Chương 030: Không mất cơ hội phát triển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Là Kim Trí Tú

Phác Thái Anh quay đầu, nhìn người trên ghế lái là Kim Trí Tú.

Nàng do dự, có nên hay không lên xe?

Chuyến đi này, có nên hay không lên xe?

Chuyến đi này sẽ dẫn đến đâu?

Kim Trí Tú không có thúc giục nàng, qua nửa ngày, Phác Thái Anh vẫn cất bước lên xe.

Dẫn đến đâu cũng được, hiện tại chuyện duy nhất nàng có thể làm là phó thác cho trời.

Kim Trí Tú đội mũ lưỡi trai, mũ kéo xuống thấp không nhìn thấy mặt mũi của nàng, tựa hồ Phác Thái Anh cho đến bây giờ cũng không biết dáng dấp của nàng, Kim Trí Tú luôn thần thần bí bí, nàng không nói, không biểu lộ cảm xúc, làm trước đây Phác Thái Anh sẽ vội vàng rời đi, nhưng sau quen rồi, coi như Kim Trí Tú không nói, nàng cũng có thể chịu được cái trầm tĩnh quỷ dị kia.

Nửa giờ lái xe, hai người không nói gì với nhau.

Cho đến khi xe đỗ vào cửa tiệm có biển hiệu là "Hào thủ sàn boxing." Kim Trí Tú mới mở cửa xe ra hiệu cho Phác Thái Anh bước xuống. Nàng đẩy cửa xe, nhìn bảng hiệu cũ kỹ có chút nghiêng lệch, sàn boxing này không biết được xây từ khi nào, kiến trúc đơn sơ, chợt nhìn xem căn bản giống như thùng container. Phác Thái Anh không rõ dụng ý của Kim Trí Tú, nhưng nàng biết dù cho có hỏi, cũng không nhận được đáp án.

Hai người đi vào cửa tiệm tối hù, quầy đăng ký cũng không có ai, nhưng có thể nghe tiếng đấm túi bụi vào bao cát. Kim Trí Tú tựa hồ rất quen thuộc nơi này, nàng dẫn Phác Thái Anh đi về phía trước, đẩy cửa sắt, bên trong là phòng thể dục cỡ lớn, cùng lôi đài to đùng, xung quanh lôi đài treo rất nhiều túi cát, mấy nam nhân mồ hôi nhễ nhại đang luyện quyền, những người đó sau khi trông thấy Kim Trí Tú đều dừng động tác

"Đeo vào" Kim Trí Tú từ tủ sắt lôi ra một đôi găng tay quyền anh ném cho Phác Thái Anh muốn nàng đeo lên.

Nàng cũng không quay đầu nhìn bọn nam nhân phía sau, không biết bọn hắn nói cái gì.

Phác Thái Anh nhíu mày, nàng không biết Kim Trí Tú chơi cái trò gì, nhưng nàng vẫn đeo bộ găng tay quyền anh, nàng ở trường cảnh sát học mấy năm võ thuật, nhưng thật lâu không có luyện thân thủ, cũng không biết có trở thành trò cười hay không. Lúc này Kim Trí Tú búng tay mấy cái với nàng, sau đó kéo tay nàng đẩy lên lôi đài.

"Tú tỷ thật muốn đánh hả?" Nam nhân vừa leo lên lôi đài bực bội hỏi, bởi vì Phác Thái Anh thoạt nhìn không có kinh nghiệm.

Kim Trí Tú hai tay vòng trước ngực, đứng ở dưới lôi đài gật đầu.

Phác Thái Anh thủ thế hai tay, sau đó triển khai bộ pháp phòng ngự, tiếng chuông vừa gõ, Phác Thái Anh nháy mắt đã tấn công, nam nhân hiển nhiên có chút lo lắng cho nàng, vì thế phân tâm để bị ăn đấm vô cùng đau đớn. Phác Thái Anh vung cú đấm móc, hung hăng đấm thẳng vào má trai nam nhân, lực đạo mạnh đến độ khiến nam nhân lảo đảo vài bước, hắn kinh ngạc nhìn về phía Phác Thái Anh, lập tức nâng lên tinh thần chống trả.

Nắm đấm như mưa không ngừng tập kích, Phác Thái Anh phí sức né tránh, nàng cao không bằng nam nhân, chỉ có thể luôn phòng thủ, trên thân chịu không ít cú đấm, cho đến khi tên nam nhân lộ một chút kẽ hở, Phác Thái Anh cơ hồ dốc sức đột ngột tung quyền, đấm thẳng vào bụng nam nhân, nháy mắt đau quặn lên khiến hắn lăn đùng ra đất, môi dưới cắn chặt không dám la khóc.

"Hô Hô.. hô..." Phác Thái Anh đổ mồ hôi như mưa, nàng thở phì phò, hai tay chống đầu gối đứng trên lôi đài.

Nàng nghĩ là chuyện coi như kết thúc, không nghĩ đến Kim Trí Tú tự mình nhảy lên lôi đài.

Phác Thái Anh nheo mắt dính mồ hôi ướt đẫm nhìn chằm chằm nàng, Kim Trí Tú không có mang găng tay, bởi vậy Phác Thái Anh cũng cởi găng tay ra ném xuống lôi đài. Muốn đánh lộn, nàng cũng sẽ không chiếm tiện nghi với Kim Trí Tú, lúc này, mấy tên nam nhân kéo cái tên vừa bị đánh ngã xuống đài, tiếng chuông gỗ vừa gõ, Kim Trí Tú lập tức tiến công.

Tốc độ của nàng nhanh đến kinh người, khiến Phác Thái Anh chưa kịp hít thở đã bị trúng một chiêu, nàng cong khuỷu tay đánh Kim Trí Tú, lại bị nàng một tay ngăn trở, chân dài lập tức quét qua mạnh mẽ quật ngã Phác Thái Anh, phần lưng nàng va chạm mạnh với lôi đài, lập tức khó thở, chỉ thấy Kim Trí Tú một quyền như muốn đánh lên lồиg ngực mình. Phác Thái Anh liền vung chân đá một cước, đem Kim Trí Tú lùi lại mấy bước.

Phác Thái Anh cũng không biết mình đang đánh quyền cước gì, chỉ là theo trực giác, Kim Trí Tú đánh tới nàng liền tránh, nhìn thấy sơ hở liền thình lình xuất kích, không có quy tắc, không có chiến lược, mục đích là đem đối phương đánh bại. Hai người hỗn chiến ba phút, lại khiến cho đám nam nhân chứng kiến dưới đài hoa mắt hỗn loạn, so với tốc độ ra chiêu khiến người càng thêm líu lưỡi.

"A!" Nháy mắt phòng thủ thất bại,dav bị Kim Trí Tú dùng sức đè chặt dưới sàn, hai chân bị xiết chặt, một tay bị bẻ ngoặc ra sau, mãnh liệt áp bách cơ hồ khiến nàng ngạt thở, suốt năm phút đến khi có tiếng chuông vang lên, Kim Trí Tú mới chậm rãi buông tay, Phác Thái Anh suýt tí nữa đã bị Kim Trí Tú bẻ gãy cánh tay.

"Đi" Kim Trí Tú kéo Phác Thái Anh, để nàng đi theo.

Đầu vai nàng đau đớn bị Kim Trí Tú kéo xuống đài, đi vào gian phòng tắm cỡ lớn, có rất nhiều phòng, nhưng khu nữ lại không có ai, cho thấy chỗ này ít khách nữ sử dụng. Phác Thái Anh thở hồng hộc đứng ở trước cửa, Kim Trí Tú ném cho nàng khăn lòng sau đó mới tiến vào vòi sen tắm rửa.

Thân thể vừa mới bị giày vò qua, xương cốt đau rã rời khiến buồn bực trong lòng Phác Thái Anh tiêu giảm đi ít nhiều. Người nàng đầy mồ hôi, hơi nước lạnh buốt phun lên người đã thật sự rất thoải mái, nháy mắt nàng có cảm giác như mình sống lại, nàng nhịn không được khẽ mỉm cười, coi như hài lòng sự sắp xếp của Kim Trí Tú, nếu như nàng có thể mở miệng giải thích một chút, Phác Thái Anh sẽ càng cao hứng.

Tắm xong nước lạnh, khăn lông nhỏ căn bản không thể che kín thân thể, nàng chỉ đơn giản che chắn bộ vị trọng yếu, đi ra khỏi ô tắm rửa.

Kim Trí Tú đã tắm xong, thân thể trần truồng giống như nàng, ngồi ở ngoài băng ghế dài nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh thấy Kim Trí Tú không bị bất cứ cái gì che chắn, làn da của nàng trắng nõn, dáng người thon thả rắn chắc, trên bụng còn có sáu múi, đường cong không chút nào khoa trương, lộ ra cảm giác gợi cảm mị lực, nhìn từ thân đi lên sẽ thấy khuôn mặt nàng rất đẹp là tiêu chuẩn mặt trái xoan, tóc ngắn bên phải rủ xuống, bên trái vén sau tai, tràn ngập vận vị nữ nhân, đôi mắt trầm tĩnh như đầm nước, màu xanh biếc gợi lên tia sáng yếu ớt, cái mũi thẳng đứng, môi mỏng nhẹ.

Phác Thái Anh nhìn thấy dáng người của nàng, đứng ngây ngốc tại chỗ, là một cái mỹ nhân, hơn nữa còn lại là con lai.

Tư sắc của nàng hoàn toàn không khác gì với người mẫu quốc tế trên tạp chí, ngược lại so với mấy nữ nhân kia càng thêm có mị lực.

Lúc này Phác Thái Anh cũng chú ý trên đùi Kim Trí Tú có hình xăm con sói đang ngửa đầu tru lên.

Nàng đi chân đất dẫm trên gạch, phát ra thanh âm, Kim Trí Tú chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, đồng thời cũng đứng lên.

Kim Trí Tú cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng đưa tay ôm mặt Phác Thái Anh, cúi đầu ôm lấy cánh môi lạnh buốt kia.

Khí tức hương nhu truyền vào trong mũi, cánh môi bị cọ xát càng thêm kịch liệt, tự nhiên mở miệng, đấu đá lẫn nhau.

Hai người vong tình ôm nhau, cuối cùng lảo đảo di duyển đến phòng tắm, Kim Trí Tú đưa chân đóng cánh cửa, thoáng chốc che lấp xuân quang.

Phòng tắm nữ không người, ít lâu sau truyền đến thanh âm thở dốc mập mờ cùng kiềm chế rên rỉ, phóng túng quẩn quanh hồi lâu.

Chờ Phác Thái Anh mặc áo chỉnh tề thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Nàng hai chân mỏi mệt phát run, vừa rồi kịch liệt đòi hỏi làm cho nàng chịu đựng không nổi, Kim Trí Tú khác với nàng còn muốn mãnh liệt hơn, không giống như Kim Trân Ni hay nói mấy câu lưu manh buồn nôn, cũng không giống như Lạp Lệ Sa thử qua đủ kiểu tư thế, Kim Trí Tú đòi hỏi rất đơn giản rõ ràng, nàng đè chặt Phác Thái Anh trên trường, tiến hành công thành xâm lược, để nàng có cảm giác bị áp bách, mà Kim Trí Tú muốn vô số lần, cũng rất chịu đựng, Phác Thái Anh nhiều lần tụt người xuống đất, lại bị Kim Trí Tú một lần lại một lần nhấc lên, ép chặt trên tường...

"Sao cô biết tôi biết đánh quyền anh?" Phác Thái Anh thay mình tìm hiểu, cảm thấy nghĩ nữa sẽ đau đầu.

Đối phương bên cạnh quay đầu nhìn nàng, Kim Trí Tú đã mặc quần áo chỉnh tề, áo khoác quan trang che lại thân thể thon dài, áo vẫn chưa kéo lại che nửa khuôn mặt, nhưng nàng không có đội mũ, cho nên Phác Thái Anh có thể nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh.

"Đoán" giản lược giải đáp nghi vấn của Phác Thái Anh.

Đoán...

Phác Thái Anh nhướn lông mày "Vậy thì cô vì cái gì hôn tôi?" còn làm những thứ vượt xa giới hạn bằng hữu.

Kim Trí Tú chậm rãi đi đến, nắm cằm nàng, lúc này mới hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng in lên rồi rời đi.

"Không có tại sao" Câu trả lời của nàng đều ngắn gọn, thế nhưng là tóm tắt ngắn.

"Cô dẫn tôi đi đánh boxing, là muốn nhìn thân thủ của tôi, sau đó thì sao? Cô định làm gì nữa?" Phác Thái Anh nhìn Kim Trí Tú cầm mũ lưỡi trai đội lên, lần nữa che đi ánh mắt sáng rực của nàng, trả lại cho Phác Thái Anh hình dáng quen thuộc, thần bí lại trầm mặc.

Lần này Kim Trí Tú không trả lời nàng, chỉ kéo cánh tay nàng rời khỏi quán boxing, nhưng không nghĩ Kim Trí Tú lại đưa nàng đến quán bar, là địa bàn làm ăn của Tề ca.

Đèn nê ông chói lọi cả con đường, Phác Thái Anh bị ánh đèn làm cho chói mắt, Kim Trí Tú nắm tay nàng đi vào quán, động tác của nàng không có chút nào ôn nhu, dường như muốn ép nàng đi gặp ai đó, làm cho tâm tình Phác Thái Anh có chút phức tạp.

Lúc này quán bar đang ở lúc cao điểm, âm nhạc bật rất to, trên sàn nhảy, nam nam nữ nữ đang múa may hất đầu, lắc mông, còn có mấy người rút ra súng nước bắn lung tung, đây là mánh lới làm ăn trong tiệm, thành công hấp dẫn không ít bọn trẻ tuổi vào chơi. Phác Thái Anh theo Kim Trí Tú đi xuyên qua đám đông, quản lý quán thấy Kim Trí Tú lập tức giúp nàng mở cửa phòng.

Cửa phòng nặng nề đóng lại, âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức giảm đi một nửa.

... là Tề ca.

"Tề ca" Kim Trí Tú không to không nhỏ gọi một tiếng, làm nam nhân ngồi trên ghế sofa quay đầu chú ý.

Hắn trái phải đang ôm ấp mấy nàng tiếp viên đang cười giỡn, nhìn thấy Kim Trí Tú đến liền đuổi mấy nàng tiếp viên lấy chỗ cho nàng ngồi.

Kim Trí Tú không có bước đến, chỉ kéo Phác Thái Anh ở phía sau lưng ra phía trước.

"Hửm?"Tề ca thấy nàng có chút kinh ngạc, cầm điếu xì gà trên miệng hỏi: "Cô không phải là cô gái hay đi theo Kim Trân Ni sao?"

"Không còn nữa" Kim Trí Tú thay Phác Thái Anh trả lời, nàng trầm ổn tiếng nói khiến người nghe không hiểu có ý gì.

"Chia tay rồi à? ai, dù sao Kim Trân Ni kia đổi bạn trên giường cũng giống như thay áo mà thôi, nhanh đến mức khiến người ta ao ước." Tề ca cười ngượng ngùng vài tiếng, mấy nàng tiếp viên xung quanh cũng cười theo, chỉ có Kim Trí Tú không trả lời, Phác Thái Anh đi theo bên cạnh nàng sắc mặt hơi trắng. Nguyên lai ở Ngô Đường đều biết tính tình của Kim Trân Ni, có thể nghĩ đến Hán ca biết Kim Trân Ni thay nàng tranh thủ cơ hội cũng là lúc hắn đang ôm tâm tình xem trò vui mà thôi...

"Nàng với tôi" Kim Trí Tú bỗng nhiên nói một câu, để tất cả tiếng cười liền tắt lịm.

Ngay cả Phác Thái Anh cũng giật bắn người "Nàng với tôi" mấy chữ này mang rất nhiều ý tứ...

"Chạy hàng" nửa ngày sau nàng mới nói rõ ra.

Tề ca lúng túng lau mặt, sau đó mới đẩy mấy cô tiếp viên ra ngồi thẳng lại, hắn nhìn Phác Thái Anh lại nhìn Kim Trí Tú, trầm tư mấy mươi phút đồng hồ sau đó bỗng nhiên vỗ tay, nhún vai nói: "Tốt, tôi tin cô, nếu như cô muốn mang nàng đi chạy hàng, tôi cũng không phản đối".

Nhìn qua so với lòng dạ của Hán ca, thì Tề ca thuộc loại sảng khoái, hắn lập tức đồng ý cho Phác Thái Anh cùng Kim Trí Tú đi chạy hàng, không có hỏi lung tung này nọ, cũng không có chất vấn năng lực của Phác Thái Anh, không biết là hắn quá tin tưởng Kim Trí Tú, hay xem chuyện này không đáng kể.

Tóm lại, Phác Thái Anh lại có hy vọng.

Nhưng Tề ca còn có lời muốn nói, hắn nhíu mày, nhếch lên nụ cười quái dị "Có thể chạy hàng, nhưng đừng có căng não quá, nếu cô đụng đến thứ dữ, thì gãy tay gãy chân cũng chưa chắc giải quyết được, cô hiểu chứ?" Hắn lúc nói chuyện ngậm xì gà, khói trắng từ miệng hắn phun ra phì phèo, nhìn chẳng khác gì đầu máy xe lửa.

Phác Thái Anh lập tức gật đầu "Đã rõ".

Lần này, tuyệt đối phải nắm chắc cơ hội!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro