tay đi ra cửa, sau đó không lâu nghe tiếng nói của bé gái, giọng trẻ con non nớt mang theo âm điệu người nước ngoài nói tiếng quốc ngữ, không biết nói với Tô Di cái gì, tựa hồ vô cùng vui vẻ. Phác Thái Anh buông khăn tay, quay đầu vừa đúng lúc bốn mắt giao nhau với Lạp Lệ Sa trong phòng.

Trong một thoáng chốc, nàng phát hiện trong đáy mắt Lạp Lệ Sa không có như thường ngày lãnh liệt.

Nhưng cũng chỉ là trong một thoáng chốc thôi...

Sau đó nàng thấy một bé gái chừng sáu tuổi xuất hiện, nàng đeo balo sau lưng, cùng Tô Di đi đến chỗ Lạp Lệ Sa, cô bé kia không biết nói với Lạp Lệ Sa cái gì, hoàn toàn không sợ khí chất nghiêm khắc của nàng, đồng thời Phác Thái Anh cũng phát hiện, lúc Lạp Lệ Sa đối xử với trẻ con, không có như vậy cứng nhắc, ngược lại còn sờ đầu bé gái, cổ vũ cùng nói chuyện với nàng.

Nàng chưa từng thấy dạng này của Lạp Lệ Sa.

Nguyên lai Lạp lão sư bá đạo, còn có mặt ôn nhu.

Phác Thái Anh thấy bé gái lôi sách giáo khoa từ balo ra. tựa hồ đến nhà Lạp Lệ Sa học thêm, nàng lập tức nhìn sang chỗ khác, hóa ra đứa bé kia cũng là con gái của vị đại ca nào đó của Ngô Đường chăng?

" Tô Di, con đã quét sạch rồi" Phác Thái Anh cất chổi nói.

Tô di cười hiền lành, tựa như lão nãi nãi thiện lương trong truyện cổ tích, nàng chậm rãi nhìn xung quanh, quả thật không còn vấn đề gì, lộ ra chút biểu hiện khổ não, càng làm Phác Thái Anh không hiểu được.

"Cô chờ chút, ta đi hỏi tiểu thư." Tô Di nói xong liền rời đi.

Chỉ thấy Tô Di vội vàng chạy vào phòng, đứng bên người Lạp Lệ Sa không biết nói gì, Lạp Lệ Sa chỉ nhìn nàng một cái rồi đối với Tô Di gật đầu.

"Phác Tiểu Thư mời theo ta." Tô Di đi đến cửa vẫy tay gọi Phác Thái Anh.

Hai người vào nhà, đi lên lầu, Tô Di dẫn nàng vào thư phòng, bên trong quanh tường đều dày đặt sách, kệ sách xa hoa, bày trên kệ đa dạng các loại sách cao thấp, từ bìa cứng đến bìa mềm, tất cả tựa sách bán chạy đều có, trong phòng còn đặt một cái bàn thấp, cùng ghế sofa da thật vô cùng mắc tiền. Phác Thái Anh vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi hoa mai nồng nặc, xem ra Lạp Lệ Sa bình thường rất thích nơi này.

"Phiền cô quét dọn chỗ này." Tô Di mỉm cười nói với nàng.

"Thật xin lỗi, nhưng chỗ này đâu còn gì để dọn dẹp?" Nhìn sạch sẽ, căn bản không cần dọn dẹp.

"Cô xem coi có cần chỉnh lại cho ngay ngắn, hay là phủi bụi qua cũng được." Tô Di gật đầu với nàng, sau đó rời khỏi phòng.

Phác Thái Anh nhìn quanh, thực tế là không có gì để dọn dẹp, bởi vậy nàng bắt đầu quan sát chỗ yêu thích của Lạp Lệ Sa.

Những cuốn sách bìa cứng trên giá đều phi thường cũ kỹ, cho thấy giá trị lịch sử rất cao, còn có nhiều sách ngoại văn khác nhau, nàng nhìn thêm một lượt, phát hiện trên bàn thấp có để một cuốn sách, bên trong còn kẹp bìa đánh dấu, tên sách viết "Sát vách quân tư xuân kỳ" làm Phác Thái Anh sửng sốt một chút, quyển này vốn là sách tình báo? Lạp Lệ Sa cũng xem loại sách này sao?

Vẫn là có giới hạn....

Nàng cầm sách ở trên bàn, dứt khoát ngồi trên ghế sofa đọc, từ chỗ Lạp Lệ Sa kẹp bìa đánh dấu, xem qua nhưng càng xem càng kỳ quái, nội dung sao lại cay độc như vậy, còn tràn ngập những tình tiết kỳ quái vọng tưởng cùng quái dị, cách thức mô tả về tình ái càng khiến Phác Thái Anh không tự chủ được phải nhăn mày, chẳng lẽ tính tình Lạp Lệ Sa kỳ quái là bởi vì đọc quá nhiều loại sách này sao?

Phác Thái Anh xem vài trang quyết định từ bỏ.

Nàng đem sách đặt lại trên bàn, nhàm chán ngửa mặt nhìn trần nhà, lúc này mới phát hiện trên trần nhà có khung vuông đang phản chiếu.

Nhìn theo phương hướng ánh sáng, nàng quay đầu nhìn trên bàn đặt cạnh cửa sổ có không ít đồ vật, đa phần là vật dụng văn phòng, phía sau bình hoa là một khung ảnh. Phác Thái Anh hiếu kỳ đứng lên đi đến, nàng cẩn thận kéo bình hoa ra, bên trong là một khung ảnh vô cũng đẹp đẽ, bao quanh khung là họa tiết dây leo quấn quanh, trong tấm hình có hai nữ nhân, phải nói là một nữ hài và một nữ nhân.

Phác Thái Anh lập tức nhận ra nữ hài kia chính là Lạp Lệ Sa, khoảng mười tuổi, mặc bộ váy thanh lịch, cầm trong tay quyển sách, nàng cười rất tươi tắn, cơ hồ là Phác Thái Anh không thể tưởng tượng Lạp Lệ Sa có thể tươi tắn ngây thơ như thế, mà không giống như khuôn mặt cả ngày lạnh ngắt, khiến người nhìn phải lùi ba bước.

Về phần nữ nhân đứng cạnh Lạp Lệ Sa lại rất nghiêm túc, giống Lạp Lệ Sa hiện giờ, nhưng nữ nhân kia không có lãnh liệt như Lạp Lệ Sa bây giờ, mà là một lão sư, là lão sư nghiêm khắc dạy ở trường trung học phổ thông. Các nàng đứng một chỗ, nắm tay nhau, tình cảm tựa hồ rất tốt.

Phác Thái Anh cầm khung ảnh trong tay, quay đầu nhìn về phía tủ trưng bày cúp, mấy cái cúp trông rất cao cấp nào là giải thưởng ngoại ngữ, rồi những hoạt động liên quan đến học thuật, cùng với giải thưởng về thể dục thể thao, ngoài ra còn có rất nhiều giấy khen, hoặc là bằng khen, hoặc là giải thưởng thuần túy để trong tủ, dày đặc chi chít, có thể thấy được Lạp Lệ Sa là đứa nhỏ vô cùng ưu tú.

Từ nhỏ đến lớn đều nhận được nhiều phần thưởng cùng vinh hạnh đặc biệt, đầu óc của nàng ưu tú, hoạt động thể thao của nàng cũng rất tốt.

Hoàn mỹ, giống như khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, làm cho người không cách nào bắt bẻ.

Nhưng nếu như cá tính của nàng khiêm tốn hơn một chút, ôn nhu hơn một chút, tuyệt đối là không còn khuyết điểm.

Phác Thái Anh bỗng nhoẻn miệng cười, nàng cười mình bắt đầu suy nghĩ lung tung, Lạp Lệ Sa là địch nhân của nàng, là chướng ngại, không thể nghi ngờ nàng phải vượt qua để hoàn thành nhiệm vụ, là nhân vật phiền toái nhất, nàng thế mà có tán thưởng địch nhân ưu tú, hoàn mỹ.

Cũng bởi vì nàng, mà tiến độ bị rối loạn, cũng làm tan vỡ mối quan hệ giữa nàng và Kim Trân Ni.

Mặc dù chỉ là chơi đùa tình cảm, nhưng chơi cũng khó mà dứt ra....

Mà nàng phát hiện trò chơi tình yêu trong hai tháng qua đã bắt đầu mất cân bằng...

Làm nàng nhớ đến hình ảnh Kim Trân Ni tươi cười một cách vô lại, luôn bị hấp dẫn một cách khó hiểu, sau đó vật lộn giữa chân tình và nội ứng, có lẽ lúc trước nàng phân rất rõ ràng, đến cùng chỉ vì lợi ích cá nhân, còn có hẹn hò cho vui, thế nhưng thời gian trôi qua, nàng bắt đầu không thể khống chế.

Không thể phủ nhận, nàng thích Kim Trân Ni, dù cho nàng không không nói ra, Kim Trân Ni cũng nhất định biết...

Nhưng quan hệ lại quá phức tạp, nàng không có khả năng biểu hiện, cũng không có cách nào bắt Kim Trân Ni phải thay đổi.

Đây là điều Phác Thái Anh bối rối, muốn trước nhất không làm tổn thương đến Kim Trân Ni nhưng làm sao có thể lấy được danh sách nội ứng?

Làm thế nào trèo lên cao?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro