Chương 23 - Học phí đắt quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Tố Ngôn biết rõ Cố Khởi là một người rất thông minh, gần như là toàn diện về mọi mặt.

Cô rất giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác và nắm bắt tâm lý của mọi người trong giao tiếp, nên việc kết bạn trở nên khá dễ dàng.

Không phải Cố Khởi vô tâm, chỉ là lòng người quá tốt mà thôi.

Khương Tố Ngôn là một con quỷ, nhưng trong mắt Cố Khởi nàng không khác gì một người bình thường.

Vì vậy, tại thời điểm này, Cố Khởi thực sự biết Khương Tố Ngôn đang nghĩ gì.

Cô biết động cơ đe dọa Trần Tư Nam của Khương Tố Ngôn, cô cũng biết tại sao Khương Tố Ngôn không nói rằng trên người cô có hắc khí bao vây, và cũng biết tại sao Khương Tố Ngôn lại vậy.

Trên thực tế, Khương Tố Ngôn khá tồi, cô có thể nhìn ra được đôi ba điều từ hành động của nàng.

Khương Tố Ngôn không muốn kết hôn với cô, nàng bị ép buộc. Cố Khởi hiểu rất rõ, dù sao thì Khương Tố Ngôn cũng đã đính chính từ trước rồi.

Từ điểm này có thể rút ra rất nhiều kết luận: Khương Tố Ngôn kỳ thật không thích cô, ít nhất là không thích vị hôn phu này. Nếu phải nói ra, Cố Khởi cảm thấy Khương Tố Ngôn đối với cô giống như là thích một con chó con mèo chứ không thực sự là thích một người.

Nàng thích chạm vào Cố Khởi và nhiệt độ cơ thể của Cố Khởi, giống như Cố Khởi thích cưng nựng chó mèo. Bộ lông của chúng mượt mà, nhiệt độ cơ thể cao hơn con người ôm vào lòng rất thoải mái, đây là những lý do tại sao Cố Khởi thích chó mèo, cũng là lý do tại sao Khương Tố Ngôn thích cô.

Nhưng mặt khác, Cố Khởi là vị hôn phu bị nàng cưỡng bức gả cho, quan điểm của Khương Tố Ngôn về Cố Khởi chắc chắn rất mâu thuẫn.

Nàng bảo vệ Cố Khởi và cho mượn hồn lực của mình, điều này không khác gì trêu chọc một con mèo. Nàng trơ mắt nhìn đám hắc khí lượn quanh Cố Khởi, đợi đến khi cô dần dần bị hắc khí bao trùm cho đến một ngày chết thảm rồi nàng sẽ đem cô xuống nơi âm ti địa ngục.

Cố Khởi hiểu suy nghĩ của nàng.

Chỉ là khi hiểu điều đó rồi, Cố Khởi vẫn không thể chấp nhận được.

Dù sao cô cũng không muốn chết, cô muốn sống, cho dù cha mẹ có mất thì cô cũng muốn bỏ mạng. Cố Khởi sao có thể nguyện ý để nàng bắt đi?

Sau khi trải qua những lời uy hiếp của Khương Tố Ngôn, Trần Tư Nam không còn nói năng thoải mái như trước, mắt thường có thể thấy cậu đã kiềm chế hơn rất nhiều. Nhưng đến lúc đòi tiền, Trần Tư Nam lại rất quyết đoán.

"Năm nghìn tệ, tôi dạy dạy cách trục vong trên người, nếu như cô mang người đến cho tôi, tôi sẽ cho cô một cái giá hữu nghị, một nghìn tệ để giúp cô xua đuổi yêu ma."

"Cái giá làm bạn với cậu có phải hơi cao quá không? Năm nghìn tệ tương đương với người giàu đó, tôi chỉ là một sinh viên nghèo lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Về vấn đề tiền bạc, Cố Khởi cũng rất kiên định, mặc dù vừa rồi cô đã nhận lời khuyên chân thành từ Trần Tư Nam nhưng không phải là về tiền bạc.

Nếu không phải sợ kinh doanh của cậu thua lỗ, Cố Khởi sẽ nói: Tôi là sinh viên vì vậy miễn phí đi!

Cố Khởi muốn tỏ ra không biết xấu hổ, nhưng cô cũng biết rằng nếu mình nói ra vậy sẽ bị Trần Tư Nam đuổi ra ngoài.

Trần Tư Nam vẫn đang tranh cãi ở đó: "Nhìn tôi đi, tôi đang là một học sinh còn phải nuôi ba anh em của đạo quán và phải trả các chi phí hàng ngày của đạo quán. Điều đó có dễ dàng với tôi không? Cô là sinh viên năm hai rồi còn mặc cả với tôi, bộ không thấy xấu hổ hả?"

Xấu hổ thì xấu hổ, tiền quan trọng hơn.

Cố Khởi trong lòng thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thấu hiểu: "Tôi hiểu chứ, nhưng tôi là một sinh viên không cha không mẹ, trên người có quỷ bám lại không có tiền."

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trầm tư, Cố Khởi rốt cuộc chơi một ván bài tình cảm: "Chúng ta không phải là bạn sao? Cứ coi như giúp tôi, một người bạn nghèo. Giảm giá cho tôi đi ha, một ngàn thôi."

Trần Tư Nam đúng là vẫn còn non lắm, cậu không nhìn ra ý định nham hiểm của người lớn, cũng không nhận thấy vẻ buồn bã giả tạo trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp trước mặt. Trần Tư Nam nghiến răng, lương tâm kêu gào nhắc nhở cậu đây là người bạn đầu tiên của mình:

"Được thôi... Không nói đến cái giá đó nữa."

Trong khi nói chuyện, cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gõ mã thanh toán.

Cố Khởi quét mã sau đó Trần Tư Nam nghe: "Tinh, 200 nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản của bạn." Cậu sững sờ: "Tại sao lại là 200?"

Cố Khởi cảm thấy hơi áy náy: "Đây là tiền cọc trước, cậu cũng biết tôi nghèo mà. Tôi sẽ trả cho cậu 200 tệ mỗi tháng trong bốn tháng tới. Trả góp í."

Đó là khoản thanh toán 200 tệ, trái tim của Cố Khởi đang rỉ máu, vất vả đòi lại từ nhà sư, tiền còn chưa nóng túi lên đã chuyển vào mã thanh toán của Trần Tư Nam trong nháy mắt.

Nghĩ đến việc đưa cho Trần Tư Nam 200 tệ mỗi tháng trong bốn tháng tới, Cố Khởi lúc này thậm chí còn có chút khó thở, cảm giác khó thở này còn khó chịu hơn cả khi Khương Tố Ngôn bóp cổ cô.

Tổng lại cũng gần 1000 tệ lận đó!

Lần trước bị mất 200 tệ đã khiến Cố Khởi đau lòng đến thở không nổi, huống chi là 1000 tệ này?

Cố Khởi cảm thấy khó chịu, nhưng Trần Tư Nam không cảm thấy khó chịu như vậy. Với tư cách là một đạo sĩ chân chính, thường giao dịch với người giàu. Bọn họ vì để trừ tà trên người mình đã kêu gào thảm thiết, không màng tiền bạc.

Trần Tư Nam thực sự cảm thấy rằng người lớn là như vậy, vung tay ra tiền.

Cho đến hôm nay, cậu mới thấy một người lớn keo kiệt như vậy.

Trần Tư Nam rất mệt mỏi, nhưng cậu là người giữ lời, vì đã hứa với Cố Khởi nên cho dù kẻ đáng ghét đó lợi dụng sơ hở đặt cọc thì Trần Tư Nam vẫn sẽ dạy cô.

Trần Tư Nam bảo Cố Khởi đợi một lúc rồi mở cửa bước ra ngoài, một lúc sau Trần Tư Nam trở lại phòng. Cậu lấy ra một cuốn sổ mỏng đặt lên bàn, Cố Khởi nhìn lướt qua, lúc này cảm thấy có chút không nói nên lời.

Đây là một cuốn sách tự viết, bìa trắng bên trên viết dòng chữ "Sách hướng dẫn", bên dưới có hai đường kẻ ngang.

Thấy Cố Khởi không có ý định lấy nó, Trần Tư Nam dứt khoát đẩy qua Cố Khởi.

Cố Khởi lần này hoàn toàn bó tay, chà, đây là sách hướng dẫn mà Trần Tư Nam đưa cho mình.

Cô với tay nhặt cuốn sách trên bàn lên, mở ra thì phát hiện nó đã bị xé nham nhở chỉ còn có vài trang. Khó trách vừa rồi nó mỏng như vậy, không có bao nhiêu tờ giấy.

Cố Khởi vừa mở ra liền nhìn thấy ở trang đầu tiên có dòng chữ: 31. Khi một người bị ám, làm thế nào để trục vong.

Có vài trang giấy mà đòi Cố Khởi tới 1000 tệ!

1000 tệ!

Lúc này, Cố Khởi lại cảm thấy khó thở.

May mắn thay, mặc dù học phí của Trần Tư Nam rất đắt, nhưng nó ghi lại nhiều phương pháp khác nhau, thậm chí còn có cả cách người bình thường nên làm sao để tự cứu mình khỏi bị quỷ ám. Nhưng cách hiệu quả nhất là sử dụng hồn lực.

Cô không biết Trần Tư Nam đã tìm ra phương pháp này ở đâu, Cố Khởi thậm chí còn tìm thấy cách sử dụng người giấy của Cố gia để xua đuổi ma quỷ.

"... Đây có phải là phương pháp của Cố gia chúng tôi không?"

"A, đúng rồi, ông nội của cô không phải cũng ở thành phố này sao? Đạo viện của chúng tôi bên trong có một cái thư viện, ở đó có rất nhiều đồ vật, các gia tộc đều lưu lại một chút bí kíp. Tôi nghĩ cái này hẳn là thích hợp nhất cho cô, những thứ này đều được tôi sắp xếp khi sư phụ còn tại thế, cô nên nghiên cứu kỹ càng đi."

Tiệm vàng mã lão Cố chắc là của gia đình lão Cố ở thành phố này, mặc dù họ của Cố Khởi cũng là Cố nhưng cô lại không liên quan gì đến gia đình lão Cố này. Nhà cô cách nơi này rất xa, ở thành phố bên cạnh, nếu không phải gia sản rơi xuống đầu cô, cô cũng không biết mình có một người thân như vậy.

Nếu Trần Tư Nam không đưa nó cho Cố Khởi, Cố Khởi chắc cũng không biết học kỹ thuật của Cố gia ở đâu, nhưng Cố Khởi thực sự bị sốc bởi phương pháp lấy đồ của người khác và bán lại cho chính chủ.

Cố Khởi cất cuốn sách mỏng vào ba lô, trên mặt lộ ra nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Học phí của cậu đắt thật đấy."

"Cám ơn quý khách đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại tới."

Tiền trao cháo múc, Trần Tư Nam không định giữ Cố Khởi ở lại qua đêm, vì Cố Khởi còn có một con quỷ bên người.

Nếu Trần Tư Nam không thể xử lý Khương Tố Ngôn, cậu sẽ không để bất kỳ ai ở lại. Vào cửa đã là đại kỵ, nếu Trần Tư Nam để Cố Khởi ở lại qua đêm, sẽ phạm phải quy tắc của đạo quán.

Cố Khởi cũng tỏ ra hiểu biết , bắt chuyến xe buýt cuối cùng về tiệm vàng mã.

Thanh Sơn Đạo Quán nằm ở ngoại ô thành phố, lúc này trên xe buýt không có nhiều người nên Cố Khởi ngồi ngay trên chiếc ghế đơn phía trước, hai tay chống đầu dựa vào cửa sổ, ngắm cảnh bên đường.

Thật ra cảnh đẹp ban đêm cũng không nhiều, bên ngoài trời tối đen, thỉnh thoảng có ngọn đèn đường nhấp nháy chiếu sáng một khoảng nhỏ trên đường.

Từ chân núi lên xe buýt, trên xe ngoại trừ tài xế buýt chỉ có một mình Cố Khởi, Cố Khởi không khỏi thở dài.

"Tiền bạc."

Cố Khởi không khỏi nghĩ ngợi, ở đời rất dễ bị chữ tiền trói buộc, học được kỹ thuật trục vong cũng phải tốn 1000 tệ, đây vẫn là cái giá hữu nghị mà cô không biết xấu hổ mặc cả được. Nếu cô học những câu thần chú khác, chẳng phải còn tốn nhiều tiền hơn sao?

Với nỗi lo lắng này trong đầu, Cố Khởi quay trở lại tiệm vàng mã.

Sau khi khóa cửa đi lên lầu hai, Cố Khởi không nhịn được nằm trên giường lấy ra cuốn sách mỏng từ trong túi xách ra đọc từ đầu đến cuối. Khương Tố Ngôn có chút tò mò, vì vậy nàng dựa vào lưng cô thò đầu ra đọc.

Nhưng sau khi đọc nó, Cố Khởi càng cảm thấy khó chịu hơn.

Cô cảm thấy mình đã tiêu 1000 tệ vào thứ vô bổ, cho dù không trả 800 tệ tiếp theo, Cố Khởi vẫn cảm thấy khó chịu.

Bởi vì vô luận là phương pháp gì, bọn họ trên cơ bản đều là nói tới một chuyện: hồn lực.

Người bình thường có cách đối phó với yêu ma, nhưng những cách mà người bình thường có thể đối phó đều là những con quỷ nhỏ không biết gì vô tình dính vào người.

Con quỷ dữ trên người của người phụ nữ trung niên thoạt nhìn không phải là một đứa đơn giản.

Thay vì hỏi kiếm tiền ở đâu, Cố Khởi tự hỏi: kiếm hồn lực ở đâu giờ?

--------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Câu hỏi trước đây của Cố Khởi: Kiếm tiền từ đâu?

Câu hỏi của Cố Khởi bây giờ: Tôi có thể kiếm tiền và hồn lực ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro