Chương 34 - Không oán hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với câu hỏi của Cố Khởi, Khương Tố Ngôn cũng không phản ứng thái quá, ngược lại, nàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nói một câu khiến Cố Khởi rung mình: "Cô ta không phải nguyện ý vì nguyện vọng này mà từ bỏ toàn bộ hồn lực sao?"

Nói đúng quá không biết cãi sao luôn.

Đôi mắt của Cố Khởi rơi xuống đám người giấy mà cô dưới quầy, một trong số chúng đã được Cố Khởi viết từ "Lý", Cố Khởi cũng hiểu những gì Khương Tố Ngôn không nói.

So với ác linh của Lý Diễm Hồng, ma nữ trước mặt quá yếu, nếu không thì Khương Tố Ngôn đã không đưa ra đề nghị này.

Cô muốn đưa Nhân Nhân về nhà mà không cần hồn lực của con bé.

Nhưng Cố Khởi sẽ làm hết sức mình để thực hiện lời hứa sao? Khương Tố Ngôn rất tò mò về điểm này. Vì vậy, nàng đã đề xuất một phương pháp mà Cố Khởi rất có thể sẽ từ chối ...

Phải nói rằng đôi khi Khương Tố Ngôn thực sự hài hước.

Cố Khởi bóp chặt hai tay, nhìn về ma nữ đối diện: "Cô muốn đưa toàn bộ hồn lực cho tôi sao?"

"Ừ." Người phụ nữ gật đầu: "Kỳ thật tôi có loại cảm giác mình sẽ sớm tiêu tán, còn có rất nhiều tà linh nhìn chằm chằm tôi, muốn hồn lực của tôi. Tôi không biết cái gì đang bảo vệ tôi khiến những ác linh này tạm thời không dám đụng vào tôi nhưng mà lớp bảo hộ ẩn này rất nhanh sẽ biến mất."

Cố Khởi nhìn Khương Tố Ngôn, Khương Tố Ngôn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hẳn là gia thần (1). Chỗ đó là bệnh viện nên sẽ có những người đã chết và được kính trọng, có mối quan hệ rất mật thiết với bệnh viện. Nếu họ chết rồi biến thành quỷ, họ sẽ bảo vệ nơi này. Giống như học viện và tổ đường của chúng ta hồi xưa vậy."

(1) nguyên văn 家神- Gia thần là những vị thần cai quản trong phạm vi của một gia đình cụ thể. Gia đình đó được xác lập bởi một không gian cư trú nhất định, có nhà cửa, đất đai, có con người sinh sống ở đó. Gia thần thường được gọi chung là "Ngũ tự phúc thần" hay "Ngũ tự gia thần" tức là 5 phúc thần tại gia.

"Nhưng gia thần cũng là ma quỷ, tự nhiên có chỗ mạnh chỗ yếu, bởi vì vị trí địa lý có một số ưu điểm, nhưng ưu điểm không đủ lớn chỉ có thể bảo hộ vong hồn nhất thời chứ không thể bảo vệ cả đời. Hơn nữa, địa phương lớn như vậy mà bảo vệ hết sẽ trở nên rất yếu ớt. Có một số gia thần sẽ không những không bảo vệ quỷ chết ở phạm vi chỗ mình mà còn xua đuổi chúng."

Coi bộ gia thần ở bệnh viện khá tốt.

Cố Khởi nhìn ma nữ, cô luôn cảm thấy rằng cô ta rất khác với những yêu ma quỷ quái mà mình đã gặp. Nếu không biết trước cô ta là một con ma thì phỏng chừng rất khó phân biệt.

Cô ta gần giống như một con người.

Ít ra thì Cố Khởi còn nhận ra Nhân Nhân là quỷ, về cơ bản thì cô bé nhìn giống một con người, nhưng nước trên cơ thể nhiễu xuống khiến người ta cảm thấy kỳ lạ khi gặp. Nhưng ma nữ trước mặt thì khác, cô ta là một con người, không có bất kỳ tướng mạo khác thường nào.

Cố Khởi lại hỏi Khương - thông minh cực đỉnh - Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn liếc nhìn Cố Khởi, trả lời: "Bởi vì con ma này không có oán hận, mặc dù cô ấy đã chết, nhưng không phải chết oan cũng không có oán hận trong lòng. Cô ấy chỉ muốn bảo vệ đứa con của mình và ôm nó. Một con ma như vậy vô cùng đặc biệt. Sau một thời gian, cô ấy sẽ tự tiêu tan. Bất kể là tu sĩ hay chúng ta, khi hấp thụ được cô ấy sẽ trở nên mạnh mẽ."

Cố Khởi đoán rằng có lẽ là do cô nói Khương Tố Ngôn luôn làm cô bất an vào ban ngày, vì vậy hôm nay nàng rất biết điều, hỏi gì nói nấy, ngày thường làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy.

Cố Khởi hiểu rằng ma nữ trước mặt cô có lẽ không nguy hiểm, nhưng việc để một con ma chiếm hữu cơ thể của cô vẫn là quá mạo hiểm. Về bản chất, Cố Khởi không tin tưởng Khương Tố Ngôn 100%, và càng không thể tin tưởng một ma nữ mới gặp.

Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Khởi nói với con ma: "Sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện để xác nhận những gì cô nói có phải là sự thật hay không. Nếu là sự thật, tôi sẽ để cô nhập vào tôi và ôm con của mình."

Ma nữ vội vàng gật đầu đưa cho Cố Khởi số giường bệnh rồi biết ơn rời đi.

Sau khi nữ ma đầu rời đi, Cố Khởi nhanh chóng lấy đồ ăn vừa giao tới của mình, mở điện thoại ra battle với anh giao hàng. Nhưng Cố Khởi chưa kịp nói, cô đã phát hiện ra anh giao hàng đã chặn cô. Cố Khởi nhẫn nhịn, cuối cùng cũng kìm nén được ý muốn đánh giá xấu anh giao hàng và phàn nàn với ứng dụng.

Suy cho cùng... Dù cô có đổi anh giao hàng nào đi chăng nữa thì cái kết cũng sẽ như vậy thôi.

Cố Khởi thở dài, lại nhìn túi đồ ăn trước mặt.

Nếu là trước đây, đồ ăn giao đến như thế này Cố Khởi nhất định sẽ không ăn. Nhưng bây giờ đã khác xưa, Cố Khởi nghèo như vậy, đồ ăn cũng không bẩn với cả còn đựng trong túi nên vẫn có thể ăn được.

Ngoài ra, cái bụng đói cồn cào khiến cô không rảnh đặt thêm túi đồ ăn thứ hai đâu, cửa hàng trên phố cổ đã đóng cửa sớm, Cố Khởi cuối cùng cũng đành ăn tạm bữa tối này vậy.

-- Cô thề, cô nhất định sẽ quay lại với mì ăn liền!

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Khởi đang định thu dọn hành lý đến bệnh viện kiểm tra tình hình thì lại nhận được cuộc gọi từ phần mềm giao đồ ăn, đối diện truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Chúng tôi đã xác nhận tình trạng khiếu nại của bạn ngày hôm qua, đúng như bạn đã khiếu nại. Tôi rất xin lỗi, chúng tôi sẽ bồi thường cho bạn một bao lì xì 10 tệ không giới hạn, bạn thấy như vậy có được không?"

"Hả? Ờ, được."

Cố Khởi sững sờ cúp điện thoại, lập tức mở phần mềm giao đồ ăn lên kiểm tra tình hình của mình, quả nhiên có một lời phàn nàn trong đó.

Cố Khởi sửng sốt: Đêm qua tôi phàn nàn hả?

Buồn ngủ? Khiếu nại trong mơ sao?

May mắn thay, Cố Khởi không có thói quen mộng du, và Khương Tố Ngôn cũng thừa nhận rằng nàng đã tự mình làm điều đó.

"Tối qua ta đã quẹt mặt nàng để mở khóa rồi phàn nàn."

Cố Khởi mở miệng, khi cô nhìn thấy bao lì xì không giới hạn 10 nhân dân tệ, cô chỉ có thể nói, "Được rồi."

Cô cảm thấy hơi tội lỗi một xíu khi nhìn vào bao lì xì đó.

Sau khi Cố Khởi tắm rửa xong, cô ngồi trước ghế trang điểm lại rồi lấy từ trong vali ra một bộ quần áo kiểu cũ. Nó được mẹ cô mua khi cô còn đi học trước đây, mẹ nói cô là người lớn và nên ăn mặc chững chạc hơn.

Cùng với cách trang điểm và bộ trang phục này, rõ ràng Cố Khởi đã già đi vài tuổi. Từ một nữ sinh viên đại học trẻ trung xinh đẹp trở thành một người hai mươi lăm hoặc sáu tuổi.

Cô cố ý trang điểm hơi trưởng thành chỉ để không bị nghi ngờ khi đi xác nhận sự việc hôm nay.

Cố Khởi đi giày thể thao để thuận tiện cho việc chạy bộ, sau đó xách ba lô đi ra ngoài.

Bị rắn cắn mười năm sợ sợi dây từng, hôm qua bị Lý Diễm Hồng đuổi sát như vậy, một nguyên nhân là mang dép chạy thực sự không tiện, nếu không thì Lý Diễm Hồng đời nào có thể đuổi kịp cô.

Vì vậy, Cố Khởi quyết định mang giày thể thao khi ra ngoài.

Để ngăn mọi người đặt câu hỏi, Cố Khởi tháo túi thơm trên cổ tay. Cô thật sự cảm thấy thắt túi thơm trên cổ tay rất phiền phức, liền phủ đầu nói: "Cổ tay cô cũng không có buộc! Tôi bỏ vào túi, túi không thể rời khỏi người, cũng không dễ rơi ra. Như vậy có được không?"

Khương Tố Ngôn chắc chắn không thể từ chối Cố Khởi, vì vậy nàng chỉ có thể để cô làm điều đó. Hơn nữa nếu để túi thơm dính vào cơ thể như vậy, cộng thêm tiết trời oi ả thật sự khiến Khương Tố Ngôn khó chịu.

Cố Khởi bắt hai chuyến xe buýt từ Phố cổ đến bệnh viện. Khó trách rất nhiều người ở Phố Cổ đều chuyển đi nơi khác, Cố Khởi muốn ở cùng nàng cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt, mà cô cũng không nguyện ý ở cùng nàng. Vị trí Phố cổ hẻo lánh, xung quanh không có phương tiện hỗ trợ nên đi đâu cũng bất tiện.

Sau khi đến bệnh viện, Cố Khởi đi thẳng đến khoa nội trú, tìm tầng lầu nơi mẹ và bé nằm, sau đó hỏi y tá trực ở trạm y tá.

Cố Khởi thực sự ngoại giao rất tốt, nhưng đối tượng ngoại giao của cô chỉ giới hạn ở con người. Dưới sự mồi chài của Cố Khởi, y tá trực đã trò chuyện với cô.

Người bình thường thật sự rất khó từ chối Cố Khởi, một cô gái có ngoại hình ưa nhìn, bất kể là nam hay nữ đều bị vẻ ngoài của cô thu hút, cho dù y tá trực bình thường rất bận rộn cũng có thể kiên nhẫn nói vài câu với cô.

"Ôi, thật là đáng thương. Chỉ vì đi lấy hàng chuyển phát nhanh mà xảy ra chuyện. Cô ấy sắp sinh rồi, ai mà ngờ được chứ. Hôm đó chồng cô ấy đi làm, chỉ có một mình cô ấy ở nhà. Ảnh bảo cô ấy ở nhà, đợi tan ca sẽ đi lấy đồ cho. Cô ấy nói tự mình đi bộ một đoạn đường sẽ tốt cho sức khỏe hơn. Thế là xảy ra chuyện thương tâm ấy."

"Nói chung, trong tình huống này, người lớn phải được bảo vệ chứ không phải đứa nhỏ. Theo quy trình của bệnh viện, phải dùng mọi nỗ lực để cứu người lớn. Tuy nhiên, khi được đưa đến đây, họ đã cận kề cái chết. Về cơ bản là không thể cứu cả hai, không còn biện pháp khác cho nên chúng tôi cứu người lớn, rồi mới cứu đến đứa nhỏ, ít nhất là vậy."

Khi y tá trực nói điều đó, cô ấy thở dài với một chút thương hại trong giọng nói.

Cố Khởi cũng cảm động thở dài: "Đúng vậy, ai có thể ngờ rằng lại xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy."

Câu này là cố ý, thực ra cô rất bối rối, nói chung tốc độ xe trong tiểu khu không nhanh, cho dù va phải cũng không nghiêm trọng, cho nên trước đây cô cho rằng thật quá đáng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Cố Khởi đã hiểu ra lý do.

Sự thương hại trong mắt y tá trực biến thành tức giận: "Ai nói không phải! Tất cả đều là lỗi của tài xế gây ra tai nạn. Tài xế gây ra tai nạn ngày đó cũng được đưa đến xét nghiệm máu ở dưới lầu. Anh ta quả thật là một người tốt, lái xe trong khi say rượu! Anh ta say rượu giữa ban ngày rồi ngất đi. Chính anh ta đạp ga không kiểm soát mới dẫn đến sự việc này!"

Y tá trực tràn đầy sự phẫn nộ, Cố Khởi muộn màng nhận ra điều này như thể cô đã xem sự việc này trên bản tin trước đó.

Đời người thật sự rất mong manh, không ai có thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra, và sẽ xảy ra những chuyện nghiệt ngã như thế nào.

Cố Khởi trò chuyện với y tá trực một lúc, sau đó cầm giỏ trái cây mua ở cổng bệnh viện đi vào phòng bệnh.

Đáng nói là giỏ trái cây bán ở cửa bệnh viện thực sự đắt đỏ, nếu đi tay không thì rất bất lịch sự, trực tiếp mua vòng cầu bình an còn đắt hơn, Cố Khởi nhất định sẽ không lãng phí số tiền này.

Cố Khởi đến cửa phòng bệnh, nhìn xung quanh và xác định mục tiêu. Đây là phòng ba người, hai chiếc giường còn lại đều có phụ nữ nằm, chỉ có chiếc giường bên cửa sổ là trống, đắp chăn rất chỉnh tề. Một người đàn ông ngồi ở mép giường, nói chuyện với một đứa bé trong nôi.

Mặc dù trẻ sơ sinh ở độ tuổi này chưa thể nói được nhưng với tư cách là cha mẹ, họ luôn muốn nói vài lời với con.

Ngoại trừ đặc điểm này, Cố Khởi có thể phát hiện nguyên nhân mình để ý đến hai cha con này chính là ma nữ núp trong cái bóng đứng bên cạnh bọn họ, ánh mắt ôn nhu dưới ánh mặt trời nhìn con và chồng của mình.

"Ôi, đừng khóc, đừng khóc, sau này ba sẽ cho con ăn."

Người đàn ông vụng về dỗ con, ánh nắng bên ngoài nhẹ nhàng đổ lên người đàn ông và đứa trẻ, rồi cả ma nữ.

Ánh nắng xuyên qua cơ thể cô ấy trông rất hư ảo. Nhưng ánh sáng trong mắt cô ấy còn chói lọi hơn cả mặt trời.

Đây là lần đầu tiên Cố Khởi nhìn thấy một con ma hài hòa với mặt trời như vậy.

____

Tâm sự của editỏ: dạo này tôi bận hơn thua với đời nên không edit thường xuyên, nhưng mà đợi qua thi tôi sẽ cập nhật 1 ngày 5 chương.

Hoặc không :')))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro