Chương 26 - Điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với Nhân Nhân, Cố Khởi cảm thấy khó từ chối.

Cô là một người thờ ơ, nhưng thờ ơ không có nghĩa là không có tình cảm, trái tim cô cũng có lúc động lòng.

Cố Khởi vừa nói rằng cô sẽ không bao giờ đồng cảm với Lý Diễm Hồng nữa, nhưng cô không ngờ mình sẽ đồng cảm với Nhân Nhân.

Nếu có thể, Cố Khởi cũng muốn gọi điện cho bố mẹ cô, nhưng cô hoàn toàn không thể làm được.

Và khi cô gái này- người đã rời xa cha mẹ mãi mãi ở trước mặt cô cầu xin rất nhiều, Cố Khởi thực sự không thể từ chối.

Cô chỉ nói một từ: "Được."

Tiếp đến Cố Khởi tìm thấy một hướng dẫn trên Internet và học cách gấp điện thoại.

Cô vốn định trực tiếp đưa điện thoại di động cho cô bé, nhưng khi cô định làm vậy thì Khương Tố Ngôn đi tới bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Trừ phi là ma quỷ xài điện thoại của mình để kết nối, bằng không sẽ không thể sử dụng đồ của con người. Nếu nàng muốn cho con bé sử dụng điện thoại của mình thì phải đốt nó."

Khi Cố Khởi nghe những gì Khương Tố Ngôn nói, cô lặng lẽ ngưng động tác rút điện thoại ra.

Điện thoại di động rất đắt tiền, điện thoại di động của cô đã được mua giá rất đắt khi cha mẹ còn sống. Nếu đốt điện thoại cho Nhân Nhân như thế này, Cố Khởi sẽ thực sự đau lòng đến mức không thể thở được.

Cô học theo trên mạng gấp điện thoại di động bằng giấy rất thuận lợi, nguyên nhân chính là điện thoại di động bây giờ tương đối đơn giản, là một hình vuông. Tiếp theo, Cố Khởi chỉ cần vẽ một số chi tiết của điện thoại di động bằng bút, chẳng hạn như camera trước, các nút bấm, v.v.

Sau khi làm xong, cô tiến vào một bước mấu chốt nhất: truyền hồn lực.

Con người kỳ thực cũng có hồn lực của mình, nhưng không nhiều, rất ít, cho nên mỗi một tia hồn lực đều rất quan trọng. Cố Khởi không biết phải truyền bao nhiêu vào điện thoại di động làm bằng giấy để biến nó thành điện thoại di động thực sự có thể gọi điện, vì vậy cô định thử truyền một chút.

Khương Tố Ngôn lay cô: "Phu quân cứ để ta."

Cố Khởi không đồng ý, trước đây cô không biết, nhưng bây giờ cô biết rằng nếu mượn hồn lực của quỷ sẽ xảy ra chuyện, làm sao cô có thể bị lừa lần nữa.

Cố Khởi nghĩ truyền như vậy là đủ rồi nên đã đưa nó cho Nhân Nhân.

Nhân Nhân cẩn thận cầm điện thoại lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Khởi, chiếc điện thoại giấy đã biến thành điện thoại thật ngay khi Nhân Nhân cầm nó lên. Cô tò mò thò đầu ra quầy, chỉ thấy pin trên màn hình điện thoại rất thấp, chỉ còn 3%.

Điều này có thể liên quan đến lượng hồn lực mà Cố Khởi truyền vào, dựa theo tiêu chuẩn này mà nói, phỏng chừng không thể nào nạp hồn lực đến 100%.

Nhân Nhân ấn ngón tay lên màn hình, chẳng mấy chốc vết nước tích tụ trên màn hình điện thoại, vừa dùng tay lau vết nước Nhân Nhân vừa tìm nút gọi. Cô bé mở giao diện quay số và gọi cho mẹ theo trí nhớ của mình.

"Bíp-bíp-bíp--" Tiếng điện thoại đang chờ trả lời vang lên, nhưng một lúc lâu không có ai trả lời. Cố Khởi thấy mức pin đỏ 3% lại tụt xuống thành 2%. Cố Khởi thậm chí còn lo lắng còn không có ai trả lời nữa thì điện thoại sẽ hết pin mất.

May mắn thay, khi Nhân Nhân thực hiện cuộc gọi thứ hai, bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

Đầu dây bên kia có vẻ thờ ơ, bà ta nói "Xin chào" và im lặng. Cố Khởi có thể nhận ra đó là giọng nói của Lý Diễm Hồng, cô tưởng tượng ra bộ dạng của Lý Diễm Hồng lúc này tràn đầy cảnh giác, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ và đờ đẫn.

Mặc dù là giọng nói lãnh đạm như vậy, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng Nhân Nhân đã không kìm được nước mắt rơi như mưa, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, hòa vào dòng nước nhỏ giọt trên người cô ấy, phát ra tiếng "tí tách", "tí tách".

Nhân Nhân còn chưa nói lời nào, nhưng bên kia đã có phản ứng - Lý Diễm Hồng dường như đã nghe thấy tiếng của Nhân Nhân.

"Nhân Nhân hả?! Nhân Nhân, con đang ở đâu? Nói cho mẹ biết! Mẹ sẽ đến đón con! Đừng sợ, nói cho mẹ biết, mẹ sẽ tới ngay!"

Chỉ cần nghe tiếng khóc Lý Diễm Hồng đã biết người đối diện là con gái mình, không chút do dự nói một tràng dài.

Kỳ thật trong lòng bà cũng hiểu, Nhân Nhân mất tích lâu như vậy, chưa chắc còn sống. Bà cũng biết trên đời này có quỷ, còn có một con đang ám bà.

Nhưng chỉ cần bà nghĩ rằng người đối diện là con gái mình, Nhân Nhân, thì bà không thể kiềm chế nhiều như vậy. Bà chỉ muốn đến bên cạnh Nhân Nhân, bất kể Nhân Nhân là người hay ma, Lý Diễm Hồng sẽ luôn ôm con gái vào lòng.

Vì giọng nói của Lý Diễm Hồng, Nhân Nhân đã khóc rất nhiều đến nỗi không thể nói được gì.

Cô bé là một đứa trẻ lạc mẹ, khi nghe thấy tiếng mẹ thì chỉ biết khóc, không biết phải làm sao. Lý Diễm Hồng ở phía đối diện đang lo lắng, ngay cả Cố Khởi đang đứng bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng sự nôn nóng trong giọng nói của bà.

Cũng có thể là lần đầu tiên cô làm điện thoại di động bằng giấy nên chất lượng có chút kém, loa tương đối lớn, tóm lại Cố Khởi nghe rõ ràng giọng nói của Lý Diễm Hồng: "Nhân Nhân, bảo bối của mẹ... đừng đừng sợ, đừng lo, nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ sẽ đưa con về nhà."

Thật buồn cười khi nói Lý Diễm Hồng là một con người lại đi an ủi đứa con gái đã trở thành ma của mình rằng đừng sợ, đừng lo.

Lý Diễm Hồng biết rằng Nhân Nhân đã trở thành ma, và Nhân Nhân cũng biết.

Vì vậy Nhân Nhân không dám nói, cô bé sợ làm mẹ mình lo lắng, nhưng Lý Diễm Hồng lại lo Nhân Nhân sau khi trở thành ma sẽ không quen và sẽ sợ những con ma khác.

Vì những đắn đo trong lòng, Nhân Nhân chỉ biết khóc, cô bé không thể nói được.

Lý Diễm Hồng vẫn luôn an ủi cô bé ở đầu bên kia điện thoại, cho đến khi điện thoại phát ra tiếng bíp báo hiệu sắp hết pin, Nhân Nhân mới chậm rãi lên tiếng, vừa khóc vừa nói với Lý Diễm Hồng: "Mẹ, con xin lỗi, con không thể về nhà..."

Nghe được âm thanh của Nhân Nhân, Lý Diễm Hồng ở đối diện càng thêm nôn nóng: "Không, Nhân Nhân! Con có thể về nhà! Mẹ nhất định sẽ đón con, nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ sẽ đi tìm con ngay bây giờ!"

"Xin lỗi......"

Nhưng đối mặt với Lý Diễm Hồng, Nhân Nhân chỉ có một câu này.

Nhân Nhân nói xong, màn hình điện thoại di động dần dần tối đen, rất nhanh lại trở về nguyên bản làm điện thoại di động bằng giấy, màn hình đen thui hóa thành một đống tro tàn. Tuy rằng không có lửa, nhưng điện thoại giấy giống như bị đốt cháy, chỉ còn lại một đống tro trong tay Nhân Nhân, cuối cùng bị nước từ trên người Nhân Nhân nhỏ xuống rửa sạch, không còn dấu vết.

Nhân Nhân ngồi thẫn thờ một lúc, rồi đưa tay lên lau nước mắt. Nhưng về cơ bản cô bé có lau hay không cũng giống nhau, bởi vì khi lau nước mắt, nước cứ chảy từ ngón tay lên mặt, và những giọt nước từ tóc rơi xuống cả gò má, rất khó chịu.

Nhân Nhân cũng thấy rằng hành động lau nước mắt của mình là vô ích, vì vậy đặt tay xuống và sững người một lúc. Cố Khởi không biết làm thế nào để an ủi Nhân Nhân nên cô chỉ đứng bên cạnh mà không nói lời nào.

Một lúc sau, Nhân Nhân lại mỉm cười: "Chị, cảm ơn chị."

Sau khi nói xong lời này, Cố Khởi nhìn thấy trên người cô bé có một luồng ánh sáng màu xanh lam từ chỗ cô bé chậm rãi đến gần, sau đó hòa vào cơ thể Cố Khởi.

Cố Khởi đưa tay ra và nhận ra rằng đây là hồn lực.

Bởi vì giao dịch đã hoàn thành, một nửa hồn lực mà Nhân Nhân hứa trước đây của đã trở thành tài sản của Cố Khởi, và bây giờ nó trực tiếp chảy về phía Cố Khởi.

Trước đây Cố Khởi từng hỏi Khương Tố Ngôn mượn và sử dụng hồn lực, vì vậy cô tự nhiên biết hồn lực trông như thế nào. Khi cô đưa linh hồn lực vào điện thoại di động giấy vừa rồi cũng biết hồn lực của chính mình trông như thế nào. Nhưng hồn lực cô lấy được từ Nhân Nhân lại hoàn toàn khác biệt, có chút mùi nước sông ẩm ướt.

Lần đầu tiên cô biết rằng những hồn ma khác nhau có hồn lực khác nhau.

Sau khi thu hoạch hồn lực, Cố Khởi phát hiện hồn lực này giống như của mình, tựa hồ có thể dùng ngón tay điều khiển. Nhưng lúc trước mượn linh hồn lực của Khương Tố Ngôn, cô luôn cảm thấy có cái gì ngăn cách.

Cố Khởi tuyệt đối tin rằng hồn lực này không còn liên quan gì đến Nhân Nhân, nó đã trở thành của riêng cô.

Cố Khởi tiếp nhận hồn lực, sau đó nhìn Nhân Nhân: "Không có gì, đều là tiền trao cháo múc thôi."

Nhân Nhân gật đầu, cô bé bước xuống ghế tựa hồ muốn rời đi, Cố Khởi ngăn lại hỏi: "Em đi tìm mẹ à?"

Nhân Nhân sững người một lúc rồi lắc đầu, theo động tác của cô bé, nước từ trán rơi xuống mặt tủ kính, Nhân Nhân có chút ngượng ngùng, cô bé muốn lau mặt tủ kính nhưng lại sợ tốn công vô ích như lúc lau nước mắt.

Cố Khởi không yêu cầu lau: "Không sao, cứ để chị làm."

Lúc này Nhân Nhân mới thả lỏng một chút, lộ ra nụ cười: "Em không đi, em sợ sẽ dọa mẹ. Em đã là quỷ rồi, mặc dù không biết tại sao lại biến thành quỷ , nhưng một ngày nào đó nếu tan biến trong bộ dạng này cũng không tệ, chỉ sợ sẽ dọa phải mẹ thì không hay. "

Nói xong những lời này, Nhân Nhân cảm ơn cô một lần nữa, sau đó mở cánh cửa gỗ bên cạnh và rời khỏi tiệm vàng mã.

Sau khi cô bé rời đi, Cố Khởi lấy một miếng giẻ lau sạch những vết nước do Nhân Nhân để lại.

Khi Cố Khởi lau sạch nước, Khương Tố Ngôn lơ lửng trong không trung, ống tay áo màu đỏ của nàng từ không trung trượt xuống, Cố Khởi hơi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Khương Tố Ngôn nằm vắt vẻo trên đó.

"Cô có nghĩ con bé vẫn nhớ mình đã chết như thế nào không?"

Nhân Nhân để lại rất nhiều vết nước, Cố Khởi vừa lau vừa vắt nước.

"Ta đoán là không nhớ."

Cố Khởi phất phất tay áo dài màu đỏ, sau đó tiếp tục cúi đầu lau sàn nhà.

"Thật ra thì cô cũng đã đoán được con bé chết như thế nào rồi đúng không?"

Khương Tố Ngôn vung tay áo trước mặt cô, trêu chọc cô.

Cố Khởi không phải là một đứa ngốc, cô đoán nàng ít nhiều gì cũng đoán được nguyên nhân cái chết của Nhân Nhân.

Lý Diễm Hồng mặc dù bị quỷ ám, nhưng bà ta không phải là người mất trí gì cả, đối với bà ta con gái của mình là quan trọng nhất.

Hiển nhiên bà ta sẽ không tự dưng đâm chết nam sinh kia, câu trả lời đã rõ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro