Chương 19 - Vong ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được câu trả lời của Khương Tố Ngôn, Cố Khởi thực sự chết lặng.

Cô đột ngột quay đầu lại, người phụ nữ trung niên đã cách cô rất xa, chỉ còn là một chấm nhỏ. Nếu cô muốn đuổi theo thực sự có thể đuổi kịp, nhưng đôi chân của cô dường như dính chặt trên mặt đất không thể nhấc lên nổi để đuổi theo bà ấy.

Bởi vì Cố Khởi vẫn còn bối rối, cô biết Khương Tố Ngôn sẽ không nói dối mình, nhưng Cố Khởi thực sự không hiểu những gì nàng nói: "Dì ấy ... là con người sao?" Bất kể nhìn như thế nào Cố Khởi đều không nghĩ bà ấy là người.

Người phụ nữ trung niên cư xử kỳ lạ, trên người mang theo theo luồng khí lạnh quen thuộc không hề giống người chút nào.

Nhưng Khương Tố Ngôn nói với cô ấy: "Đúng vậy, dì ấy là con người, nhưng là người bị vong ám."

Đây là lý do mà Cố Khởi cảm thấy hơi lạnh quen thuộc trên người của bà ấy. Người phụ nữ trung niên bị quỷ ám nên trên người luôn tràn ngập khí lạnh, nhưng vì là người, cũng sợ lạnh nên mặc quần áo dày để chống lạnh.

Cũng bởi vì bị quỷ ám nên cả người vô cùng mệt mỏi, tựa hồ không ổn chút nào.

Cố Khởi không biết bà ấy đã bị ám bao lâu, lo lắng hỏi: "Sau này tôi sẽ giống vậy sao? Chẳng lẽ tôi cũng bị cô ám sao?"

Khương Tố Ngôn cười lạnh một tiếng: "Ta và nàng không phải là loại chiếm hữu đó đâu, phu quân à, chúng ta là vợ chồng son, nàng sẽ không trở nên giống dì ấy đâu."

"Vậy cô có thể giúp dì ấy trừ tà không?"

Cố Khởi thực sự cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đó, chủ yếu là vì đồng cảm nên cô mới hỏi vậy. Nếu không, cô đã chạy trốn bà ấy rồi.

Thật không may, ngay cả Khương Tố Ngôn cũng không thể giải quyết vấn đề này.

Nàng chỉ nói: "Được, nhưng ta sẽ phải ăn dì ấy, bởi vì ta không thể tách hai người ra. Cái này đi tìm đạo sĩ sẽ hiệu quả hơn á."

Cố Khởi thở dài, nhìn bóng dáng người phụ nữ trung niên biến mất khỏi tầm mắt. Cô mất hứng quay người lên xe, chuẩn bị về vàng mã.

Khương Tố Ngôn không phải là toàn năng, mặc dù Cố Khởi luôn hiểu điều đó, nhưng mãi đến hôm nay cô mới thấm. Cô không thể để Khương Tố Ngôn ăn thịt người phụ nữ đó, cả người và quỷ, và cô cũng không quen bất kỳ đạo sĩ nào vì vậy chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Sau sự cố này, Cố Khởi đã trầm cảm trong vài ngày, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái vô ưu vô lo của mình. Cô vốn là một người vô tâm, nếu cô có rơi nước mắt thì đó là giọt nước mắt từ tận đáy lòng.

Tin tức về người phụ nữ trung niên và cô con gái mất tích đã không còn được phát trên TV, trên thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện xảy ra, thành phố này nói dù lớn hay nhỏ, đều rất dễ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ngoại trừ người phụ nữ trung niên, cũng không còn ai nhớ đến đến cô gái vừa tròn mười tám tuổi tươi như hoa.

Cố Khởi còn tưởng rằng chuyện này đã hoàn toàn kết thúc, cô không phải là đấng cứu thế, cô đã kết hôn với quỷ, đương nhiên sẽ không chạy tới chạy lui tìm đạo sĩ để trừ tà cho một người xa lạ.

Cô không tìm đến rắc rối, rắc rối sẽ không tìm đến cô.

Vì là tháng thi cử nên buổi tối sẽ đóng cửa sớm hơn để cô có thể lên lầu hai ôn bài. Mới hơn tám giờ, Cố Khởi đóng cửa, lên lầu đọc sách. Khương Tố Ngôn đang ngồi trên giường, đeo tai nghe xem chương trình TV.

Khi đã hơn mười giờ, Cố Khởi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hơi bối rối không biết muộn vậy rồi còn có người đến. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, người đến làm tiệm vàng mã vào thời điểm này không nhất thiết phải là một người sống.

Cố Khởi quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn, nàng đang đắm chìm trong phim truyền hình còn đeo cả tai nghe nên không nghe thấy gì. Tiếng gõ cửa ở tầng dưới không ngừng vang lên, Cố Khởi có chút bối rối, từ trên bàn chuyển sang Khương Tố Ngôn.

"Cô có nghe thấy tiếng gõ cửa không?"

Mặc dù Khương Tố Ngôn đang đeo tai nghe, nhưng điều đó không ngăn cản thính giác của nàng. Khương Tố Ngôn ngẩng đầu nhìn Cố Khởi: "Ta nghe thấy rồi."

"Vậy tại sao cô không đi xuống và thưởng thức bữa ăn đi?"

Cố Khởi đã quen với những đêm tụi yêu ma quỷ quái tự dâng mình đến miệng làm đồ ăn vặt cho Khương Tố Ngôn.

Cô chỉ không biết liệu những con quỷ được Cố Khởi gọi là đồ ăn vặt có hài lòng với danh hiệu này không.

Chỉ là hiện tại Khương Tố Ngôn hiển nhiên không muốn ăn chút đồ ăn vặt, nàng muốn xem xong bộ phim truyền hình trước mặt, với lại phía dưới không phải đồ ăn vặt.

"Phía dưới gõ cửa người, là dì lần trước gặp bờ sông."

Cố Khởi nghe thấy vậy thì sững sờ, nhưng cô vẫn không dám đi xuống. Dù sao người phụ nữ đó cũng là người, nhưng là người bị quỷ ám, có vong theo, bất cứ lúc nào cũng có thể đả thương người.

Chỉ là tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không hề dừng lại. Cố Khởi sợ rằng người thuê nhà bên cạnh sẽ nghe thấy âm thanh và chạy xuống, sau đó sẽ bị con quỷ bên người của bà ấy bắt mất.

Vì để cho người thuê nhà của mình không bị giết, Cố Khởi chỉ có thể cắn răng chậm rãi đi xuống lầu, miễn cưỡng bật đèn ở lầu một, chỉ sau khi ánh sáng tràn ngập cả phòng cô mới đi đến cửa hông, chầm chậm mở cửa ra.

Cô hé cánh cửa, qua khe hở nhìn ra người đang ở ngoài ngoài cửa.

Dường như người đó phát hiện Cố Khởi đã đi xuống, sau khi Cố Khởi bật đèn lên người ngoài cửa cũng không có tiếp tục gõ cửa nữa. Khi Cố Khởi mở cửa ra nhìn, người ngoài cửa cũng rất ngoan ngoãn đứng nép sang một bên.

Cô thực sự phải dùng từ "thu nhỏ" để miêu tả, người phụ nữ trung niên rụt rè, mặc bộ quần áo dày cộm nhưng lại khom lưng ôm ngực, trông cực kỳ gầy.

Quần áo của người phụ nữ trung niên dày hơn trước, Cố Khởi cũng cảm thấy một luồng khí lạnh hơn lao về phía cô. Qua khe cửa, Cố Khởi nhìn thấy con quỷ bám vào cơ thể bà ấy.

Chắc vì trời tối không có mặt trời nên quỷ xấu xí mới hiện ra.

Nó đu trên người bà ấy, từ phía sau lộ ra một bóng người nhỏ bé, bởi vì người phụ nữ này quá gầy nên nó không bị bà ấy che khuất.

Tóc nó bù xù như cỏ dại, lộ ra một cặp mắt đỏ tươi, hai má hóp lại, trông rất bẩn thỉu không hình dung được nó là cái quái gì. Nó mặc một chiếc váy đen rách rưới, là con quỷ duy nhất ngoài Khương Tố Ngôn mà Cố Khởi nhìn thấy biết mặc quần áo.

Nó rất giống con người, nhưng lại không phải con người.

Nhìn thấy Cố Khởi mở cửa, người phụ nữ trung niên rụt rè ngẩng đầu lên, ánh sáng trong phòng chiếu vào người bà, chiếu vào đôi mắt bà, cái bóng của Cố Khởi đổ lên người bà. Mặc dù thân hình của người phụ nữ trung niên teo tóp đến đáng thương, nhưng đôi mắt của bà ấy lại vô cùng sáng, có lẽ là do ánh đèn phản chiếu, hoặc là tia hy vọng của bà ấy.

Thấy bà ấy tạm thời không có công kích mình, Cố Khởi chậm rãi mở cửa: "Vào đi." Cô đi trước một bước, người phụ nữ trung niên đi vào sau lưng cô, sau khi vào liền đóng cửa lại.

Giống như Đầu Tảo, lần này Cố Khởi ngồi trong, người phụ nữ ngồi ngoài, khoảng cách giữa họ cách nhau một cái quầy.

Người phụ nữ có vẻ hơi lo lắng, bà nắm chặt ống quần, Cố Khởi chưa kịp nói gì thì bà đã lên tiếng trước: "Tôi, tôi nghe nói tiệm vàng mã này có thể thỏa mãn mọi điều ước nên tôi mới tìm đến đây! Tôi muốn biết tung tích của con gái tôi!"

Ban đầu bà có hơi ngập ngừng nhưng rồi lại dạn dĩ nói một tràng dài.

Cố Khởi liếc nhìn bà, rồi nhìn cái vong đứng sau lưng bà, đang vắt vẻo nằm trên vai. Trên thực tế, cô không có khả năng đó, những gì cô có thể làm rất hạn chế. Hồn lực của cô có chút xíu à, tìm người cũng không phải điểm mạnh của cô.

Cố Khởi nói sự thật: "Cháu không có loại năng lực đó, cháu không thể giúp dì tìm con gái. Hơn nữa nếu dì biết đến tiệm vàng mã lão Cố hẳn cũng biết đây là nơi mở ra để giao dịch với quỷ."

Nghe được lời nói của Cố Khởi, người phụ nữ trung niên cúi đầu xuống, không thể nhìn rõ vẻ mặt của bà ấy. Nhưng cái vong nằm trên vai bà đã thay đổi vị trí, hai cánh tay đặt lên đầu người phụ nữ trung niên, cúi người về phía trước. Nó bắt chuyện với Cố Khởi. Đầu tiên là cười, sau đó nói: "Ta đã hỏi qua, ta sẽ cho ngươi một phần mười hồn lực, chỉ cần ngươi có thể tìm được con gái của bà ta."

Cố Khởi ngước nhìn con quỷ, mặc dù cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của nó, nhưng cô có thể nhìn thấy cái miệng há rộng của nó, hàm răng đầy bùn đen với nụ cười mỉa mai.

--Nó đang cười nhạo cô, trong tiệm vàng mã lão Cố có một kẻ bất tài.

Cố Khởi nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô không thể phủ nhận điều đó. Bởi vì đúng như con quỷ chế giễu, Cố Khởi không có năng lực tự bảo vệ mình, cô cũng không có năng lực kéo con quỷ này ra khỏi người phụ nữ trung niên, cũng không có năng lực giúp bà ta tìm lại con gái mình.

Cố Khởi hít một hơi thật sâu, phớt lờ con quỷ và thay vào đó nói với người phụ nữ trung niên.

" Dì, cháu tin rằng dì rất yêu con gái của dì, nhưng nếu con gái dì lâu như vậy vẫn chưa được tìm thấy, rất có thể đã xảy ra chuyện không may. Cháu không biết làm thế nào dì gặp phải con quỷ này, và cháu không thể giúp được gì cho dì, nhưng cứ tiếp tục thế này, cháu nghĩ rằng kết cục của dì chắc chắn không phải là điều mà con gái dì mong đợi. Cháu khuyên dì nên đi nhà thờ nhiều hơn trong thời gian này..."

Cố Khởi còn chưa nói xong, cô đã thấy người phụ nữ đối diện đột nhiên đứng dậy, bà không có công kích Cố Khởi, nhưng vẻ mặt vô cùng kích động: "Cô thì biết cái gì?! Con gái tôi sẽ không chết! Tuyệt đối không! Cô không biết gì cả! Tôi tin nó vẫn còn sống..."

Cố Khởi không thèm để ý đến lời nói của người phụ nữ trung niên, cô chỉ lấy điện thoại di động ra, cúi đầu tìm một bức ảnh chụp một gia đình ba người: "Dì, cháu hiểu dì."

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Dì: Cô thì biết gì?!

Cố Khởi: Tôi thực sự hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro