Chương 27 - Tôi không có khiêu khích nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khởi lau khô một khoảng trống lớn trước khi có thời gian để nói vài lời với Khương Tố Ngôn: "Thật tốt khi con bé không biết mình đã chết như thế nào."

Cùng với với tình cảnh trước đó của Đầu Tảo và những gì Khương Tố Ngôn nói, cái chết của Nhân Nhân hẳn là rất bi thảm, vậy nên mới đã trở thành mục tiêu mà ngay cả Đầu Tảo đã làm quỷ trong nhiều năm cũng không thể đánh bại.

Cậu trai đó chắc chắn đã làm điều gì đó rất tồi tệ với Nhân Nhân, Cố Khởi không muốn đoán cũng chẳng muốn biết những gì cậu ta đã làm. Giờ đây, cậu ta cũng đã phải trả giá cho những gì mình đã làm, đó là bị mẹ của Nhân Nhân là Lý Diễm Hồng đâm chết trên đường. Có thể coi như ăn miếng trả miếng.

Sau khi Nhân Nhân thành quỷ, cô bé đã mất rất nhiều kí ức, cũng quên mất lý do tại sao mình chết mà chỉ nhớ biệt danh của mình và số điện thoại của mẹ, mà điều đó cũng không sao cả.

Nếu cô bé nhớ lại cảnh chết của chính mình, hẳn đã cảm thấy rất tồi tệ.

Cố Khởi không muốn nhìn thấy cảnh như vậy, Nhân Nhân thực sự là đứa bé ngoan, luôn cảm thấy rất có lỗi khi gây rắc rối cho người khác. Đối với một cô bé như vậy, Cố Khởi không nghĩ rằng việc nhớ lại nguyên nhân cái chết của mình là một điều tốt.

Cố Khởi có ý gì, Khương Tố Ngôn cũng rất rõ ràng. Dù sao Khương Tố Ngôn cũng là quỷ ngàn năm, nếu đầu óc khờ khạo làm sao có thể trở thành quỷ ngàn năm?

Khương Tố Ngôn cười nói: "Làm quỷ lâu ngày, tự nhiên sẽ nhớ rõ tại sao mình chết, nguyên nhân cái chết càng rõ ràng hận ý trong lòng càng mạnh, rất nhiều quỷ cũng giống như vậy càng ngày càng mất nhân tính."

Cố Khởi đứng dậy, cầm với một cái xô trên tay, và dừng lại khi nghe thấy những lời của Khương Tố Ngôn. Cố Khởi không kìm được, hỏi: "Liệu Nhân Nhân có nhớ nguyên nhân cái chết của con bé không?"

Khương Tố Ngôn rất chắc chắn: "Có."

Cố Khởi cúi đầu và đổ nước trong thùng trước khi đi lên lầu. Khương Tố Ngôn đung đưa bên cạnh cô không rời một bước. Thấy Cố Khởi đang buồn bã, Khương Tố Ngôn lại có tâm trạng tốt: "Trước đây nàng rất buồn vì Lý Diễm Hồng, nhưng bây giờ nàng lại đau lòng vì một cô gái nhỏ mà mình chưa từng gặp mặt. Phu quân, nàng thật là một người tốt."

Khương Tố Ngôn trong lời nói ít nhiều có chút châm chọc, Cố Khởi ngồi ở trên giường khoanh chân nhìn nàng. Khương Tố Ngôn đứng lộn ngược trên trần nhà, chiếc váy cưới màu đỏ và mái tóc đen dài xõa xuống, khuôn mặt tái nhợt hiện lên trước mặt Cố Khởi.

Đây là một cảnh rất tiêu chuẩn trong phim kinh dị, nếu ai đó gặp phải sẽ sợ đến tái mặt. Nhưng Cố Khởi đã quen với Khương Tố Ngôn như thế này rồi, cho dù cảnh tượng đó có đáng sợ đến đâu, cô cũng cảm thấy ổn.

Nghe những lời của Khương Tố Ngôn, Cố Khởi lắc đầu: "Tôi không phải là người tốt. Tôi biết rõ mình là một người vô tâm. Ngay cả khi biết tin tức về tung tích của cha mẹ, tôi cũng chỉ buồn một chút. Bây giờ vẫn vậy. Trong cuộc sống này, tôi sẽ không bao giờ vì con gái mình mà trở thành Lý Diễm Hồng, càng không giống Nhân Nhân sợ rằng sẽ làm mẹ mình sợ hãi. "

"Nhưng những gì nàng nói khác với việc nàng làm."

Cố Khởi im lặng một lúc trước khi giải thích: "Có thể cô thấy thế, nhưng tôi thực sự không phải là người tốt. Khi tôi nhìn thấy Lý Diễm Hồng đâm chết cậu bé đó trên đường, tôi không hề cảm thấy tiếc thương. Tôi không cảm thấy buồn ngay cả khi xem video quay cảnh cha mẹ của cậu bé khóc than. Lý do khiến tôi cảm thấy tiếc cho Lý Diễm Hồng và Nhân Nhân là vì tôi có sự đồng cảm với họ. Tôi không giúp họ, mà là giúp chính tôi."

Đôi mắt đen của Khương Tố Ngôn nhìn chằm chằm vào Cố Khởi, một lúc sau nói: "Nàng thực sự khó hiểu."

Sau khi Cố Khởi nói chuyện với Khương Tố Ngôn, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô mỉm cười: "Tôi là loại người như vậy đó."

Cố Khởi vươn tay kéo ống tay áo của Khương Tố Ngôn: "Ngủ đi, đã đến giờ này rồi, sáng mai tôi còn có bài kiểm tra." Khương Tố Ngôn giống như cây bèo tấm không rễ, cứ thế bị Cố Khởi nhẹ nhàng kéo đến trước mặt. Nàng quay trở lại trạng thái bình thường, sau đó dựa vào Cố Khởi, nhìn Cố Khởi chìm vào giấc ngủ say.

Khương Tố Ngôn thực sự cảm thấy rằng Cố Khởi là một người rất khó hiểu. Cô rõ ràng biết rằng bản chất mìn là một người vô tâm, nhưng cô vẫn luôn làm một số ấm lòng.

Khương Tố Ngôn thở dài, khi Cố Khởi thực sự chìm vào giấc ngủ nàng cũng từ từ nhắm mắt lại.

Trên thực tế, Khương Tố Ngôn không ngủ, khi nàng nhắm mắt lại chỉ là chìm trong bóng tối. Nàng sẽ không ngủ, bất kỳ con quỷ nào cũng vậy. Do đó, trải qua nhiều ngày, những hồn ma sẽ dần mất đi nhân tính và rơi vào trạng thái điên loạn.

Nhưng ở bên cạnh Cố Khởi, nàng nguyện ý giả vờ chìm vào giấc ngủ say, như thể cách này khiến nàng trở thành một người sống như Cố Khởi.

Sau khi Cố Khởi thức dậy vào ngày hôm sau, cô kiểm tra thời gian và gọi cho Trần Tư Nam: "Có cách nào để giúp quỷ siêu thoát không?"

"1000."

"Sáng sớm nói chuyện tiền bạc đau lòng quá."

"Người lớn đáng ghét đã nghĩ đến việc gọi cho tôi chỉ khi cần thì không đủ tư cách để nói điều này."

Cố Khởi hiểu, mức giá này không nên thương lượng.

"Chờ một chút." Cố Khởi cũng không cúp điện thoại, cô mở phần mềm thanh toán di động kiểm tra số dư, sau đó không nhịn được hỏi: "Có hỗ trợ trả góp không?"

"Có."

Cố Khởi đã chuyển khoản trả trước 200 cho Trần Tư Nam, khi nhìn thấy số dư sắp sụt giảm nghiêm trọng, Cố Khởi cảm thấy rất đau đớn. Tháng này, cô ấy đã tiêu 2.000 cho phía Trần Tư Nam, vẫn còn 1.600 chưa trả, đây căn bản không phải là thứ cô có thể mua được.

"Hiểu rồi, tối nay tôi đi học về sẽ sắp xếp đồ gửi cho cô, giờ tôi đi lên lớp trước đây."

"Được." Nếu không, Cố Khởi còn có thể nói cái gì? Bây giờ cô không thể vội vàng chạy tới lay Trần Tư Nam bảo cậu nhổ tài liệu ra cho mình. Nhưng thời gian nghỉ của Trần Tư Nam đến rất muộn, cô sắp thi xong mà Trần Tư Nam vẫn chưa được nghỉ.

"Học sinh trung học cơ sở hiện tại không phải dạng vừa." Cố Khởi cúp điện thoại phàn nàn, sau đó xách cặp đi học.

Sau khi kết thúc một bài kiểm tra, Cố Khởi ăn trưa tại trường, đến ký túc xá để ôn bài với các bạn cùng phòng và xem lại tài liệu.

Bây giờ trời thực sự rất nóng, trong ký túc xá đã bật điều hòa, vừa rồi Cố Khởi chỉ muốn ở lì trong ký túc xá. Tuy nhiên, vì Cố Khởi không sống trong ký túc xá nữa, bạn cùng phòng của cô cũng không yêu cầu cô chia hóa đơn tiền điện, nên cô không có gan ngồi trên máy điều hòa quá lâu.

Cố Khởi muốn về nhà thật nhanh để Khương Tố Ngôn chui ra ngoài và dính lấy mình.

Có Khương Tố Ngôn ở đây, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền điện cho mình, Cố Khởi chỉ cảm thấy bây giờ cô không thể sống thiếu Khương Tố Ngôn.

Chỉ là trước khi Cố Khởi hưởng thụ khí lạnh của Khương Tố Ngôn, cô đã trải qua khí lạnh của Lý Diễm Hồng và con quỷ kia trước.

Cố Khởi nhìn thấy Lý Diễm Hồng từ đằng xa, chủ yếu là vì có rất ít người trên phố cổ vào thời điểm này. Hàng quán trên phố cổ đều do người lớn tuổi mở nên thường vắng khách chứ đừng nói gì đến khoảng 1h trưa lúc mà nắng gắt nhất. Vào thời điểm này, không có ai ra ngoài mua sắm và các ông chủ đều đang ngủ trưa ở nhà.

Từ rất xa, Cố Khởi đã nhìn thấy một người đang đi ngược chiều trên con đường đối diện với cô, trông rất nổi bật.

Lý do khiến Cố Khởi nhận ra Lý Diễm Hồng ngay lập tức là do bà ta mặc quần áo quá dày. Bây giờ đã là tháng bảy, nhiệt độ cũng dần tăng lên, hiện tại là 34,5 độ. Bây giờ ai cũng mặc quần đùi ngắn tay, nhiều nhất là khoác thêm áo chống nắng, sao Lý Diễm Hồng còn mặc một chiếc áo khoác bông to sụ?

Trước khi bà ta đến gần, Cố Khởi đã nhìn thấy khí đen bao phủ cơ thể của Lý Diễm Hồng. Cố Khởi hiểu ý nghĩa của việc có quỷ theo và bị bủa vây bởi hắc khí, cô không chắc mình trông như thế nào trong mắt Trần Tư Nam, nhưng Lý Diễm Hồng hiện tại trong mắt Cố Khởi là một người siêu nguy hiểm.

Đặc biệt là vào lúc này, Cố Khởi nhận được một cuộc gọi, thoạt nhìn là số điện thoại của nữ cảnh sát mà cô đã lưu trước đó. Cố Khởi bắt máy, giọng nói của một nữ cảnh sát vang lên từ phía đối diện: "Cố Khởi! Em phải cẩn thận! Lý Diễm Hồng đã đâm chết một nam sinh cùng trường với con gái bà ta giữa ban ngày ở cổng khu dân cư sáng nay. Sau điều tra, chúng tôi phát hiện ra rằng bà ta sẽ đến chỗ em. Đồng nghiệp của tôi đang đến chỗ em, phải cẩn thận Lý Diễm Hồng!"

Cố Khởi nuốt một ngụm nước bọt: "Bây giờ không phải là tôi bất cẩn, mà là Lý Diễm Hồng đang ở ngay trước mặt tôi, cách khoảng bảy tám mươi mét, và tôi hiện đang chuẩn bị chạy."

"Chạy!"

Cố Khởi cúp điện thoại, quay người bỏ chạy.

Tốc độ phản ứng của cô rất nhanh, nhưng tốc độ của Lý Diễm Hồng còn nhanh hơn, ngay khi Cố Khởi vừa nhấc chân, bà ta đã trực tiếp lao tới, tốc độ đó tuyệt đối không phải là tốc độ mà một phụ nữ trung niên nên có. Cố Khởi nhìn lại tốc độ chạy của bà ta rồi giật mình.

Cô biết trước kia nam sinh cấp ba bị giết như thế nào, đây căn bản không phải tốc độ nên có của Lý Diên Hồng. Bà ta vung tay cực nhanh, mỗi một bước chạy đều rất lớn, đây căn bản không phải là Lý Diên Hồng chạy.

Là một nữ sinh viên đại học trẻ trung và mạnh mẽ, Cố Khởi được cha mẹ dạy dỗ từ khi còn nhỏ và có huấn luyện viên chuyên môn giúp cô tập luyện, cô nghĩ rằng mình có thể trở thành một vận động viên thể thao. Mặc dù hôm nay đi dép sẽ làm tốc độ của cô chậm lại nhưng đó không phải là lý do bà ta đuổi kịp cô.

Sau vài phút, Cố Khởi cảm thấy rằng bà ta sắp đuổi tới nơi rồi.

Cố Khởi hít một hơi thật sâu và nhận ra rằng điều này sẽ không hiệu quả, cô dừng lại và quay người, sẵn sàng chiến đấu với Lý Diễm Hồng. Giáo viên cận chiến từng dạy cô: "Gặp phải người mình đánh không lại thì chạy, nhưng nếu chạy không được bị đối thủ đuổi theo, chỉ có thể lựa chọn chống cự. Nếu em là nữ, hoặc là một cô gái rất xinh đẹp, nhất định sẽ có người tới cứu em."

——Thầy ơi, trong tình huống này, đến thầy còn khó có thể cứu em.

Cố Khởi ngừng chạy, chỉ còn vài mét giữa cô và Lý Diễm Hồng, cô nhìn Lý Diễm Hồng và ác linh đã bò ra phía sau Lý Diễm Hồng từ lúc nào không hay.

Con quỷ xấu xa cười dữ dội và phát ra âm thanh "Kịt kịt".

Cố Khởi nghĩ, nếu đã không thể trốn thoát thì chỉ có thể thể nghênh chiến thôi.

Cố Khởi vận nội công đan điền của mình, và trong đôi mắt đờ đẫn của Lý Diễm Hồng: "Nói trước, tôi không có khiêu khích bất kỳ ai trong số mấy người!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro