Chương 33 - Việc kinh doanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Nhân khóc một hồi mới ngừng, cô bé lau nước mắt và nói với Cố Khởi: "Chị ơi, em thực sự đã gặp ma. Hôm qua em trở về đã gặp ma. Cô ấy nói chuyện phiếm với em một lúc, sau khi biết em đã giao dịch với chị, cô ấy cũng muốn giao dịch với chị."

"Em không biết làm thế nào để liên lạc với chị. Em chỉ cho cô ấy biết cửa hàng của chị. Chắc tối nay cô ấy đến chỗ chị."

Nếu như người bình thường nghe nói: đêm nay có quỷ tìm bạn, nhất định sẽ sợ chết khiếp, nhưng Cố Khởi lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại nghĩ: Thần tài đến (1)!

(1) Câu gốc là hồn lực tới!

Cố Khởi xoa đầu Nhân Nhân: "Chị biết rồi, cảm ơn em." Hồn lực, cô nhất định sẽ không từ chối, càng nhiều càng tốt.

Cố Khởi không biết tương lai ra sao sẽ có chuyện gì xảy ra, cô không thể làm gì nếu không có khả năng tự bảo vệ mình.

Lần này cô vẫy tay từ biệt với Nhân Nhân, Nhân Nhân cũng vẫy tay lại.

Hôm nay cô về muộn, nhà hàng thức ăn nhanh đã đóng cửa. Sau khi trở lại tiệm vàng mã, Cố Khởi gọi đồ ăn giao đến nhà, sau đó ngồi xuống cầu thang và bắt đầu chuẩn bị đạo cụ, đó là những thứ mà Trần Tư Nam đã dạy cho cô.

Nhưng các đạo cụ không dễ làm như vậy, các đồ vàng mã có thể chứa hồn lực không thể làm trong một lần. Lần này ngồi yên lặng trên ghế gấp giấy và từ từ truyền hồn lực vào, Cố Khởi mới thấy việc làm đồ vàng mã cùng một lúc vào đêm qua khó khăn như thế nào khi cô nhìn thấy các bó giấy trong nháy mắt biến thành tro đen.

Có thể nói lúc đó là ăn may.

Cố Khởi cứ làm rồi lại thất bại, làm xong lại thất bại, tiêu tốn không biết bao nhiêu tờ giấy, vì vậy cô không còn cách nào khác là gọi điện video cho Trần Tư Nam.

Trần Tư Nam đảo mắt nhìn đầu bên kia điện thoại: "Không có cái gì là thành công dễ dàng, nếu không thì ai cũng là cao thủ bắt ma rồi. Thứ này, tài năng, kiên trì, chăm chỉ đều không thể thiếu. Cô bây giờ là thanh niên lớn tuổi mới học được điều này. Nhìn ba vị sư huynh của tôi đi, từ tiểu học đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra cách bắt đầu..."

Trần Tư Nam nói được nửa chừng thì phát hiện Cố Khởi đã thành công vẽ được một hình người giấy nhỏ, thấy cô vui vẻ viết chữ "Lý" bằng bút đỏ, cậu ta chớp chớp mắt.

——Không hổ danh là người mà cậu đã để mắt tới, lần đầu tiên đã làm thành công! Thảo nào, Cố Khởi lại được coi là hồng nhan bạch mệnh!

Sau khi Cố Khởi nặn một hình người bằng giấy, cô cảm thấy không an toàn nên định nặn nữa, vừa nặn vừa trò chuyện với Trần Tư Nam. Nửa chừng cuộc trò chuyện, cô đưa ra yêu cầu của riêng mình.

"Cậu có thể giúp tôi trục vong cho Lý Diễm Hồng sao? Giá cả có thể thương lượng."

Cố Khởi trước đây không tìm Trần Tư Nam, bởi vì cô đã xem bảng giá của cậu ta và cái giá đó khiến Cố Khởi líu lưỡi, cô học được chút mánh khóe vì ham rẻ, và cũng vì muốn bảo vệ bản thân.

Nhưng bất luận là công việc gì, từ lúc bắt đầu đến lúc thuần thục đều cần rất nhiều thời gian, Cố Khởi muốn dựa vào chút thời gian này để tự mình làm chủ, cuối cùng cũng chỉ là mơ.

Khi đó cô cho rằng mình có thể tự làm được, nhưng bây giờ cô cảm thấy không làm được thì nên nhờ người khác giúp đỡ, theo bộ dạng điên cuồng của Lý Diễm Hồng bây giờ, cô có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Cô sẽ thực hiện lời hứa với Nhân Nhân như nào? Khương Tố Ngôn thực sự không muốn đến đồn cảnh sát, lỡ cô đưa Nhân Nhân đến đồn cảnh sát làm cho linh hồn của Nhân Nhân tiêu tán thì sao?

Khi Cố Khởi nói những lời này, cô đã sẵn sàng để bị Trần Tư Nam mạt sát. Nhưng cô không ngờ rằng Trần Tư Nam lại lắc đầu: "Trừ khi cô có thể mang Lý Diễm Hồng đến cho tôi, nếu không tôi sẽ không thể thu phục ác linh đó."

Trên trán Cố Khởi không tự chủ hiện lên một dấu chấm hỏi, động tác làm người giấy chậm lại: "Tại sao?"

Trần Tư Nam thở dài: "Cô xem tôi bao nhiêu tuổi, làm sao có thể cao thâm như vậy. Sư phụ và huynh đệ của tôi đều bị tôi giết, nhưng cô có biết bọn họ chết như thế nào không? Đều là bị yêu ma giết chết vì để bảo vệ tôi. Mà cho dù chết đi, bọn họ cũng không từ bỏ tiếp tục bảo vệ tôi. Thanh Sơn đạo quán cất giữ bài vị có tác dụng khống chế tự nhiên đối với những yêu ma đó, nhưng khoảng cách để bảo vệ tôi chỉ là một hai cây số. Vượt qua khoảng cách này, tôi còn chưa tới được Lý Diễm Hồng đã bị những yêu ma khác ăn thịt."

"Cô là nhân sâm đại bổ, tôi đối với những yêu ma kia cũng là nhân sâm, nếu như cô có thể mang theo Lý Diễm Hồng đến Thanh Sơn đạo quán, tôi có thể dễ dàng tiêu diệt ác linh kia vì có Thanh Sơn đạo quán che chở, nhưng cô lại để cho tôi đi ra khỏi phạm vi này... Đừng nghĩ nữa, bỏ đi."

Đến bây giờ Cố Khởi mới biết có một lý do như vậy, vì vậy phải đem Lý Diễm Hồng đến Thanh Sơn đạo quán.

Cố Khởi muốn trò chuyện với Trần Tư Nam thêm nữa, nhưng vì Trần Tư Nam còn đang là học sinh, cậu ta phải đi học với lại Trần Tư Nam cũng sắp có một kỳ thi.

Cố Khởi im lặng, có lẽ đây là điều mà một học sinh phải trải qua.

Đến lúc này Cố Khởi mới nhớ ra, sao người giao hàng chưa gọi cho cô?

Thực ra anh giao hàng muốn gọi, nhưng không dám. Vẫn là anh giao hàng cũ, anh ta vẫn đang làm việc với tư cách là một shipper và anh ta đã nhận được đơn của Cố Khởi. Nhìn thấy địa chỉ quen thuộc, anh giao hàng đã thôi miên chính mình.

Lần này không có chuyện gì xảy ra, anh ta thuận lợi đi đến số 4-14 Phố Cổ, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa, cô ta quay lưng về phía anh đang định gõ cửa, anh giao hàng thấy vậy lập tức kêu lên: "Đồ ăn của cô nè!"

Người phụ nữ quay lại và nói, "Được rồi..."

Anh giao hàng xuống xe, lấy một món đồ ăn mang về từ hộp đồ định đưa cho người phụ nữ, nhưng người phụ nữ lại sững người tại chỗ, không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm duỗi tay.

Hé lô! Người đàn ông này bị gì vậy?

Anh trai nói: "Lẹ lên tôi còn phải đi giao hàng nữa" anh ta đưa đồ ăn tới, rồi nhìn thấy... hộp đồ ăn xuyên qua cơ thể người phụ nữ.

Xuyên qua thiệt đó, anh ta có thể thấy người phụ nữ và hộp đồ ăn ở cùng một không gian và cảm thấy rằng hai thứ như hòa làm một. Rõ ràng người phụ nữ là phụ nữ và đồ ăn mang đi là đồ ăn mang đi, nhìn hai thứ xuyên qua nhau. Cảnh tượng vô lý này khiến anh giao hàng phải nuốt một ngụm nước bọt.

Anh ta biết điều đó! Anh ta biết mình không nên nhận đơn giao đến số 4-14 Phố Cổ! Không nên tùy hứng như vậy!

Anh giao hàng giật mình không nhịn được buông tay cầm túi đồ ăn ra, sau đó "bộp" một tiếng, đồ ăn rơi xuống đất, lúc này anh ta chỉ muốn chạy. Anh ta leo lên con chiến mã của mình, vặn ga và chạy đi mà không ngoảnh lại.

Người phụ nữ nhìn xuống túi thức ăn dưới chân, cảm thấy hụt hẫng.

Âm thanh bên ngoài hiển nhiên bị người bên trong nghe thấy, vách ngăn bằng gỗ thật ra cách âm không tốt lắm, giọng nói của anh giao hàng bên ngoài lọt vào trong, mơ hồ lọt vào tai Cố Khởi.

Cố Khởi có chút tò mò, cô cảm thấy giọng nói của anh giao hàng thật sự rất quen thuộc, cô còn tưởng rằng anh chàng này sẽ vì chuyện lần trước mà sinh ra bóng đen tâm lý, không ngờ anh ta vẫn đang làm công việc giao hàng.

Cố Khởi đi tới mở cửa hông, nhìn thấy bóng lưng của anh chàng giao hàng và ma nữ trước mặt anh ta.

Nhưng nói thế nào nhỉ, ma nữ này cảm thấy có chút khác thường.

Sau khi Cố Khởi mở cửa hông ra, cô đã cách ma nữ rất gần, nhưng lại không cảm thấy một chút cảm giác sợ hãi đặc trưng của quỷ, cũng không có phát ra khí lạnh.

Cố Khởi vẫn đang thắc mắc, nhưng cô đã nhìn thấy chiếc túi đồ ăn dưới chân mình.

Cố Khởi tối nay gọi cơm gà hầm, cơm gà hầm vừa rẻ vừa ngon, nhưng lúc này cơm gà hầm nằm dưới đất, canh màu nâu chảy ra ngoài tràn cả túi.

- Mười ba tệ! Đây là mười ba miếng gà với cơm!

Cố Khởi thậm chí còn dùng bao lì xì của thành viên, thay vì những bao lì xì rẻ tiền do phần mềm tặng chỉ có thể giảm một số tiền nhất định, cái này được giảm mười ba nhân dân tệ cho một bữa ăn.

Nhưng vào lúc này, bất kể là mười ba tệ hay bao lì xì của cô đều biến mất, Cố Khởi cũng không thèm nghĩ nữa, mặc kệ ma nữ đứng bên cạnh.

Nguyên nhân chính là, ma nữ này thoạt nhìn quá mức vô hại, cho dù có lợi hại thì cô cũng có Khương Tố Ngôn rồi.

Cố Khởi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm chụp một bức ảnh về thảm kịch đồ ăn của cô, dự định sau này sẽ trực tiếp đến gặp anh giao hàng để giải quyết rắc rối.

Đồ ăn mang về của cô đã thành ra thế này, cô không thể ăn được!

Sau khi chụp ảnh xong, Cố Khởi cầm đồ ăn mang về nhìn ma nữ, sau khi đoán một chút mới biết đây chính là con ma mà Nhân Nhân nói hôm nay đến làm ăn với cô.

Cố Khởi không chút do dự, lập tức nở nụ cười, mời ma nữ vào.

Ma nữ có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi nha, nếu không phải tôi dọa tên giao hàng kia thì hắn đã không ném đồ ăn."

Cố Khởi lần này đã hiểu, anh trai lại bị dọa sợ.

"Vào trước đi."

Cố Khởi tìm một nơi để cất túi đồ ăn, sau đó ngồi xuống cùng với ma nữ ở chỗ cũ quen thuộc.

"Cô tìm tôi có việc gì sao?" Cố Khởi không có ý định khách sáo với ma nữ, bởi vì chỗ của cô cũng cách bệnh viện một khoảng, hơn nữa hoàn cảnh của ma nữ cũng không cho phép cô khách khí.

Ma nữ gật đầu, sau đó nói ra mục đích lần này tới đây, cô ta nói: "Tôi phiêu bạt nhân gian, kỳ thật là có tâm nguyện chưa hoàn thành. Thật ra tôi vừa mới chết, cách đây không lâu tôi còn là thai phụ, còn có một tháng rưỡi nữa là sinh. Lúc đó, người chuyển phát nhanh của tôi đến. Tôi nghĩ rằng đó là một vài thứ đồ linh tinh nên bèn đi xuống tủ chuyển phát nhanh cộng đồng để lấy hàng chuyển phát nhanh. Nhưng tôi đã bị đụng xe, sau khi đến bệnh viện, tôi đã chết vì khó sinh ".

Cách chết này nói như thế nào nhỉ... Dù sao Cố Khởi cũng cảm thấy thái quá, nhưng ở xã hội hiện đại, có đủ loại cách chết kỳ quái, cho nên cũng không thái quá.

Cố Khởi cũng không có cắt ngang ma nữ, để nàng tiếp tục nói: "Thật may là tôi dù đã qua đời, nhưng con của tôi vẫn sống sót. Nó sinh non, đã ở trong lồng ấp, mấy ngày nay cuối cùng cũng trở về với chồng tôi và những người khác. Tôi cũng ở bệnh viện chăm sóc con, nhưng mấy ngày nữa bọn họ về nhà rồi. Tôi biết tôi không thể rời đi. Hiện tại tâm nguyện duy nhất của tôi là ôm con vào lòng. Vì điều này, tôi nguyện dốc toàn hồn lực cho cô."

Cố Khởi lúc này cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, chỉ cần truyền tin mất tích thì sẽ dễ dàng hơn, nhưng cô ta là ma, làm sao có thể ôm con?

Khương Tố Ngôn lúc này mới bay ra ngoài, nàng quan sát ma nữ, sau đó đưa ra một đề nghị mà Cố Khởi không thể chấp nhận: "Sao không để cô ấy nhập vô nàng?"

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Khởi là dáng vẻ của Lý Diễm Hồng, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, nhưng trong mắt người phụ nữ đối diện lại tràn đầy hy vọng nên nhất thời không nói ra lời.

Cố Khởi nghĩ đến một dạng khác: "Người khác nhập xác tôi bộ cô không ghen hả?"

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro