Chương 031: Hải cảng dỡ hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe con màu đen lao vụt dưới ánh mặt trời, tốc độ nhanh đến mức như mị ảnh, hưu! âm thanh lướt qua đường lớn, sát na kéo ra một đạo ma sát.

Phác Thái Anh ngồi ở ghế cạnh tài xế, tốc độ xe mặc dù nhanh nhưng trong xe rất yên bình, nàng nhìn cảnh vật xét qua cực nhanh, có chút bất an nhíu mày, vô ý thức nắm chặt dây an toàn trước ngực, nghiêng đầu nhìn Kim Trí Tú kế bên. Nàng đội mũ lưỡi trai rất thấp, để Phác Thái Anh hoài nghi nàng sao có thể nhìn thấy đường đi? Cùng lúc đó, nhịn không được hít một hơi sâu.

"Chạy chậm một chút" Phác Thái Anh nhỏ giọng nhắc nhở.

Kim Trí Tú tay cầm lái, trong xe rất tĩnh lặng, nàng không thích nghe radio, cho nên không có nơi để Phác Thái Anh phân tâm.

"Sợ?" Giọng nàng mạnh mẽ giống như là động cơ xe hơi thể thao cao cấp, vừa soái khí vừa trầm ổn.

"Còn tốt, nhưng chúng ta cũng đâu có gấp đúng không? Chạy chậm một chút cũng không sao?" Phác Thái Anh không muốn thừa nhận mình có chút sợ hãi, nhất là trước mắt Kim Trí Tú, nàng không thể biểu hiện quá yếu đuối. Đến nay nàng còn đoán không ra tính cách của Kim Trí Tú, bởi vì nàng xưa này không nói ra suy nghĩ, nhưng Phác Thái Anh biết, Kim Trí Tú nguyện ý đưa nàng đi chạy hàng tuyệt đối không phải bởi vì thích nàng, mà là nhìn ra năng lực của nàng.

Về phần tại sao muốn hôn nàng, coi như là chuyện khác...

"Ừm" Kim Trí Tú lên tiếng, quả nhiên chạy xe chậm lại.

Phác Thái Anh chỉ về đầu phố đằng trước, ra hiệu nàng nên đi về hướng nào. Phác Thái Anh muốn tìm th, nàng trước hết phải nói rõ với th, miễn cho nàng đến cửa gây chuyện, từ sau khi quán rượu bị đốt, Phác Thái Anh đã hơn một tuần không đến biệt thự Lạp Lệ Sa làm thuê, cũng không có gửi tin nhắn cho nàng, hiện tại nàng theo Tề ca làm việc, sau này ít hay nhiều cũng sẽ chạm mặt, cho nên Phác Thái Anh quyết định gặp mặt nói rõ một lời.

Đến nơi Phác Thái Anh đẩy cửa xuống xe, nàng đứng trước bộ đàm ở cổng chính. Tô di rất nhanh đã trả lời.

"Xin chào, nơi này là Lạp gia, cho hỏi cô tìm ai?" Thanh âm vẫn như cũ từ ái truyền đến, Phác Thái Anh mỉm cười nhàn nhạt.

"Tô Di, con là Phác Thái Anh, đến tìm Lạp lão sư nói chuyện." Phác Thái Anh vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng cửa xe đóng sập lại, nàng quay đầu nhìn, Kim Trí Tú cũng xuống xe, nàng không có nghe lời Phác Thái Anh ngồi trên xe, mà dự định cùng vào chung với nàng.

"Cô đừng vào, đã nói ở trong xe chờ được rồi, tôi nói mấy câu sẽ ra liền." Nàng bất đắc dĩ nói, thế nhưng Kim Trí Tú không để ý đến. Tô di không đầy một phút đã mở cửa mời Phác Thái Anh vào, không nghĩ Kim Trí Tú đi trước, so với Phác Thái Anh còn muốn danh chính ngôn thuận đến nhà Lạp Lệ Sa, hoàn toàn không có vẻ gì là khách không mời.

"Phác tiểu thư?" Tô di thấy thế, có chút lúng túng nhìn Phác Thái Anh.

"Thật có lỗi, nàng là Kim Trí Tú, cùng Lạp lão sư có quen biết, có thể để nàng vào chờ một lúc được không?" Nàng nhớ đến lúc ở Tinh Toản, Lạp Lệ Sa từng nói nàng biết Kim Trí Tú, cho nên Phác Thái Anh không có ý tứ dàn xếp với Tô di một chút, mà Tô di cũng rất thiện tâm, người tới là khách nên không có đuổi Kim Trí Tú đi.

Hai người tiến vào phòng khách, Lạp Lệ Sa mặc trường bào ở nhà ngồi trên ghế sofa đọc sách, nàng nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn, một thân trường bào lông màu vàng kim làm nổi bật khí chất cao quý của nàng, như nữ vương ngẩng đầu nhìn người đến. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Phác Thái Anh, sau đó nhìn chằm chằm Kim Trí Tú, nháy mắt lông mày nhăn lên biểu hiện chủ nhân không vui.

... mà lại là cực kỳ không vui.

"Lạp Lệ Sa, em bây giờ theo Tề ca làm việc" Phác Thái Anh hít một hơi thật sâu, rất bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, nàng kéo tay áo Kim Trí Tú để nàng ngồi bên cạnh mình, hai người cử chỉ bình thường rơi vào mắt Lạp Lệ Sa thật khó coi, nàng đóng sách lại, cầm tách trà nhài trên bàn nhấp một ngụm.

"Cho nên?" Trà nhà thơm nhuận qua cổ họng, Lạp Lệ Sa thanh âm lạnh đến mức không có chút cảm xúc.

"Em cùng Kim Trí Tú chạy hàng, về sau không đến làm thuê, chị thuê người khác đi ạ." Phác Thái Anh nhìn thẳng Lạp Lệ Sa, hy vọng lời nàng nói rõ ràng, miễn cho Lạp Lệ Sa sang đòi nợ, nàng trầm tư nửa ngày nói: "Em về sau cũng sẽ không nhắn tin cho chị nữa, loại trò chơi đó chị tìm người khác chơi đi." Nàng cùng Lạp Lệ Sa cũng không có quan hệ hẹn hò, lời nàng muốn nói thật chất biểu thị nàng bị Lạp Lệ Sa uy hϊếp mà thôi.

Kim Trí Tú hai tay vòng trước ngực, bắt chéo chân nghe hai người nói chuyện, nàng mặc dù không nói, nhưng thủy chung vẫn nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Sự tình vắn tắt thế nào chỉ có Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa biết, ngay cả Kim Trân Ni cũng không biết được chuyện hai người có liên lạc với nhau, nhưng trên cơ bản chỉ có một mình Phác Thái Anh trả giá, nàng mỗi ngày gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa vào lúc vô cùng buồn bã, bởi vì nàng thực tế không biết chuyện này có ý nghĩa gì, nếu như chỉ đơn phương gửi, vậy còn đi tìm phiền toái làm chi.

"Được không?" Nàng trừng mắt nhìn, hỏi ý kiến Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa vốn không để ý nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối dán trên thân Kim Trí Tú.

Phác Thái Anh bất an nhìn ánh mắt hai người, không hiểu khí diễm chặt chém nhau, Kim Trí Tú không nói gì, nhưng khí tràng trên người nàng mạnh đến mức khiến người phải lùi bước ba phần, Lạp Lệ Sa càng không cần nói, ánh mắt lạnh lẽo đủ khiến người ta rùng mình, Phác Thái Anh vô tội nhất, nàng chỉ nghĩ đến giải quyết phiền toái , không nghĩ sự tình lại diễn biến đến mức này.

"Nàng là chó của tôi!" Lạp Lệ Sa mở miệng lên tiếng, mỗi chữ mỗi câu đều tràn ngập ý vị cảnh cáo.

"Nàng là người của tôi!" Kim Trí Tú xưa nay chưa thấy cãi lại, lời nói thốt ra cũng đầy tính khiêu khích.

... cái gì chó? Cái gì người?

Phác Thái Anh mồ hôi lạnh gáy, hai bên nói lời này đều khiến nàng cực kỳ bất mãn, thế là Phác Thái Anh đột nhiên đập bàn, phát ra tiếng "ba" đứng lên, sắc mặt phi thường khó coi.

"Tôi không phải là chó của Lạp Lệ Sa! Cũng không phải là người của Kim Trí Tú! Mà tôi chính là thủ hạ của hai người!" Nàng đem lời giải thích hoàn chỉnh xong, để tránh tạo ra bất cứ hiểu lầm nào. Chuyện này phải giải quyết xong mấu chốt, không cho phép có bất cứ thất bại nào, cũng không thể đắc tội bên nào, nàng biểu thị trung lập, dù sao ở Ngô Đường, hai người đều xem như là lão đại của nàng.

Lạp Lệ Sa nghe vậy ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, tựa hồ rất khinh thường.

Kim Trí Tú mặc dù không nhìn thẳng, nhưng Phác Thái Anh cảm giá được ánh mắt mãnh liệt ném tới.

Đang lúc nàng muốn khẳng định lần nữa, phòng khách có tiếng gõ cửa.

Cộc cộc!

Chỉ thấy Tô di nắm tay một tiểu nữ hài đi vào phòng khách.

"Xin lỗi quấy rầy, Lạp tiểu thư, tiểu thư đến giờ lên lớp" Tô di lễ phép nói, nữ hài đứng bên cạnh nàng nghi hoặc nhìn Phác Thái Anh cùng Kim Trí Tú, cũng không sợ hãi, đôi mắt tròn vo nhìn thẳng dò xét hai người. Phác Thái Anh thấy nàng, lập tức nhận ra nàng là tiểu nữ hài con lai lần trước đến nhà học thêm với Lạp Lệ Sa.

"Tôi còn việc phải làm, mời hai người đi về!" Lạp Lệ Sa khoát tay, quyết định không tiếp tục cái đề tài này.

Phác Thái Anh không được nàng chính miệng xác nhận, trái tim từ đầu đến cuối căng thẳng, nhưng Lạp Lệ Sa lại không để ý đến nàng, Phác Thái Anh cũng không dám tiếp tục truy vấn, nàng cùng Kim Trí Tú rời Lạp gia, vừa bước khỏi cửa sắt, lập tức bị Kim Trí Tú nắm cánh tay ném lên cửa xe, tạo nên tiếng "phanh", Phác Thái Anh chật vật đứng vững, cầm bị nàng nâng lên, ép buộc hai người nhìn vào mắt nhau.

Từ dưới mũ che lấp bóng tối, Phác Thái Anh có thể trông thấy cặp mắt xanh biếc kia đang phát ra u quang.

... như là chó soi

"Cô làm cái gì?" Phác Thái Anh buồn bực hét lên.

"Chó là cái gì?" Tiếng nói trầm ổn truyền vào trong tai, Kim Trí Tú hỏi nàng Lạp Lệ Sa lúc nãy nói là có ý gì.

"Đừng nghe cô ta nói bậy" Đây chẳng qua là lời Lạp Lệ Sa đơn phương nói, Phác Thái Anh là bị ép buộc.

Chuyện này nói rất dài dòng, vốn chỉ là một cái tin nhắn, lại đổi lấy dây dưa cùng Lạp Lệ Sa, còn bắt nàng học chó sủa lấy lòng trung thành, khi đó Phác Thái Anh bất quá chỉ là một nữ tiếp viên ở Tinh Toản, khách yêu cầu làm sao lại không nghe? cho nên nàng làm theo, cũng không biết Lạp Lệ Sa lại càng làm tới, cứ coi như nàng là chó mà sai bảo, càng tự xem mình là chủ nhân, đúng là đồ điên.

Nhưng những chuyện này nàng không có nói với Kim Trí Tú, để tránh rước vạ vào thân.

Kim Trí Tú ngón tay cái vuốt cằm nàng, tựa hồ suy nghĩ cái gì, qua hồi lâu mới buông Phác Thái Anh ra, sau đó mở cửa leo lên xe. Phác Thái Anh thở dài, Kim Trí Tú quá trầm tính, làm nàng không cách nào nói rõ một lời, tựa như có cãi nhau, Kim Trí Tú cũng sẽ nhẫn nhịn mà nuốt vào trong bụng, điều này khiến Phác Thái Anh có chút lo lắng, cách xử lý mọi chuyện như thế tựa như bom hẹn giờ, không biết khi nào Kim Trí Tú sẽ bùng nổ, mà uy lực bùng nổ mạnh đến mức nào.

Từ khi rời khỏi nhà Lạp Lệ Sa, hai người lập tức chạy về phía bến tàu của Bắc khu, hai người đều bị Tề ca giao phó nhiệm vụ, muốn hai nàng đi lấy hàng. Phác Thái Anh cũng không rõ lấy hàng gì, bởi vì Tề ca không nói rõ với nàng, mà Kim Trí Tú cũng không nói.

Bên ngoài mưa phùn rả rích, Phác Thái Anh kéo áo khoác, rụt bả vai lại, nàng đứng ngoài xe, ở bến tàu gió thật lớn, để nàng nhịn không được phát run rẩy, lại thêm mưa ẩm ướt, cơ hồ khiến Phác Thái Anh muốn đông cứng. Nàng liếc nhìn Kim Trí Tú bên cạnh, đối phương vẫn như cũ mặc áo khoác quân nhân, cái lưng thẳng tắp đứng trong gió, dường như không bị thời tiết bên ngoài ảnh hưởng, nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn công nhân dỡ hàng.

Một chiếc thuyền cá lớn đậu ở hải cảng, trên boong tàu có mấy chiếc xe tải container, mấy công nhân dùng tấm sắt lắp thành đường dốc, lớn tiếng la hét để lái xe trực tiếp lái lên bờ, đằng trước xe bốn phía đèn chiếu sáng trưng, ánh sáng mạnh làm Phác Thái Anh phải nheo mắt lại, chỉ thấy thân xe quay mấy cái, thuận lợi leo lên bờ.

Lúc này Kim Trí Tú bước về phía trước, Phác Thái Anh lập tức đuổi theo.

Nàng vừa đi vừa nhìn bốn phía, đến giúp đỡ công nhân đều là đàn em của Tề ca, còn có một số người Phác Thái Anh chưa gặp qua, những người kia đều đối với Kim Trí Tú tương đối tôn kính. Lúc này đã là nửa đêm hai giờ rưỡi, bến tàu tối đen, tận lực tránh né khu vực có đèn đường, gần đó cũng không có cảnh sát, xem ra đã bị truyền tin giả đẩy đi.

"Tú tỷ" một cái nam nhân vừa đi vừa gọi, tựa hồ rất quen thuộc với Kim Trí Tú, hắn mặc áo chẽn, tuổi còn rất trẻ.

Kim Trí Tú nhìn hắn một cái, lấy chìa khóa ném cho hắn, "A Bình, mở khóa".

Tên A bình nhẹ gật đầu, cầm chìa khóa chạy về phía xe hàng, Phác Thái Anh nhìn hắn chào mấy tên nam nhân đứng ở phía sau xe, Kim Trí Tú kéo tay của nàng đi về phía sau, lúc này ở đuôi xe đã tụ tập hơn hai mươi người, Phác Thái Anh dò xét bọn nam nhân thân hình vạm vỡ đứng bốn phía, trông thấy nhiều người đến kiểm hàng như vậy khiến tâm tình nàng có chút khẩn trương.

Súng ống phi pháp? Hay buôn bán ma túy ??

Nàng không biết trong xe hàng rốt cuộc chứa cái gì.

A Bình cầm chìa mở ổ khóa, sau đó mở cửa xe ra, Phác Thái Anh thoáng chốc sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro