Chương 029: Điểm cuối của trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa phùn mờ mịt tát vào song cửa kính, không khí trong phòng ấm áp, để nữ nhân ngủ trên giường thoải mái đánh một giấc.

Tối hôm qua sau khi rời đồn cảnh sát, Phác Thái Anh liền đi vào quán trọ gần đó, nàng mệt mỏi rã rời vừa nằm xuống gối liền ngủ thật say, trên thân còn mặc quần áo bị hun khói, nàng khó ngủ mà không nằm mơ, thế nhưng cũng yên lặng nghỉ ngơi vài giờ.

Nàng co lại trên giường, chăn bông bao bọc lấy thân, cho đến khi có tiếng điện thoại di động vang lên, Phác Thái Anh mới mơ mơ màng màng cầm điện thoại, nàng bấm nghe rồi mới để trên tai, từ đầu đến cuối không nghe được âm thanh, qua thật lâu mới đáp lại một tiếng thật nhẹ "ừm".

Người gọi đến là Kim Trân Ni, hẹn nàng đi dùng cơm.

Phác Thái Anh sau khi cúp điện thoại thì tắm rửa qua loa, sau đó mặc bộ đồ tối hôm qua đón taxi, đi đến quán ăn cùng Kim Trân Ni.

Sau khi đến tiệm ăn được chỉ định, Phác Thái Anh từ xa trong thấy khuôn mặt quen thuộc từ đối diện đường đi đến, trong lòng nàng không có chút cảm giác nào, mái tóc đỏ hồng bị mưa phùn làm cho ướt nhẹp, đôi mắt đỏ rực hiện ra ý cười nhàn nhạt, môi nhếch lên vẫn là như thế có tự tin.

Một tuần xa cách không gặp, Phác Thái Anh cảm thấy mình thật xa cách với Kim Trân Ni, loại cảm giác xa cách kia để lòng nàng không còn dao động.

Hai người không có lên tiếng, ánh mắt trao đổi một cái liền đi vào tiệm ăn, đây là nhà hàng kiểu tây trung lưng, hai người yên lặng dùng bữa, người ngoài nhìn vào nghĩ là bằng hữu hẹn nhau ăn uống, các nàng sẽ mỉm cười với nhau, thay đối phương rót nước, nhưng chỉ có hai người mới cảm thấy điểm khác biệt.

Phác Thái Anh đang lúc sững sờ, điện thoại di động của Kim Trân Ni vang lên, nàng trả lời câu đâu tiền là "bảo bối", khiến Phác Thái Anh nhịn không được cười ra tiếng.

Bảo bối...

Làm nàng muốn ói...

"Cô biết chuyện tối hôm qua rồi hả?" Phác Thái Anh cầm chén, làm như vô tâm thuận miệng hỏi.

"Có nghe nói" Kim Trân Ni cất điện thoại, vuốt tóc dài nói : "Hôm qua lúc em gọi điện cho Hán ca, tôi cũng có ở bên cạnh, hắn nói với tôi, hẳn là tiểu đệ của Hồng gia làm." Nàng nói đến nhẹ nhàng, giống như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến nàng, nàng không có quan tâm đến Phác Thái Anh, so với người lạ còn xa cách hơn.

Phác Thái Anh rũ mắt, hé miệng không nói.

Cho đến khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, hai người mới có động tác.

"Hán ca nói bồi thường tổn thương sẽ không truy cứu, dù sao quán rượu đó hắn cũng định bán đi, để cho Hồng gia xuất khí đốt trụi, vậy coi như xong, cho nên em cũng không nên tự trách,đây không phải là lỗi của em." Kim Trân Ni xiên rau xà lách, hảo tâm "an ủi" Phác Thái Anh, nhưng nàng lúc nói chuyện không có thành ý, để Phác Thái Anh cảm giác không hề ấm áp, Kim Trân Ni chỉ chuyên tâm ăn uống, không hề ngẩng đầu nhìn nàng.

Phác Thái Anh nhớ tới tối hôm qua lúc quán rượu bị đốt, hơi nóng của ngọn lửa kia khiến nàng phát run.

Cũng không phải là chán ghét băng đảng ẩu đả, cũng không phải tiếc quán rượu bị đốt, mà là khi phát sinh chuyện lớn, cấp trên không ai thăm hỏi.

Nếu như hôm nay nàng chết trong biển lửa, Kim Trân Ni có thay nàng nhặt xác không?...

Phác Thái Anh nghĩ đến chuyện này, lập tức không nghĩ nữa.

"Còn gì nữa không?" Nàng nâng lên đôi mắt màu đen như mực, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni đột nhiên nghe nàng hỏi một câu,cũng giương mắt nhìn lại.

Hai người trầm mặc, từ từ, Phác Thái Anh trông thấy đáy mắt Kim Trân Ni nổi lên ý cười, màu đỏ rực càng thêm tùy tiện.

"Em còn muốn nói với tôi cái gì?" Thanh âm của nàng rất trong trẻo, ngữ khí dường như đang mong đợi gì đó.

... Còn muốn nói gì?

Phác Thái Anh nuốt nước miếng, nàng nghĩ rất nhiều chuyện muốn nói với Kim Trân Ni, thế nhưng lời đến miệng lại không ra tới.

Lúc này nhân viên phục vụ đến dọn bàn, mang lên món chính, đứng ở giữa che dấu bối rối cho Phác Thái Anh.

"Tôi nhiều ngày không có về nhà, em không nghĩ nói với tôi điều gì sao?" Hai tay nàng giao nhau, chống cằm, hoàn toàn không để ý người ngoài, giống như Phác Thái Anh cùng nàng đang ở không gian riêng hai người, trên bàn chỉ có hai nàng đang giằng co chơi trò tâm lý chiến.

Kim Trân Ni đang ép nàng, Phác Thái Anh mãnh liệt cảm nhận được áp lực.

"Em muốn nói gì thì cứ thoải mái nói ra đi." Môi son khẽ đóng khẽ mở, dẫn dắt Phác Thái Anh nói ra điều trong lòng.

Lông mi Phác Thái Anh run rẩy, nàng biết Kim Trân Ni muốn ám chỉ gì...

"Chúng ta chia tay đi" Phác Thái Anh nói.

Chia tay.

"Tốt" Kim Trân Ni nghe vậy, tươi rói cười.

Phác Thái Anh thấy nàng hoàn toàn thoải mái trở lại, kém chút bị nước bọt làm nghẹn.

Không sai, Kim Trân Ni đang chờ nàng nói câu này, chờ chính miệng Phác Thái Anh nói ra.

"Cô quanh co lòng vòng lâu như vậy là muốn chính miệng tôi nói ra những lời này?" Phác Thái Anh không còn cảm thấy bi thương, chỉ có trong chốc lát như bị đâm một dao, đau một chút, nhưng rất nhanh đã phục hồi. Nàng cúi đầu bắt đầu chuyên chú ăn, dao nĩa cầm trong tay, ung dung cắt bò bít tết, hoàn toàn không giống như người thất tình.

Nàng đè nén cảm xúc, biểu hiện hoàn toàn thong dong, nếu như lúc này trước mặt Kim Trân Ni mà còn mất khống chế, nàng thật thua thảm.

"Đúng, bởi vì tôi chưa từng bị đá, cho nên muốn biết cảm giác bị đá là như thế nào." Kim Trân Ni cợt nhả ăn món cá của mình, nói những lời để Phác Thái Anh cơ hồ nghe không vô. Kim Trân Ni chính là như vậy, nói nàng hung ác? Xác thực nàng hung ác, thế nhưng nàng giống như hài tử vô tri, vì lòng hiếu kỳ của mình mà đi bẻ gãy cánh hồ điệp, lại không cảm thấy như thế là tàn nhẫn đến mức nào.

Huống chi Phác Thái Anh cũng không phải là hồ điệp cao quý gì...

Phác Thái Anh cố nén nộ khí, cũng bởi vì nàng không có bị đá, cho nên dùng phương pháp nàng để mình đá nàng?

Có bệnh!

"Mấy ngày nữa tôi sẽ đem chìa khóa nhà trả cho cô." Phác Thái Anh dùng sức cắn thịt bò, rất nhanh đè xuống bất mãn trong lòng.

"Không sao, không vội." Kim Trân Ni lắc lắc cái nĩa, cười nhẹ nói "Dù sao giờ tôi cũng không còn ở đó, em muốn ở bao lâu cũng được, lại nói giờ quán rượu đóng cửa, em cũng không có thu nhập, mặc khác thuê phòng mới cũng rất phiền phức." Nàng có mấy chỗ để ở, coi như không về căn phòng rách nát đó, cũng có nhiều nhà bảo bối để đi.

"Cần tôi giúp tiến cử gì không, hay để em trở lại Tinh Toản." Kim Trân Ni lúc nói câu này, nụ cười trên mặt có chút xảo trá,

Phác Thái Anh rũ mắt tránh đi hoa tai bảy màu chói lóa, lúc này mới quay đầu đi không nhìn nàng.

"Không cần" Thanh âm của nàng rất nặng, đè nén lửa giận cùng bi thương.

Nàng bây giờ còn tư cách gì trở về?

Kim Trân Ni ngay từ đầu đã không xem nàng là người một nhà, chơi đủ rồi, chơi chán rồi liền xem nàng là trái bóng, đá về Tinh Toản sao? Cũng không nhìn một chút lúc nàng đi, má mì đã sừng sộ thế nào, huống hồ nàng lần trước đến Tinh Toản, má mí đối với nàng địch ý rất lớn. Phác Thái Anh không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ không còn đường để về.

Trò chơi tình yêu này nàng thua thảm.

Nhưng nàng vẫn muốn biết...

"Có thể cho tôi biết lý do chia tay không?" Phác Thái Anh nuốt miếng bò bít tết xuống cổ họng, cầm khăn tay lau miệng.

Kim Trân Ni đặt nĩa xuống, mỉm cười nhìn chăm chú Phác Thái Anh.

"Tôi quả nhiên không quen hẹn hò với người lớn tuổi hơn." Đây là lý do của nàng.

Không quen, không hợp...

"Nên nói thế nào nhỉ? bởi vì em rất dễ dàng chinh phục, luôn thuận theo tâm ý của tôi, lại hiểu rõ tôi buồn vui thế nào, lại quá tốt khiến tôi không có gì để chê bai, mà lúc tôi đùa giỡn quá đáng em cũng không tức giận, khác xa với bạn gái trước kia tôi hẹn hò, không khóc, không nháo." Kim Trân Ni tựa hồ chân thành nói ra suy nghĩ, nhưng lời nàng nói lại làm Phác Thái Anh không thể chấp nhận, cho đến khi nàng kết luận "Nếu nói em là bạn gái của tôi, chi bằng nói em giống mẹ tôi hơn."

Mẹ...

Phác Thái Anh sắc mặt xanh xám.

Bởi vì lúc nàng quan hệ yêu đương, luôn luôn dựa vào tính tình của Kim Trân Ni, ngoan ngoãn phục tùng cùng nàng ở chung, điều này lại trở thành gánh nặng? Không, ngược lại khiến cho Kim Trân Ni cảm thấy không có tính khiêu chiến. Nàng muốn là tình yêu mãnh liệt trắc trở, mà không phải sông yên bể lặng. Kim Trân Ni tựa như đốm lửa, mà Phác Thái Anh thì lại là nước chảy, cả hai không thể hòa hợp cùng nhau, chỉ có thể so ai mạnh hơn, lửa làm bốc hơi nước hoặc nước dập lửa.

Nguyên lai là cái dạng này.

"Tôi rõ rồi" Phác Thái Anh rũ vai, nét mặt của nàng có chút mỏi mệt "Cứ như vậy đi".

Hợp thì đến, không hợp thì đi.

Phác Thái Anh không có ăn tráng miệng, bởi vì nàng không có tâm tư ngồi đó chờ cũng Kim Trân Ni.

Nàng rời nhà hàng, lập tức gọi xe taxi quay trở về nhà Kim Trân Ni, dọn dẹp hết quần áo bỏ vào vali, sau đó nàng đem tất cả đồ vật kỷ niệm đem vứt bỏ, đem chìa khóa đặt trên bàn bếp sau đó mới khóa trái cửa lại đi xuống lầu, nghe thấy tiếng mèo kêu, nàng quay đầu trông thấy mấy con mèo lúc trước ở lầu một đến xin ăn. Một lão bá bá hai tay đặt sau lưng nhìn chúng nó ăn cơm.

Đó là chủ nhà của Kim Trân Ni.

Lúc Kim Trân Ni không có ở nhà, chủ nhà sẽ nuôi mấy con mèo này.

Không, phải nói... Kim Trân Ni "ngẫu nhiên" về nhà, liền dành thời gian cho mấy con mèo này ăn.

Ngay cả chuyện đó đều là cố ý gạt người.

Nàng chào chủ nhà xong liền quay đầu bỏ đi.

Phác Thái Anh trở lại quán trọ, hiện giờ nàng còn tiền đủ sống năm ngày, nàng cần phải suy nghĩ kỹ càng, đồng thời bắt đầu lại từ đầu.

Hiện tại nàng sẽ không về Tinh Toản, cũng không thể đi theo Hán ca hay Kim Trân Ni, quán rượu duy nhất cũng bị đốt, nàng đã tuyệt đường liên hệ với Ngô Đường, điều này khiến Phác Thái Anh vô cùng buồn rầu. Mấy ngày nay nàng toàn ngồi ở quán trọ, cơ hồ cũng không ra khỏi phòng, thức ăn đều do nhân viên phục vụ giao tận cửa, dù cho Phác Thái Anh muốn tỉnh lại, thì cảm giác bất lực mãnh liệt lại hao mòn đi động lực, sau đó trải qua thời gian phi thường suy sụp.

Ròng rã năm ngày, nàng chìm trong thất tình và ảo não.

Nên làm cái gì? đến cùng nên làm cái gì?

Lúc xưa khi nàng ở hải ngoại làm nhiệm vụ, luôn có cảnh sát âm thầm trợ lực, bọn hắn sẽ cung cấp tư liệu, sẽ gửi tiền tài trợ, có đôi khi còn cho nàng một số nhân mạch, để nàng không cần phải phiền não quá nhiều, nhưng lần này làm nội gián tìm cảnh sát nằm vùng, cho nên Trần Chính không thể hỗ trợ, để tránh bị nội ứng kia phát hiện, vì thế Phác Thái Anh hoàn toàn đơn thương độc mã.

Huống hồ còn phải xâm nhập Ngô Đường..

Phác Thái Anh dùng sức vò đầu bức tóc, lẩm bẩm một câu "Quá khó".

Ngày thứ sáu, nàng quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành, mặc xong quần áo, Phác Thái Anh đi đến quán ăn.

Nàng vừa bước ra cửa kéo, con mắt thoáng chốc bị chói mắt, Phác Thái Anh nhìn về phía đường, chỉ thấy một chiếc xe hơi chạy nhanh đến, thân xe đen nhánh làm cho người ta cảm thấy bất an, dưới ánh mặt trời chớp đèn xe có chút quỷ dị, từ kính chắn gió không thấy người cầm lái, Phác Thái Anh đang chuẩn bị quay trở lại nhà trọ, chiếc xe kia bấm còi inh ỏi, thoáng chốc dừng ở cạnh nàng.

Cửa xe hạ xuống, chủ xe nói một câu "Lên xe".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro