Chương 24 - Điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếm hồn lực ở đâu giờ?

Mặc dù trước đây Cố Khởi không quan tâm cũng chẳng cần quá lo lắng về vấn đề này, dù sao thì cô còn có một gia đình ở bên, và một Khương Tố Ngôn sẵn sàng cho mượn hồn lực để chơi. Nhưng hôm nay, sau khi biết được từ Trần Tư Nam rằng hồn lực mượn của ma quỷ sẽ mang lại xui xẻo, thậm chí nặng hơn sẽ dẫn đến họa đổ máu, Cố Khởi đau đớn rút ra kinh nghiệm: cố gắng đừng mượn của Khương Tố Ngôn.

Những gì Trần Tư Nam nói rất có lý, khi bạn giao dịch với ai đó, thứ bạn nhận được thì là của bạn, nhưng nếu bạn mượn nó thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Khương Tố Ngôn dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Cố Khởi, nàng mỉm cười với cô.

Khương Tố Ngôn môi đỏ răng trắng, nụ cười của nàng trông vô cùng tươi sáng, nhưng có ẩn giấu sát ý mà Cố Khởi có thể nhìn thấy: "Nếu phu quân muốn hồn lực, chỉ cần hỏi ta sẽ cho mượn."

Cố Khởi vội vàng lắc đầu: "Không, không."

Cố Khởi chống lại sự cám dỗ và dần chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù có rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng Cố Khởi vẫn ngủ ngon đêm đó. Nguyên nhân chính là ban ngày đi bộ quá nhiều, với cả cô cũng đã có biện pháp tạm thời rồi, chỉ cần có hồn lực cùng tu luyện công pháp là có thể xua đuổi tà khí trên người phụ nữ trung niên.

Chỉ là Cố Khởi không ngờ rằng người phụ nữ trung niên đã phạm sai lầm trước khi Cố Khởi có thể can thiệp để đối phó với ác linh kia. Ngày hôm sau đã có người đến trường để tìm gặp cô.

Cố Khởi hơi bối rối, nhưng giảng viên đã dẫn cô đến văn phòng mà không nói gì.

Sau khi đi vào trong hết, giảng viên cũng bước vào và khóa cửa lại. Cố Khởi bước vào trong lòng vô cùng khó hiểu, bởi vì có hai cảnh sát đang ngồi trong văn phòng, một nam một nữ, ngồi trên ghế sô pha.

Khi họ thấy Cố Khởi bước vào, viên cảnh sát nói: "Sinh viên Cố Khởi đừng lo lắng, chúng tôi chỉ hỏi một chút."

Phản ứng đầu tiên của Cố Khởi là: "Anh có manh mối gì về cha mẹ em không?" Nghe những lời này, mắt Cố Khởi sáng lên.

Trên thực tế, cảnh sát đã tìm đến cô rất nhiều lần trong khoảng thời gian cha mẹ cô mất tích, vì vậy Cố Khởi không sợ cảnh sát tìm mình chỉ sợ cảnh sát không tìm được.

Cảnh sát tìm cô, có lẽ là có tin tức về cha mẹ cô, nhưng nếu cảnh sát không tìm cô tức là họ không có tin gì cả.

Chỉ là hai người cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng nữ cảnh sát lắc đầu: "Hôm nay tới gặp em không phải vì cha mẹ, mà là vì một chuyện khác."

Sau khi nghe những lời của chị ta, Cố Khởi trở nên chán nản, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vị cảnh sát đầu tiên mời Cố Khởi ngồi, đợi đến khi cô ngồi xuống đối diện bọn họ, nam cảnh sát ban đầu muốn mời giảng viên ra ngoài trước nhưng anh ta không ngờ rằng giảng viên lại ngồi xuống bên cạnh Cố Khởi.

"Đây là sinh viên của tôi, hiện tại cha mẹ em ấy đã mất tích, tôi có trách nhiệm chăm sóc em ấy."

Cố Khởi nhìn giảng viên với ánh mắt biết ơn, giảng viên khẽ gật đầu với cô ra hiệu cô yên tâm đi.

Cảnh sát cũng không làm được gì, dù sao họ cũng chỉ đến để hỏi một số vấn đề.

Thành thật mà nói, 30% vẻ mặt biết ơn vừa rồi của Cố Khởi là giả vờ, cô thực sự rất biết ơn giảng viên, nhưng không phải về việc này.

Nhưng giảng viên cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian dài, Cố Khởi cũng rất biết ơn vì điều đó.

Ngay sau đó, những gì nữ cảnh sát nói đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Cố Khởi, khiến Cố Khởi không còn thời gian để quan tâm đến những thứ khác.

"Chúng tôi chủ yếu muốn tìm hiểu về bà Lý Diễm Hồng." Vừa nói chuyện, nữ cảnh sát lấy trong tập tài liệu ra một tấm ảnh, Cố Khởi vừa nhìn đã biết người tên "Lý Diễm Hồng" này là người phụ nữ trung niên mà cô đã gặp.

"Có chuyện gì với dì ấy vậy?"

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, nữ cảnh sát nói: "Đáng lẽ không nên nói, dù sao chúng tôi vẫn đang điều tra vụ án, nhưng hiện tại bà ta rất nguy hiểm, có thể coi như là một lời nhắc nhở đối với em. Bà ta đang vướng vào một vụ án giết người. Lần này chúng tôi đến gặp em là để thẩm vấn, hy vọng em có thể kể cho chúng tôi nghe mọi chuyện trong hai lần gặp gỡ với bà ta."

Cố Khởi lúc này im lặng, cô không biết phải nói như thế nào với hai đồng chí cảnh sát. Nếu cô nói với họ rằng người phụ nữ trung niên bị quỷ ám, và cô cũng gặp vấn đề tương tự, rất có thể họ sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần.

Cố Khởi vẫn đang chờ ngày học thành tài, cô không thể bị nhốt vô đó được.

Sự im lặng của Cố Khởi khiến nữ cảnh sát bối rối, chị ta cho rằng đối phương không tin Lý Diễm Hồng sẽ làm chuyện như vậy, thực tế khi bắt đầu điều tra, nữ cảnh sát cũng không tin một người phụ nữ lương thiện có thể làm như vậy – đột ngột tấn công bạn cùng lớp của con gái.

Dưới sự quan sát của mọi người, toàn bộ quá trình gây án đều bị camera giám sát ghi lại.

Sau khi chị ta nhấn mạnh lại tầm quan trọng của vấn đề, Cố Khởi chậm rãi nói: "Hôm đó em đi dạo bên bờ sông, nhân tiện đọc sách luôn thì thấy dì ấy đi dọc theo lan can. Em nghĩ có lẽ dì ấy gặp vấn đề gì đó. Đúng rồi, em còn định đi qua hỏi xem dì có cần giúp đỡ không."

Nữ cảnh sát gật đầu: "Nhưng vậy thì rõ ràng em không có ý định lại gần bà ấy."

Cố Khởi không phản ứng, nhưng cô biết rằng cảnh sát chắc chắn đã xem video, vì vậy cô tiếp tục: "Sau khi tiếp cận, em thấy trạng thái tinh thần của dì ấy rất kỳ lạ. Em đã xem tin tức trước đó và biết rằng dì ấy là có một cô con gái bị mất tích. Nhìn dì ấy rất đáng sợ, em muốn rời đi liền luôn. Nhưng thay vì rời đi, em bị dì giữ lại và hỏi có nhìn thấy con gái của dì ấy không."

"Em đã nói với dì rằng em chưa từng gặp con gái dì trước đây rồi dì ấy đã bỏ đi trong sự bàng hoàng."

Nữ cảnh sát lại gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng ngay sau đó, chị ta liền hỏi về cuộc gặp mặt thứ hai giữa Cố Khởi và Lý Diễm Hồng: "Chuyện gì đã xảy ra trong cuộc gặp mặt thứ hai? Chúng tôi nhận thấy rằng trước đó em dường như không có liên lạc với Lý Diễm Hồng, và thậm chí còn không quen biết nhau trước lần gặp đầu tiên. Sau đó bà ta đột nhiên đến cửa hàng của em, tất cả chúng tôi đều rất tò mò về điều đó."

Cố Khởi nói dối không chớp mắt, cô biết rõ rằng nếu nói rằng Lý Diễm Hồng đến tìm cô là do bị một con quỷ xúi giục, đối phương chắc chắn sẽ không tin, vì vậy Cố Khởi chỉ có thể nói dối.

"Dì ấy chỉ đến để mua vàng mã. Cửa hàng em thừa kế là một tiệm vàng mã. Dì ấy bước vào và thấy em trong đó. Có lẽ vẫn còn ấn tượng với em nên đã hỏi lại có nhìn thấy con gái dì ấy không, và còn nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vì em cũng mất cha mất mẹ nên rất hiểu cảm giác của dì, em đã an ủi dì vài câu còn cho dì ấy xem bức ảnh gia đình của em nữa..." Cố Khởi lấy điện thoại di động vừa nói vừa tìm hình: "Nó đây."

Nữ cảnh sát nhận lấy xem một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh rồi trả lại cho Cố Khởi. Sau đó gật đầu với Cố Khởi, ra hiệu cho cô tiếp tục.

"Lúc đầu dì có vẻ hơi xao động trước em, nhưng không lâu sau lại vô cùng kích động. Cuối cùng, em không nói chuyện với dì ấy nữa, dì ấy cũng không mua gì nên mới bỏ đi. "

"Sau khi dì đi, em lên tầng hai trằn trọc một lúc mới ngủ thiếp đi."

Nữ cảnh sát rất chăm chú lắng nghe, sau khi xác định Cố Khởi đã nói xong, chị ta suy nghĩ một chút mới nói với Cố Khởi: "Được rồi, chị đã hiểu rõ sự tình, cảm ơn em đã thông cảm và giúp đỡ chúng tôi. Nhưng phải nhắc nhở em một lần nữa, nếu gặp lại Lý Diễm Hồng, xin đừng đến gần bà ta. Bà ta hiện tại là một người rất nguy hiểm và rất có thể sẽ làm một số hành vi không lường trước được. Nếu gặp lại bà ta thì hãy cố gắng tránh xa và liên hệ với chúng tôi."

Vừa nói, chị vừa lấy giấy bút ra viết thông tin liên lạc của mình, sau đó xé một góc đưa cho Cố Khởi: "Có việc gì thì trực tiếp liên hệ với chị. Đây là điện thoại của chị, hoạt động 24 giờ không cần lo lắng sẽ quấy rầy."

Cuộc trò chuyện đến đây kết thúc, giảng viên cũng an ủi Cố Khởi rồi để Cố Khởi trở về. Sau khi cô đi rồi, giảng viên lại lịch sự tiễn hai cảnh sát đi.

Hai người vừa ra ngoài đã thấy sếp của mình từ phòng bên đi ra, là một người đàn ông dáng người đứng đắn, trạc ngoài ba mươi, không mặc đồng phục cảnh sát như hai người mà mặc thường phục. Bộ râu um xùm trông như mấy ngày rồi chưa cạo, bọng mắt phình to như ngủ không ngon giấc.

Khi bước ra ngoài, ông rút tai nghe ra và nhét chúng vào túi áo khoác.

"Sếp." Hai viên cảnh sát hô to, đối phương gật đầu, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, vốn định hút một điếu lại cảm thấy ở chỗ này hút thuốc không tốt liền bỏ lại vào trong túi.

"Đi thôi." Ông gọi hai cảnh sát, sau đó dẫn đầu đi xuống tòa nhà văn phòng.

Khi ba người trở lại bãi đậu xe, nam cảnh sát lái xe, ông ngồi phụ còn nữ cảnh sát thì ngồi ở ghế sau. Sau khi ngồi vào ghế sau, nữ cảnh sát thu dọn đồ đạc rồi đưa cho ông xem những bức ảnh chụp trước khi về.

Nam cảnh sát đang điều khiển xe khéo léo nổ máy lái ra khỏi bãi đậu xe, vừa tán gẫu: "Tôi thấy không có vấn đề gì. Nội dung em ấy trả lời cũng giống như những gì chúng ta đã tìm hiểu trước đó. Không có phát hiện gì đáng ngờ."

Người đàn ông muốn hút thuốc, nhưng lại nhìn lên kính chiếu hậu thấy nữ cảnh sát đanh cẩn thận kiểm tra giấy tờ, cuối cùng lấy một điếu không châm lửa, chỉ đưa lên mũi ngửi.

Nghe nam cảnh sát nói như vậy, ông cười nói: "Cậu đó, còn quá trẻ."

Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, khi nói không giống như một lời khiển trách giống như một câu đùa hơn. Chỉ là trong mắt ông vẫn còn nghi hoặc, như thể vẫn đang suy nghĩ về biểu hiện vừa rồi của Cố Khởi.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro