Chương 22 - Cuộc sống vất vả quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bao nhiêu?"

Giọng Cố Khởi rất bình tĩnh, đòi tiền nằm trong dự tính của cô. Đúng là nhân sinh, làm sao có thể không cần tiền? Có một câu ngạn ngữ cổ, "Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng.(1)" Cố Khởi đã nghe câu nói này vô số lần.

(1) nguyên văn天下熙熙,皆利来;天下攘攘,皆利往ý là người trong thiên hạ tất bật, bận rộn đều vì chữ lợi này mà đến, người trong thiên hạ rối ren, hỗn loạn đều vì chữ lợi này mà bôn ba

Chỉ là ngồi đối diện với cô có một cậu bé đang ở tuổi thiếu niên, thoạt nhìn thấp hơn cô rất nhiều, nhưng lại bình tĩnh nói ra những lời như vậy, Cố Khởi vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Cậu bé lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nói với Cố Khởi: "Yên tâm đi, tôi đã xem qua bảng giá. Hình như cũng không ghi giá dạy người ngoại đạo là bao nhiêu... Cô biết đó, công việc kinh doanh của chúng tôi về cơ bản là trừ tà cho người khác. Đừng nhìn tôi còn nhỏ vậy thôi chứ năng lực có thừa. Rất nhiều người giàu có ở thành phố này đã làm ăn với tôi."

Sau khi xem điện thoại, cậu lấy ra một bức ảnh và đưa cho Cố Khởi. Cố Khởi vội vàng xem, quả nhiên là một bảng giá. Từ chúc phúc hàng ngày đến đặc thù trừ tà cùng các loại đạo cụ đều có giá cả tương ứng, nhưng thật sự không có giá cả dạy học: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Cậu bé lớn tiếng mở miệng: "50.000."

Cố Khởi trực tiếp đứng lên: "Tạm biệt."

50.000? Cô sẽ sạt nghiệp mất!

Cố Khởi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho dù có cũng không thể giao cho tên tiểu tử này, cô cũng cần phải sống nữa chứ?

Cố Khởi bật dậy không chút luyến tiếc, cậu bé vội vàng giả vờ ho: "Yên tâm! Giá cả có thể thương lượng! Nếu không được, tôi sẽ cho cô một mức giá hữu nghị, cứ coi như là bạn bè vậy!"

"Tình bạn đáng giá bao nhiêu?"

"Năm ngàn."

Cố Khởi lại ngồi xuống, cô cảm thấy mình còn có thể mặc cả.

Vẫn là một đứa nhỏ, không những việc trừ quỷ không đủ tiến bộ mà cậu ta cũng không giỏi kinh doanh. Đợt đầu giảm giá trực tiếp, về sau có thể thương lượng thêm.

Cậu bé nói muốn làm bạn nên đã tỏ ra thân thiện.

"Tôi tên là Trần Tư Nam, mười ba tuổi. Bát tự của tôi rất tốt. Cả hai đều là Dương." Cậu nói về hoàn cảnh của mình, và thậm chí còn chỉ ra mình học trường nào, lớp nào. Trường học cách đây không xa, Cố Khởi lúc trước bắt xe buýt đã nhìn thấy, chỉ cách một trạm dừng, đoán chừng cậu đi xe đạp đến.

"Tôi tên là Cố Khởi, hai mươi tuổi." Mặc dù Cố Khởi cảm thấy rằng kỹ năng kinh doanh của Trần Tư Nam còn nông cạn, nhưng cô sẵn sàng làm bạn của cậu, vì vậy cũng nói cho cậu biết thông tin của mình. Cố Khởi cũng tò mò về bát tự của Trần Tư Nam: "Bát tự tốt như nào?"

Trần Tư Nam im lặng một lúc rồi nói: "Cô đã thấy đạo quán của chúng tôi chưa?"

"Thấy rồi."

"Thấy ba vị sư huynh còn lại của ta không?"

"Thấy."

"Những người mà cô không nhìn thấy đã bị tôi giết chết rồi."

Hai người vừa hỏi vừa trả lời, nhìn như đang nói chuyện phiếm, nhưng những gì cậu nói đã khiến Cố Khởi kinh ngạc.

Trước đây cô không tin vào những điều này, nhưng bây giờ cô không thể không tin. Khương Tố Ngôn nói rằng cô đang thu hút ma quỷ, và thực sự là vậy.

Bây giờ Trần Tư Nam nói rằng cậu đã giết tất cả những người khác trong đạo quán, Cố Khởi không nghĩ rằng cậu đang nói đùa.

Cố Khởi bất giác nuốt nước bọt, rồi hỏi: "Tốt vậy sao?"

Trần Tư Nam thở dài: "Đúng vậy, bát tự của tôi rất tốt. Sinh ra đã khắc cha mẹ mình, bị người thân gửi đến đạo quán, sau đó toàn bộ đạo quán đều bị tôi trấn áp, chỉ còn lại ba người. Tôi không dám kết bạn, ngay từ đầu làm bạn với tôi đã là xui xẻo rồi, may mắn thay hiện tại tôi có một người bạn, đó chính là cô."

Giọng điệu của Trần Tư Nam rất bình thường, nhưng trong mắt Cố Khởi, cô cảm thấy như thể cậu đang nói: Tiếp theo đến lượt bạn.

"Cậu không sợ sẽ giết tôi sao?"

Trần Tư Nam không chút do dự trả lời: "Tôi không sợ. Tại sao tôi phải giết cô? Cuộc sống của tôi khó khăn, nhưng cuộc sống của cô cũng không nhẹ nhàng mấy. Thật không dễ dàng để sống sót đến ngày hôm nay với cuộc đời kì quái như vậy, nếu một ngày nào đó cô chết chắc chắn không phải lỗi tại tôi. Bởi vì cô chết thanh thản lắm."

——Thằng nhóc thối này.

Cố Khởi thực sự cảm thấy những gì cậu nói thật khó nghe, thậm chí còn khiến cô muốn đánh người. Nhưng sau khi cậu nói xong, Cố Khởi kinh ngạc: "Làm sao cậu biết tôi thu hút ma quỷ?"

"Sư tỷ, ấn ký của cô màu đen! Hơn nữa toàn thân bao trùm một luồng khí quỷ dị, cách tám trăm mét còn ngửi thấy. Hơn nữa dung mạo của cô thật đẹp, như kiểu hồng nhan bạc mệnh á."

Gân trên trán Cố Khởi sắp nổi lên, cô không nhịn được cầm tách trà trên bàn trước mặt lên nhấp một ngụm, bình tĩnh lại lửa giận trong lòng nói: "Cảm ơn nhiều ."

Cố Khởi thực sự không ngờ rằng bài viết cô ngẫu nhiên tìm thấy trên máy tính để xem tướng số của cô vẫn là sự thật, khi cô biết mình là một người hồng nhan bạc mệnh còn tức đến không ngủ được. Sau đó gặp Khương Tố Ngôn, và nhớ về những gì cô đã đọc trước đây, thật sự là hồng nhan bạc mệnh.

Bây giờ, trước mặt vị đạo sĩ có năng lực này cũng nói như vậy. Quả thật, cô là một người đẹp yểu mệnh.

"Đừng cảm ơn tôi, cô nên cảm ơn người khác. Chắc chắn phải có người nghịch thiên cải mệnh cho cô, nếu không cô đã không sống đến ngày hôm nay. Nhưng cuộc đời cô là một chiếc thang dây treo trên vách đá, đến một lúc nào đó nó sẽ đứt. Cái hồn ma đó có thể bảo vệ cô, nhưng cũng có thể mang cô đi, tính mạng của cô còn tùy nó muốn hay không thôi."

Cố Khởi không biết liệu cô có nên cảm ơn cậu đã nói những điều này hay nên lo lắng về những gì Trần Tư Nam đã nói về việc Khương Tố Ngôn sẽ đưa cô đi.

Kỳ thật Cố Khởi cũng biết, Khương Tố Ngôn ở bên cô nhất định không phải nguyện ý, hơn nữa nàng dù sao cũng là yêu ma, ai biết khi nào sẽ ăn mình giống như những yêu ma bên ngoài coi cô như một củ nhân sâm.

Ăn sạch sành sanh.

Nhưng đột nhiên bị người khác vạch trần, Cố Khởi nhất thời trầm mặc.

Cô cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, đến một chữ cũng không thốt ra được, tình huống khó xử kéo dài một lúc, Cố Khởi mới lên tiếng: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

Tất nhiên cô biết, nhưng cô có thể làm gì đây? Cô ngay cả tà khí trên người phụ nữ trung niên kia cũng không thể giải trừ, huống chi cái trên người cô?

Cố Khởi không đấu nổi Khương Tố Ngôn, Trần Tư Nam cũng không đấu lại.

Trần Tư Nam mặc dù không đấu lại Khương Tố Ngôn, nhưng cậu sẽ nhắc nhở những điều nên nhắc nhở: "Cô cũng biết về hồn lực, nếu muốn học cách trừ tà, hồn lực là điều cần thiết. Một số người bẩm sinh đã có hồn lực. Hồn lực của họ tương đối mạnh , không cần phải lấy từ ma quỷ , nhưng cô mới bắt đầu chắc hẳn hồn lực không nhiều lắm , cho nên phải từ từ mới học được kỹ thuật trừ tà. Phải nhớ một điều, cô không được vội vàng, nhất là không được mượn hồn lực của quỷ."

"Cô họ Cố, tiệm vàng mã ở thành phố này chỉ có một người họ Cố, tôi biết nhà họ Cố làm ăn với yêu ma để thu được hồn lực. Sau khi giao dịch, tuy hồn lực là của mình nhưng thực chất là lấy từ các yêu ma khác."

"Có vay ắt có trả, muốn trả cái gì cũng khó nói. Chắc chắn là mượn hồn lực của quỷ rồi đúng không? Nhìn thì không nhiều, nhưng hắc khí trên người của cô đã dày lên, nếu không kịp thời hóa giải, xui xẻo là chuyện nhỏ, lớn thì chính là tai họa đổ máu."

Trần Tư Nam còn trẻ nhưng rất có năng lực. Cố Khởi đã yêu cầu quỷ cho mượn hồn lực, tuy chỉ mượn vài lần và mượn rất ít nhưng vẫn thể nhìn ra.

Cô hỏi Khương Tố Ngôn để mượn hồn lực, nhưng cô không ngờ rằng sẽ có chuyện này.

Cố Khởi chỉ là một con mèo què ba chân (2) đương nhiên không thể nhìn thấy hắc khí trên đầu, nhưng Khương Tố Ngôn thì chắc chắn có thể nhìn thấy nó.

(2) nguyên văn三脚貓 tam cước miêu, chỉ sự việc hiếm có, ví với người chỉ có hư danh hoàn toàn không có bản lĩnh gì cả.

Khương Tố Ngôn có thể nhìn thấy nó, nhưng không nói ra.

Nghĩ đến đây, Cố Khởi lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại, không biết nên nói cái gì.

Chỉ là trước khi yên tĩnh một lúc, nhiệt độ trong gian phòng đột nhiên giảm xuống, Cố Khởi rất quen thuộc với cảm giác lạnh lẽo đó, đó là sự lạnh lẽo trên cơ thể Khương Tố Ngôn. Nhưng cảm giác lạnh lẽo này nặng nề hơn bình thường khiến cho thời tiết sắp vào mùa hè lúc này đã trở thành mùa đông.

Ngay lúc này, Khương Tố Ngôn đã đứng phía sau Cố Khởi, nàng mặc chiếc váy cưới màu đỏ như máu, và đôi mắt đen láy vô hồn đang nhìn thẳng vào Trần Tư Nam.

Nàng chậm rãi đưa tay ra, vòng qua cổ Cố Khởi.

Sự chiếm hữu của Khương Tố Ngôn đã được bộc lộ hoàn toàn trong hành động này, rõ ràng những gì Trần Tư Nam nói vừa rồi khiến nàng không vui, và phản ứng của Cố Khởi cũng không khiến nàng vui vẻ cho lắm.

"Đây là phu quân của ta, sao ngươi dám châm ngòi ly gián?" Khương Tố Ngôn giống như một con rắn đe dọa Trần Tư Nam. Đôi con ngươi đen kịt kia dấy lên dục vọng vô nhân tính, lúc này Trần Tư Nam mới hiểu được: Trừ phi có loại sức mạnh có thể thu phục được Khương Tố Ngôn, nếu không sớm muộn gì Cố Khởi cũng sẽ bị nàng ta mang đi.

Nhưng đối mặt với Khương Tố Ngôn, Trần Tư Nam không dám nói, cuộc sống của cậu rất khó khăn, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đánh bại loại quái vật này.

Bầu không khí hiện tại thậm chí còn căng thẳng hơn trước, trán của Trần Tư Nam đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ đại ma đầu này đối với cậu tỏ ra vô cùng thù địch, Trần Tư Nam dù có sớm thông minh đến đâu cũng chỉ là một nam sinh cấp hai nên đương nhiên phải sợ hãi.

Cố Khởi thực sự cũng chú ý đến sự sợ hãi của Trần Tư Nam, cô nghĩ một lúc, giơ tay lên và nắm lấy mu bàn tay của Khương Tố Ngôn đang vòng qua cổ cô, lòng bàn tay của cô phủ lên mu bàn tay lạnh giá của Khương Tố Ngôn.

Mu bàn tay của Khương Tố Ngôn thực sự rất lạnh, giống như một cây kem để trong tủ lạnh hơn một tháng. Lạnh đến mức không nói được lời nào, chạm vào vẫn thấy đau rát.

"Cô cãi nhau với cậu ta làm gì? Cậu ta chỉ là một đứa nhỏ, người ta nói trẻ nhỏ vô tri, cô là người lớn, sao lại chấp nhặt mấy cái này?"

Trên thực tế, những người ở độ tuổi của Trần Tư Nam không còn được coi là trẻ em trong thời đại của Khương Tố Ngôn, dù sao ở thời cổ đại, kết hôn và sinh con ở tuổi 13 là điều bình thường. Nhưng thời gian đã thay đổi, ở thời hiện đại, Trần Tư Nam chỉ là một đứa trẻ.

Những gì Cố Khởi nói cũng có lý, nhưng vô dụng với ma quỷ. Vì đây là lời Cố Khởi nói, lòng bàn tay ấm áp của cô làm tan chảy sự lạnh lùng của Khương Tố Ngôn, Khương Tố Ngôn "ậm ừ": "Ta tha cho hắn lần này, lần sau còn nói năng bậy bạ, ta sẽ mang hắn đi trước."

Sau khi Khương Tố Ngôn nói điều này, nàng rút tay khỏi lòng bàn tay của Cố Khởi và lặng lẽ chui vào cái bóng của Cố Khởi.

Cố Khởi biết, người ta ngại đó.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro