Chương 20 - Vô dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là cha mẹ cháu, một thời gian trước họ đã đi du lịch núi tuyết rồi bị mất tích đến nay. Cháu nghĩ khoảng thời gian này còn lâu hơn thời gian mà con gái dì mất tích." Không có dấu vết của sự buồn bã, đôi mắt lãnh đạm nhìn người phụ nữ trung niên.

"Cháu cũng giống như dì, cháu mất đi cha mẹ, dì cũng mất con gái. Cha mẹ cháu hiện tại đều không rõ tung tích cũng không biết còn sống hay đã chết. Căn bản tìm không thấy, nhưng cháu biết bọn họ đều đã gặp nguy hiểm."

Cố Khởi nhìn thẳng vào người phụ nữ trung niên: "Dì à, mọi người phải nhìn về phía trước, cháu sẽ sống thật tốt, bởi vì cháu biết cha mẹ nhất định không muốn nhìn thấy cháu đau khổ vì cái chết của họ."

Cố Khởi rất nghiêm túc nói, nếu cô có thể thức tỉnh người phụ nữ trung niên này thì Cố Khởi không ngại phơi bày nỗi đau của mình cho người khác xem. Cố Khởi không có khả năng tách linh hồn tà ác này ra khỏi người phụ nữ trung niên, nhưng người khác thì có.

Có lẽ là bởi vì Cố Khởi từng có trải nghiệm giống mình nên người phụ nữ có chút rung động, ánh mắt nhìn Cố Khởi cũng không còn tức giận như lúc vừa rồi.

Cố Khởi thở phào nhẹ nhõm vì tâm trạng của bà ấy đã ổn định lại, nhưng con quỷ kia xen ngang: "Nói cho cùng, chẳng phải vẫn không tìm được tung tích của con gái mình sao?"

Ánh mắt dần dần bình tĩnh lại của người phụ nữ trung niên lại nhuốm màu điên cuồng, con gái là huyết mạch của bà.

"Tôi, tôi chỉ muốn biết Viên Viên ở đâu! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho dù con bé thật sự chết, tôi cũng sẽ đưa nó về nhà! Làm ơn! Nếu cô biết con bé ở nơi nào xin hãy giúp tôi với! Bằng bất cứ giá nào cũng được, kể cả cái mạng già này!" Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa khóc, nước mắt ứa ra rơi xuống tấm kính của quầy tiếp tân.

Chẳng mấy chốc, nó tụ lại thành một vũng nước nhỏ.

Không giống như vết nước đen của Đầu Tảo lần trước, nước mắt của người phụ nữ trung niên rơi ra trong suốt như pha lê, không có chút cặn bẩn, bởi vì — bà ấy là một con người.

Cố Khởi không thể không lừa người phụ nữ trung niên đi giống như lần trước khi cô lừa Đầu Tảo, cô ngồi yên tại chỗ và chỉ có thể nói ba từ: "Cháu xin lỗi."

Những từ còn lại vẫn còn nghẹn trong cổ họng, nhưng cô không thể nói ra được, bởi vì cô: không thể làm gì được.

Bầu không khí trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu sau, người phụ nữ đối diện mới hạ tay xuống, thu lại vẻ rụt rè cứ vậy mà rời đi.

Cửa hông bị kéo ra với một tiếng "cạch" rồi lại đóng lại.

Cố Khởi ngồi ở đó một lúc lâu trước khi cô đứng dậy, tắt đèn ở tầng một của tiệm vàng mã và đi lên lầu. Cô bước lên chiếc cầu thang cũ kỹ và bám vào tay vịn chậm chạp bước lên.

Khi lên tầng hai, cô thấy Khương Tố Ngôn không còn xem TV mà đang ngồi ở đầu giường. Một góc chiếc váy cưới màu đỏ sẫm của nàng rơi xuống mép giường, một đoạn đã được gấp lại. Ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt không giống người sống, cô tin chắc không ai nghĩ nàng là quỷ.

Tâm trạng lúc này của Cố Khởi vô cùng tệ, cô nhìn Khương Tố Ngôn, khi nàng dang tay ra cô liền nhào vào vùi mình trong vòng tay của Khương Tố Ngôn.

Cái ôm của Khương Tố Ngôn không ấm áp chút nào, thậm chí còn có chút lạnh. Cố Khởi đã từng ôm bạn cùng phòng như thế này, nhưng hôm nay, cô chỉ muốn tìm chút hơi ấm.

"Tôi vô dụng sao?"

Cố Khởi tủi thân không nhịn được hỏi câu này, ngón tay Khương Tố Yên đặt lên mái tóc nửa vàng của cô, móng tay dài đen nhánh luồn vào tóc chậm rãi vuốt ve.

Đối với câu hỏi này, Khương Tố Ngôn không muốn nói bất cứ điều gì trái với ý muốn của cô: "Ừm, phu quân của ta vô dụng."

"Cô cũng không an ủi tôi."

Khương Tố Ngôn cười cười, Cố Khởi nghe thấy tiếng cười của nàng liền từ trong lòng ngực ngẩng đầu lên: "Nhưng tôi thật sự, rất muốn giúp dì ấy."

"Giúp dì ấy cái gì? Tìm con gái hả?"

Móng tay đen của Khương Tố Ngôn bị dính một ít sợi tóc vàng trên đó, Cố Khởi hiếm khi chủ động dính lấy Khương Tố Ngôn, Khương Tố Ngôn cũng hiếm khi ôm ấp động chạm da thịt với cô như vậy.

Với cái ôm này, nếu Cố Khởi cầu xin nàng, có lẽ nàng sẽ giúp cô tìm con gái của người phụ nữ đó. Dù sao thì con gái bà ấy cũng đã chết, đối với Khương Tố Ngôn mà nói, tìm người chết so với tìm người sống dễ dàng hơn nhiều.

Khương Tố Ngôn rất thích Cố Khởi, bởi vì cô rất ấm áp, và Khương Tố Ngôn rất thích ở bên cô, nhưng nàng vẫn sợ mình sẽ tổn thương đến cô vì vậy rất hiếm khi có hành động như vậy.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của Khương Tố Ngôn, Cố Khởi lắc đầu.

"Không, tôi muốn trục vong giúp dì ấy." Cố Khởi vùng ra khỏi ngực Khương Tố Ngôn, Khương Tố Ngôn buông ra, tóc của cô tuột khỏi đầu ngón tay Khương Tố Ngôn, hơi ấm vừa rồi còn trong vòng tay đã rời xa Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng vì lời nói đột ngột của Cố Khởi, nàng mỉm cười: "Nàng nghĩ đúng, ta không thể giúp nàng."

Cố Khởi lắc đầu: "Tôi phải tự mình tìm cách." Cố Khởi là người cố chấp, ngay khi vừa nói xong cô đã chạy xuống lầu như một cơn gió. Từ trong ngăn kéo ở tầng một, cô lấy ra cuốn "Sổ tay hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã".

Mặc dù cuốn "Sổ tay hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã" chỉ là một cuốn sổ nhỏ, trước đó Cố Khởi cũng đã đọc sơ qua, nhưng cô vẫn sợ mình còn sót lại thứ gì nên lần này cô đọc kỹ từ đầu đến cuối. .

Thật không may, "Sổ tay hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã" thực sự không nói nhiều.

Dù sao nó cũng chỉ là một cuốn sổ nhỏ, thông tin không nhiều, hơn nữa nội dung phần lớn là lý thuyết cho người mới nhập môn và hoạt động hàng ngày của tiệm vàng mã, thậm chí còn có một phần lớn giải thích cách làm người giấy. Thực sự không có cách nào để trục vong khỏi con người.

Ngoài "Hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã" này, Cố Khởi không có thêm nào khác để tìm cách trừ tà.

Không lâu sau khi tiếp quản tiệm vàng mã và phát hiện ra rằng thực sự có quỷ trên thế giới này, cô đã gọi điện cho người thân ở quê nhà và hỏi liệu có quỷ và bùa chú do Cố gia truyền lại hay không.

Về cơ bản, tất cả những gì cô nhận được là những câu hỏi từ các chú và ông bà của mình: "Kỳ Kỳ, con có sao không? Con đừng vì cha mẹ mà nghĩ bậy nha."

Rõ ràng họ rất sợ Cố Khởi vì chuyện của cha mẹ cô mà nghĩ quẩn, thậm chí còn đi tìm tên lang băm nào đó để gọi hồn cha mẹ cô.

Từ khi còn bé, Cố Khởi thật sự không cảm thấy những người họ hàng ở quê nhà có khả năng trừ tà bắt quỷ, thậm chí cô còn chưa từng nhìn thấy quỷ ma.

Dựa vào điều này, Cố Khởi đoán rằng tiệm vàng mã lão Cố thực sự là của một người họ hàng xa, về việc tại sao lại chuyển tiệm vàng mã cho cô... Có lẽ là do khả năng thu hút quỷ của cô.

Cố gia không đáng tin cậy, vì vậy Cố Khởi chỉ có thể tìm cách khác.

Trong thời đại này khi gặp phải điều gì đó bạn không hiểu, suy nghĩ đầu tiên là lên mạng search. Câu hỏi của Cố Khởi khi bắt đầu là: Làm thế nào để trừ tà? Kết quả là, tất cả các loại điều kỳ lạ đã được tìm thấy, và một số cuốn tiểu thuyết có tiêu đề tương tự. Cố Khởi lần đầu tiên xem nó không chú ý, nhưng càng xem, cô càng thấy có gì đó không ổn.

Cố Khởi nhận ra rằng không nên có giải pháp hữu ích nào cho việc bày này, vì vậy cô đã cố gắng thay đổi vấn đề: bị quỷ ám thì đi chùa nào?

Cố Khởi ban đầu muốn hỏi về đạo quán, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, hiện tại cô thấy ít nhiều trong số 10 người sẽ có một người là đạo sĩ, với lại trong "Sổ tay hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã" có ghi rằng Cố gia theo Đạo giáo. Nhưng không thể đem mạng đi nộp cho người ta được. Lên chùa cầu cứu vậy.

Nhưng mà nhiều cái quá biết lựa cái nào đây.

Cố Khởi đã viết ra một vài ngôi chùa có danh tiếng tốt và tương đối gần với cô, và thấy có một hoặc hai đạo quán đáp ứng yêu cầu.

Sau hai ngày chờ đợi, vào ngày nghỉ, Cố Khởi đã đến những ngôi chùa nổi tiếng ở ngoại ô thành phố.

Sau khi mua vé vào chùa tìm nhà sư, Cố Khởi bày tỏ mục đích đến đây, vị này yêu cầu cô bỏ ra 200 tệ để mua một lá bùa trừ tà, nhét vào ví rồi đưa cho cô.

Cố Khởi cầm ví đi đến sân sau của ngôi đền, ngồi trên bồn hoa dưới gốc cây, hỏi Khương Tố Ngôn: "Thế nào?"

Khương Tố Ngôn uy nghi xuất hiện trong chùa, ngồi cạnh Cố Khởi, nàng nhìn chiếc ví với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cố Khởi nghĩ rằng chiếc túi này thực sự hữu ích, điều này khiến Khương Tố Ngôn cảm thấy khó chịu, nhưng giây tiếp theo, cô nghe thấy Khương Tố Ngôn nói: "Phu quân, nàng không thể đeo chiếc túi khác, nàng chỉ có thể đeo chiếc của chúng ta."

"...Đừng có ghen vậy chứ."

Cố Khởi vung vẩy chiếc ví trong tay trước mặt Khương Tố Ngôn rồi dùng mắt xác nhận: chiếc ví này, bao gồm cả bùa bên trong, đều vô dụng.

Cố Khởi muốn trầm cảm, cái này mua hai trăm tệ lận đó!

Cố Khởi càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô để Khương Tố Ngôn chui vào cái bóng, sau đó cầm chiếc ví trở lại nơi cô vừa mua, nhà sư bán chiếc ví cho cô vẫn còn ở đó.

Cố Khởi trực tiếp bước tới và gọi nhà sư lại.

"Sư phụ."

"Thích chủ còn có việc gì sao?"

"Quỷ phù của thầy căn bản là vô dụng."

Nhà sư nhíu mày, nhìn cái ví tiền không khỏi nói: "Thí chủ sao có thể nói là vô dụng?"

Cố Khởi nói một cách chắc chắn: "Nó vô dụng thiệt mà. Tôi đã cho con quỷ đang ám tôi xem nó rồi. Cô ấy không phản ứng gì cả. Lá bùa này không có tác dụng với cô ấy."

Tuy rằng cũng có thể bởi vì Khương Tố Ngôn là quỷ ngàn năm cũng có thể là do sư phụ này đạo hạnh không đủ, cho nên quỷ phù mới không có tác dụng gì. Nhưng ngay cả Cố Khởi cũng không cảm thấy một chút linh lực nào trên tấm bùa trừ quỷ này, trong tiềm thức cô cảm thấy rằng thứ này thực sự vô dụng.

Chỉ là khi cô mua nó, cô đã bị thao túng tâm lý, vậy nên đã mua mà không suy nghĩ gì.

Đúc kết kinh nghiệm là đừng nên mua đồ vô tội vạ.

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sư phụ: Cô gái này có bị bệnh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro