Chương 1: Hải Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Học hành như thế này là sao hả Lam? Càng ngày càng sút rồi, mày muốn mẹ mày ra chiêu thì mới biết sợ phải không!

- Mày không nhìn cái An nhà bác Tuấn đi, đi học luôn đứng top đầu, đã vậy còn ngoan ngoãn lễ phép. Người ta thi đại học vào trường trọng điểm hẳn hoi, nhìn con nhà người ta mà phát ham....

....

Lam giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng thì phát hiện trời đã sáng bảnh tỏng (1) từ bao giờ. Cô vừa mơ thấy mẹ lại mắng chửi mình thậm tệ, đặc biệt là khi nghe tới cái "nhân vật tốt" luôn được bà ca tụng kia khiến cô muốn phát khùng. Nhiều lúc Lam nghĩ, nếu không nhắc đến bà chị hàng xóm đó thì mẹ cô chửi không đã họng.

Trong lúc Lam đang ảo não nghĩ xem làm sao để thoát khỏi nỗi ám ảnh đối với bà chị hàng xóm đáng ghét thì một âm thanh vang dội dội ngược thẳng từ dưới nhà lên, truyền thẳng vào dây thần kinh trung ương của cô:

- Lam! Trưa trật (2) rồi mà còn chưa dậy phải không?!

Cô quay sang nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường, mới 6:30 sáng. Đây chính là định nghĩa trưa của hầu hết các bậc phụ huynh, và không có một đứa con nào thích điều đó ở cha mẹ mình.

Đang là cuối mùa hè, ngày dài hơn đêm nên cô muốn ngủ nướng cũng khó. Đặc biệt là khi mẹ cô ở nhà thì lại càng khó hơn.

Lam chán nản vò vò mớ tóc rối trên đầu, mặt thì bí xị ra như vừa mất sổ gạo, cô ảo não nhìn lên trần nhà. Lúc này chỉ muốn hét thật to cho hả lòng, nhưng cô là đứa vốn sợ mẹ hơn sợ cọp nên nào dám!!!

Dù nghĩ ngược nghĩ xuôi nhưng Lam vẫn phải cố ngoác mỏ lên mà đáp lại mẹ một tiếng, kẻo bà tưởng cô chưa dậy mà cầm chổi mò lên tận phòng thì "tới công chuyện" với bà luôn ấy chứ.

- Con dậy rồi đây ạ!

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì cô xuống lầu, ba mẹ và anh hai đang ngồi ăn sáng và xem thời sự buổi sáng. Khi thấy Lam xuống, mẹ cô vẫn không quên làu bàu mấy câu nhưng vẫn đi vào bếp chuẩn bị phần ăn cho con gái.

Lam ngồi vào bàn rồi thủ thỉ với ba mình:

- Ba, nay ba đi làm không cho con theo với.

- Nay ba đi hội thao ở tỉnh bên rồi con gái.

Lam xụ mặt ngả người ra ghế mà nhìn trần nhà. Cứ nghĩ đến cảnh phải ở nhà với mẹ cả ngày hôm nay, chắc cô chết uất nghẹn mất. Ba cô là kiến trúc sư thiết kế nội thất, đa phần thời gian đi làm đều là tới nhà của khách hàng, mà lần nào mẹ cô không đi làm là cô một mực đòi đi theo ba. Ngoài miệng Lam lúc nào cũng bảo là đi theo phụ việc cho ba để qua mắt mẹ nhưng ba cô thì biết tỏng con gái rượu của ông có mục đích gì, nó chỉ không muốn ở nhà nghe mẹ càu nhàu thôi!

- Ăn sáng của cô đi, lúc nào cũng lẽo đẽo theo ba miết vậy, ở nhà với mẹ có máy lạnh, đồ ăn ngon không sướng hơn à?

Đặt trước mặt Lam là một tô phở nóng hổi, khỏi phải nói đây là món tủ của mẹ cô rồi, ngon bá cháy! Phở là món ăn đặc trưng của đất bắc, mà mẹ cô vốn là người gốc Bắc, sau vào nam học đại học rồi gặp ba cô, hai người lấy nhau thì định cư hẳn trong này.

Lam cười nịnh nọt nói cảm ơn với mẹ rồi lao đầu vào ăn, miệng ngậm đầy đồ ăn vừa trả lời:

- Sướng.... Tất nhiên là sướng ạ!

Chữ "sướng" gần như được Lam lấy hết cả tim gan ra để mà nói. Ngoài việc ngồi nghe mẹ càu nhàu thì không có gì "sướng" bằng.

- Ăn xong rồi nói, đã nói bao lần rồi! Sau này về nhà chồng mà như vậy thì người ta lại cười vào mặt tôi chứ ai nữa!

Mẹ cô lại làu bàu, nhưng Lam quen rồi nên chỉ cười hì hì. Vừa ăn còn không quên liếc nhìn ông anh trai trầm tính bên cạnh mình, cái tật trong lúc ăn thì không nói chuyện này không biết bao giờ mới sửa được, nhàm chán muốn chết.

- Anh hai, tối đi học về qua xem dùm em cái máy tính với, nó bị đơ hoài á.

- Nó muốn đi đồng nát đó cưng... Thưa ba mẹ con đi.

Đáp lại Lam xong một câu là Việt xách cặp lên đi học, mặc kệ cái ánh mắt hình viên đạn của Lam đang muốn thiêu cháy bóng lưng mình.

Khi nào cũng vậy, cái nhà này riết chỉ còn mỗi ba là thương cô, nhưng ba cũng thuộc hàng sợ vợ, chẳng bao giờ dám bênh cô khi mẹ ca tuồng cải lương. Không lẽ giờ xách ba lô sang nhà hàng xóm ở nhờ cho qua hết hè?

Ăn xong, Lam phụ trách dọn dẹp rồi rửa chén sau đó thì ra phòng khách nằm xem TV cho hết ngày. Cô nhàm chán chuyển hết kênh này qua kênh nọ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ mình đang ngồi lướt Facebook xem báo, trong lòng lại thở dài.

Số trời đã định cô là con gái của một giáo viên dạy cấp ba, mười bảy năm qua cô luôn phải chịu thói quen "gõ đầu trẻ" của mẹ mình. Bà đối với ai cũng vui vẻ, dễ gần nhưng chỉ duy với cô là hạch sách đủ điều, lúc nào cũng bắt cô phải hoàn hảo toàn diện. Ngày cô thi vào cấp ba cũng là ngày cô biết tháng ngày tuổi học trò của mình tại ngôi trường điểm mà mẹ đang giảng dạy sẽ "vui" cỡ nào. Mẹ đi dạy thì chở cô đi học, nghỉ hè thì cùng nhau ở nhà, ở nhà thì không quên đúng hẹn lại lên lôi "tấm gương mẫu mực" của nhà kế bên ra soi cho cô vài lần. Cứ như thế, tới nay cũng sắp sang năm lớp 12, Lam lại ngán ngẩm nghĩ về cuộc đời mình.

- Lam ơi, Lam!

Là tiếng của Hoa, con bạn thân của Lam. Vừa nghe thấy tiếng của nó là Lam bật dậy như bắt được vàng chạy một mạch ra mở cửa cho nó. Có cớ đi chơi rồi, Lam cảm thấy có bạn học giỏi cũng thật có ích mà.

Hoa chào mẹ Lam xong liền vui vẻ ngồi xuống ăn trái cây. Nhà hai đứa cạnh nhau nên sớm đã xem nhà nhau như nhà mình, xem phụ huynh nhau như của mình. Lam thấy Hoa như có ý định mọc rêu ở nhà mình thì lén giật giật ống quần nó một cái, nó không hiểu gì liền giãy dụa gắt:

- Ơ cái gì đấy?

Bà Trang quay sang nhìn thì Lam chợt cười hì hì, khi thấy mẹ quay đi thì cô liền trừng mắt nhìn Hoa. Nhanh tay với cái điện thoại rồi soạn tin nhắn nhanh như gió gửi cho nó.

"Tinh tinh..."

- Ơ con hâm, tao đang ngồi đây mà còn nhắn tin, mày...

Lam thật muốn tóm cổ con bạn thân vào nhà vệ sinh rồi tẩn cho nó một trận, bình thường học giỏi là thế nhưng sao hôm nay ngu thế không biết! Cô chỉ vội bịt miệng nó lại rồi chỉ vào điện thoại, ra ý bảo nó đọc tin nhắn.

Hoa đọc xong thì đã hiểu ra, nhanh chóng cười ha hả vào mặt Lam, nhưng vẫn không quên làm người tốt cứu vớt cuộc đời bất hạnh của bạn mình:

- Qua nhà tao đi, cái bài hôm trước mày hỏi tao biết giải rồi, sang tao chỉ cho.

Mẹ Lam nghe thế thì cũng im lặng như đã ngầm đồng ý cho cô ra khỏi nhà, học hành là chuyện quan trọng, bà không có lý do gì không cho Lam đi. Và tất nhiên Lam biết điều đó nên mới bảo Hoa cứu mình.

Ra khỏi nhà, Lam hí hửng đi về phía nhà Hoa, định bụng sẽ tá túc ở đó đến tối. Nhưng chân Hoa như bị cắm rễ, nó cứ đứng mãi ở dưới gốc cây trước cổng nhà cô mà không chịu đi, Lam bực mình hỏi:

- Mày lưu luyến nhà tao thế à? Đi nhanh lên, nắng cháy hết làn da châu Phi của tao rồi.

Hoa vẫn đứng im.

- Con này... Lại gây chuyện với phụ huynh rồi chứ gì?

Hoa ngượng ngùng gật đầu. Sáng nay cô đòi bỏ bữa sáng nhưng mẹ bắt cô phải ăn cho bằng hết. Nhưng cô chúa ghét trứng, mẹ lại cố tình làm cho hai quả ốp la, ép cô ăn cho thấy đáy đĩa mới thôi. Vậy là sau khi ăn xong, Hoa vùng vằng bỏ sang nhà Lam chơi, trước khi đi còn tuyên bố đến tối mới về, giờ mò mặt về thì có mà quê gần chết.

Lam ngán ngẩm đứng chống nạnh nhìn Hoa, con đần này có phúc mà không biết hưởng. Không muốn ăn thì đem sang cô ăn hộ cho, sao phải làm mình làm mẩy lên, hại cô giờ không có nhà để về.

Thế là Lam dứt khoát kéo Hoa sang nhà Thảo, con bạn cùng cảnh ngộ với cô. Kiểu này chắc phải "mặt dày" tá túc ở nhà nó cả ngày vậy. Tuy nó là em họ của bà chị hàng xóm nhưng chắc cô không xui xẻo mà đụng mặt chị ta ở nhà nó đâu. Chắc trời vẫn rủ lòng thương cô vài phần trăm mà.

------------------------
Chú thích:

(1) Sáng bảnh tỏng: khẩu ngữ địa phương, ý chỉ trời sáng bảnh, sáng hẳn.
(2) Trưa trật: Tính từ
(Khẩu ngữ) trưa lắm, muộn lắm so với giờ giấc buổi sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt