CHƯƠNG 1: Quá Khứ Của Bảo Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Ngọc là con út trong gia đình có 5 người. Do từ bé tính cách đã lầm lì nên cô không có thân thiết cùng gia đình của mình như chị gái, vì vậy mà bao nhiêu sự  chiều trong gia đình cũng đều dồn hết vào người chị gái của cô. 

Vào năm cô 9 tuổi, lúc cả gia đình đang ngồi coi phim thì cha cô từ ngoài cửa đi vào với giọng thất thanh: "Không ổn rồi, cả nhà tập trung lại đi, con có chuyện muốn nói!" 

Sau lời nói của cha cô thì cả nhà bỗng im lặng đến lạ thường, ông nội là người cất tiếng để phá tan bầu không khí lúc này: "Thằng út có chuyện gì la um trời vậy con, bình tĩnh nói cho mọi người nghe xem nào" Ông ngồi dậy từ ghế sofa, từ tốn đeo gọng kính rồi ngước lên nhìn cha cô. 

Sau khi cởi giày và treo đồ vào tủ thì cha cô ngồi xuống kế ông nói với giọng lo lắng kèm  bất lực: "Con mới đi họp trên tỉnh về, thời hạn 10 năm người ta cho đã đến, nên giờ người ta bảo trong vòng một tháng nữa gia đình mình bắt buộc phải di dời nơi khác, nếu không trên đó sẽ cử người xuống cưỡng chế,..." 

-------

Một tháng sau, đúng như thời hạn cha cô đã nói, cô từ một người không phải lo cái ăn cái mặc, bỗng chốc phải nghĩ hôm nay mình phải ăn gì, phải ứng xử ra sao để người ta không khó chịu mà nói này nói nọ gia đình cô. Đúng vậy, từ ngày hôm đó gia đình cô phải ở nhờ gia đình một người bác, là con trai lớn của ông nội cô. 

Cuộc sống ở nhờ đâu mấy dễ dàng, khi gia đình bác cô rất khó cộng thêm con cháu trong nhà họ rất hay làm dễ làm khó mẹ của cô, nhưng vì ở nhờ nên mẹ cô phải ráng nhịn cho qua chuyện. Điều đó khiến cô rất uất ức, tuy bên ngoài nhìn cô có vẻ thờ ơ nhưng trong thâm tâm của cô thương cha mẹ mình nhiều lắm. 

Từ ngày đó cô dần tự ti hơn, lúc nào cũng rụt rè, sợ hãi vì bị bạn bè chê cười là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cô âm thầm chịu đựng suốt nhiều năm liền không để gia đình mình biết, điều đó dần tạo nên một con người trầm tính, ít nói nhưng lại rất hay cọc. 

Sau nhiều năm liền cha mẹ cô thức khuya dậy sớm thì cuối cùng cũng có thể mua lại một ngôi nhà gần đó nhưng để mua được thì gia đình cô cũng phải gánh một số nợ không nhỏ lên đến hàng trăm triệu, nhưng cũng không lâu sau đó thì gia đình cô cũng đã trả xong số nợ đó.

Tuổi 15, tuổi của những đứa trẻ đầy mộng mơ, cũng như những người khác cô có mối tình đầu của mình, cô yêu một anh bạn cùng lớp nhưng mối tình này rất chóng vánh nhưng đủ để cô nhận ra mình không bình thường, vì khi bên cạnh người này cô cảm giác mình muốn bảo vệ người ta chứ không muốn người ta bảo vệ mình và cũng chính thời điểm đó cô biết mình không thích con trai,...

Vào cuối năm cô 16 tuổi thì trường cấp 3 cô cho chọn khối ngành để ôn tốt nghiệp và điều bất ngờ đã xảy ra là cô lại chọn khối ngành mà tưởng chừng cô sẽ không bao giờ nghĩ đến vì cô học hóa rất tệ. Năm ấy cô chọn học tự nhiên vì nghe theo lời gia đình, vì cô không muốn làm mẹ cô buồn nữa, những năm qua mẹ cô đã rất vất vả rồi cô sợ phải làm mẹ phiền lòng một lần nữa, cô nghĩ đơn giản là học cho gia đình không phải lo lắng thôi nhưng đâu đó trong thâm tâm của cô luôn ấp ủ muốn học bên khối ngành tâm lí, nên cô đã cố gắng học thêm bên mảng xã hội để lấy cơ hội xét tuyển vào khối ngành mà cô yêu thích và không ngoài dự tính của cô, với học lực của cô thì dĩ nhiên cô đã đậu vào khối ngành mà mình yêu thích. 

Và ngày ấy khi cô đã biết mình đậu thì cô đã tìm một người để chia sẻ cùng mình và đó là một người con gái, ở cách cô rất xa, hai người chỉ có thể liên lạc qua chiếc điện thoại mà thôi.

Tưởng chừng mọi thứ quá tốt đẹp với cô nhưng không, khi cô có kết quả thi tốt nghiệp thì gia đình cô đã bắt ép cô phải chọn khối ngành kinh tế để học, nếu không sẽ không cho cô học đại học nữa. Đứng giữa con đường tương lai cô đã khóc rất nhiều, lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác, lần đầu tiên khi cô có nhận thức cô mới rơi nước mắt nhiều như vậy. Cô đấu tranh tâm lí rất lâu cộng thêm việc cô mất đi người ông mà cô yêu quý nhất nữa, thời gian đấy như khủng hoảng trong lòng của cô vậy, cô mất hết hi vọng, mất hết niềm tin vào bản thân, thậm chí cô còn muốn kết thúc đi mạng sống của mình,.... 

Trong thời gian cô suy sụp tinh thần thì gia đình cô đã gửi hồ sơ của cô vào một ngôi trường kinh tế ở miền Nam. Mà mỗi người chỉ có một mã vạch vì vậy cô không thể cưỡng ép lại nữa,...cô dần chấp nhận, cô buông bỏ đi khối ngành mà cô luôn ao ước mà học theo khối ngành mà gia đình đã chọn. 

Khi ấy cô uất ức lắm, cô học như không học, cô dùng mọi cách để chống lại để nhà trường gửi kết quả học tập về cho gia đình biết, cô hư hỏng như thế đấy, cô từng hứa sẽ không làm mẹ cô buồn nhưng có lẽ giờ đây cô đã quên mất lời hứa năm nào của bản thân rồi,...

Nhưng điều cô không ngờ đến là mẹ cô không những không la cô, ngược lại còn nói những điều làm cô từ một đứa rất ngỗ nghịch phải suy nghĩ mấy ngày liền, đến mãi sau này cô vẫn còn nhớ ngày hôm đó, mẹ cô nói: "Ngọc nè, mẹ không nghĩ quyết định khi đó của mẹ lại biến một đứa con ngoan, hiếu thảo của mẹ lại trở nên như vậy, liệu bây giờ mẹ hối hận có còn kịp không con?,... Nếu mẹ cho con học lại khối ngành mà con thích, thì con có trở về là một đứa con ngoan của mẹ không?" 

Sau hôm đó cô đã phải suy nghĩ rất nhiều, mọi việc không như cô đã dự tính, nó không đúng với kết quả mà cô đã đề ra, tại sao mẹ cô không la mắng cô? Tại sao mẹ cô lại hạ mình như vậy? Tại sao không cấm cản cô nữa? Mẹ như vậy cô biết phải làm sao đây? Gia đình cô từ nợ đi lên, nên cô không muốn gia đình phải bỏ phí số tiền mà 1 năm qua đã chi ra cho cô đi học nhưng cô cũng không nỡ từ bỏ đi khối ngành mà cô yêu thích,.... cô phải làm sao đây? Tại sao mẹ không quyết liệt ngăn cản để cô có dũng khí mà đấu tranh cho tư tưởng của mình chứ? Tại sao vậy?  

Cô bắt đầu sợ, bấy lâu nay cô đã làm họ buồn như thế nào rồi? Cô đã từng đặt mình vào cuộc sống của họ mà nghĩ chưa? Cô đã sai rồi đúng không? Con đường mà cô chọn đi đã đúng chưa? Lúc nào cô cũng bảo thương gia đình nhưng chính cô lại đang làm họ phải suy nghĩ bạc đầu hằng đêm. Cô là một người con rất tệ, cô tệ với gia đình, cô tệ với chỉnh bản thân mình, lẫn người cô yêu,...

Sau những ngày tự dằn vặt chính mình thì cuối cùng cô đã chọn học tiếp mà không thi lại vào năm sau. Cô bắt đầu chăm học, cô bắt đầu lại từ đầu khi đã bước sang giữa năm 2, cô học ngày đêm để lấy lại những kiến thức mà bản thân đã cố tình từ bỏ bấy lâu nay, cô còn làm thêm để phụ gia đình tiền học và dường như cô đã quên điều gì đó,... Đúng, cô quên sự có mặt của người cô yêu lúc đó, cô đi học rồi làm ngày đêm cô chẳng còn thời gian dành cho mình thì nói gì tới có thời gian cho người yêu cơ chứ? Làm sao người yêu cô có thể chịu được khi một người luôn đặt mình lên hàng đầu lúc nào cũng nhắn cho  bỗng chốc biến mất, một ngày chỉ vài tin nhắn, đến thời gian gặp mặt hàng tháng của cả hai cô cũng chẳng còn nhớ nữa,...

Sự thay đổi đột ngột của cô làm cô ấy dần mất đi cảm giác an toàn, cô đã giải thích cho em hiểu nhưng hành động biến mất của cô khiến cả hai cãi nhau rất nhiều. Em chưa thể chịu được cảm giác có người yêu như không có ấy, cô bày tỏ với em cô yêu em như thế nào nhưng hãy cho cô thời gian, cô phải ổn định cuộc sống được không? Nhưng dường như những điều đó vẫn không thể đáp ứng được nhu cầu của em,...và sau một năm rưỡi cả hai bên nhau thì cô đã quyết định dừng lại, dừng lại để nhìn ngắm lại mọi thứ diễn ra, tim cô đau, cô thương em nhưng cô không thể có thời gian cho em nữa,... 

Và quyết định của cô đã đúng, em đã tốt lên từ ngày em rời xa cô, chỉ còn cô là vẫn bi lụy em từng ấy ngày, giá như cô có nhiều thời gian hơn thì cô đã không mất em rồi phải không?,.....

Trở về cuộc sống vốn có của mình, cô dần chăm chút nó hơn vì cô biết được bản thân cô cần điều gì, ngày tháng đó cô tham gia rất nhiều hoạt động ở trường, cô dám bước ra khỏi vùng an toàn mà bấy lâu nay cô vẫn luôn sợ hãi, cô dám nói ra lòng mình, cô dám thử thách bản thân bằng cách tham gia vào chiến dịch tình nguyện sinh viên kinh tế với tư cách là một Nhà Trưởng, ở đấy dạy cho cô rất nhiều điều mà bản thân cô chưa từng trải qua, cô biết quý trọng bữa ăn, cô biết dạy em nhỏ học, cô biết cách hàn gắn mọi người lại với nhau, cô biết chia sẻ lòng mình,... và ở đấy cho cô một ngôi nhà thứ 2 có tía có má có đầy đủ anh chị em. Thật sự chiến dịch ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại giúp cho cô trưởng thành lên rất nhiều.

Thời gian trôi đi cô bước vào học kì cuối của đời sinh viên, cô đổi môi trường sống đến với một thành phố mới, một nơi xa lạ cùng với 3 người bạn mà cô chơi chung. Học kì này cô học rất nhiều kèm theo đó cô có làm online cho một công ty nọ nên dường như cô chẳng còn thời gian cho việc gì cả. Thời gian cứ trôi qua và tết đến, tưởng chừng tết năm nay cũng như mọi năm chẳng có gì khác lạ thì cô lại tham gia vào một team kịch truyền thanh và ở đấy cô gặp được em, có thể nói em là một bước ngoặt của cô, một sư thay đổi rõ rệt, một con người khác đang dần hình thành ở cô từ ngày em đến,..... 

---------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro