Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con sao vậy, thuốc dì bảo uống con lại bỏ nữa à?" Dì Hạnh cau mày, Mỹ Linh rụt rè ngồi đối diện với dì. Dì Hạnh nói đúng, thuốc mà dì Hạnh đưa nó bữa uống bữa bỏ, vậy nên mới khiến bệnh không thể dứt hẳn

Mỹ Linh không trả lời, nó cuối gầm mặt xuống áy náy. Con bé này hôm nay biểu hiện rất kì lạ, hồi nãy mới đến phòng khám, mặt mày nó đã tái mét, giống như đã chứng kiến một chuyện rất kinh khủng vậy

"Dì, con không muốn uống thuốc nữa. Con đã uống 3 năm rồi còn gì?" Mỹ Linh nhìn Dì Hạnh nói giọng chắc nịch, bởi vì nó bị ám ảnh chuyện cũ trong thời gian dài nên mới phải dùng thuốc. Nhưng lâu dần, nó lại cảm thấy việc uống thuốc này thật vô nghĩa

"Sức khỏe của con, con cũng không cần nữa à? Nếu con không chấm dứt được ám ảnh, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm lí của con có biết không?" Dì Hạnh nhìn đứa cháu cứng đầu, nói mãi vẫn không chịu nghe. Dù đã mắng rất nhiều lần về chuyện thuốc men rồi mà Mỹ Linh vẫn chứng nào tật nấy

Mỹ Linh không hẳn là đang bị bệnh, mà là tâm lí đang gặp chút vấn đề mà thôi. Chuyện này đã có thể giải quyết nếu Mỹ Linh chịu uống thuốc đều đặn..nhưng không

"Con.."

Mỹ Linh gắt gao bấu lấy đầu gối. Nó không muốn nhớ đến ba mẹ ngay lúc này, những cuộc cãi vã cứ hiện lên trong đầu nó, day dẳng và vô cùng khó chịu. Mỹ Linh đã uống thuốc rất nhiều, duy trì trong 3 năm khiến nó cảm thấy mệt mỏi, ngày nào cũng phải dùng đến thuốc mới ngủ ngon, chẳng khác gì dày vò bản thân

"Ngày mai ba con về, nói là có dẫn theo em trai của con nữa"

"Em trai?"

Mỹ Linh kinh ngạc nhìn dì Hạnh, nó bất ngờ vô cùng. Ba Mỹ Linh rời bỏ nó từ rất lâu rồi, bây giờ về lại dẫn theo một người con riêng của mình nữa chứ, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được

"Con không muốn gặp ba"

Mỹ Linh liền lờ đi, dì Hạnh im lặng, cô biết được tâm trạng của cháu gái thế nào. Cô nhìn ra cửa sổ, nơi có bầu trời rộng lớn, nơi những áng mây trắng đang trôi lững lờ. Cô thương Mỹ Linh lắm, vì hiểu được tâm trạng rối bời của cháu lúc này

Trưa nay hai người cứ ngồi trong phòng làm việc, chìm vào suy nghĩ của bản thân một lúc lâu. Đợi Mỹ Linh thấy nhẹ nhõm rồi mới kéo nhau đi ăn trưa

..

Nhật Hạ thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, bị chuyện động chạm thể xác với Mỹ Linh làm cho mất hồn. Nếu cứ thế này mãi thì không được, có nên nói với hiệu trưởng không?

Không, chuyện đáng xấu hổ này đem kể cho người khác thì có gì hay ho?

Nhật Hạ gạt ý nghĩ đó qua một bên, Mỹ Linh là một học sinh tốt, sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy được, chắc là phải có nguyên do gì đó. Đột nhiên mặt cô đỏ ửng, vô tình liên tưởng đến nhỡ Mỹ Linh thích thầm cô thì sao, ai biết được...lỡ đúng thế thì..

Ahhh, ngại chết mất!

Chết thật

Nhật Hạ nằm vật ra giường thở dốc, còn nhớ khi đó mình đã phản ứng dữ dội thế nào mà đứa nhóc đó vẫn không dừng lại, ngang ngược cứng đầu. Đó không phải là kiểu người yêu mà Nhật Hạ mong đợi. Cô tìm đến cái thở dài, vừa vào dạy chưa được bao lâu mà đã bị xúc phạm thân thể, sau này học sinh còn coi cô ra gì nữa chứ

...

Mỹ Linh nằm trong phòng, đôi mắt thiu thiu buồn ngủ. Dạo này nó tự cảm thấy cơ thể mình thực sự bất ổn, cứ vài ba tuần là phát sốt, sốt rất cao nữa mới chết. Đột nhiên bây giờ ý nghĩ tiêu cực lại hiện lên trong đầu

Có khi nào mình sắp chết không nhỉ?

Mỹ Linh nghĩ đến lại mắc cười, nó cười hề hề, tự chửi mình khùng. Nhưng chỉ sau một lúc là tâm trạng lại trĩu nặng, nhiều thứ phải lo quá. Cứ cái đà này nó sẽ bị trầm cảm mất. Chuyện gia đình, rồi còn chuyện của cô Hạ nữa, hôm đó nó hành động thiếu suy nghĩ quá, bây giờ nhớ lại khiến Mỹ Linh có chút hối hận

Còn nhớ là khi đó nó còn thách thức cả cô Hạ nói với hiệu trưởng, chỉ là mạnh miệng thôi, chứ nó vẫn sợ lắm, sợ phải bị đuổi học, sợ làm dì Hạnh buồn, người duy nhất tin vào nó ngay lúc này. Mỹ Linh ngồi dậy, nó thu chân vào rồi gục xuống, bây giờ sao mà cô đơn quá. Nó muốn chuyện trò, muốn cùng ai đó tâm sự, bao nhiêu chuyện rối bời muốn trút khỏi tâm trí nhưng không có cách nào làm được

Đêm nay lạnh ghê!

Mỹ Linh thì thầm, chỉ mới hơn 7h mà nó đã buồn ngủ rồi. Thôi thì đêm nay ngủ sớm hơn mọi ngày vậy...

Nói thế thôi chứ Mỹ Linh vừa nằm xuống giường thì mắt cứ mở thao láo, cùng với những "thướt phim" về cô chủ nhiệm cứ chạy trong đầu. Khiến nó phải trằn trọc mãi, không sao ngủ được

Sáng, sân trường lại ồn ào và vội vã, đâu đâu cũng nghe tiếng cười nói, đùa giỡn, chỉ duy nhất một người ngồi lặng trên ghế đá, hướng đôi mắt thẫn thờ mơ hồ nhìn vào khoảng sân trường rộng lớn..đó là Nhật Hạ.

Đêm qua cô không ngủ được, bồn chồn nôn nóng mong mau đến ngày mai để vào trường sớm. Cô muốn nhân cơ hội này gặp Mỹ Linh nói chuyện một thể, nếu con bé còn cái thái độ như lần trước thì sẽ nghiêm khắc hơn, không thể làm càn được

Ấy nhưng mà đợi mãi, Nhật Hạ nhìn vào đồng hồ liên tục, sự kiên nhẫn của cô cũng sắp đến giới hạn rồi. Còn 5 phút nữa là trống vào lớp, nhưng hình bóng của Mỹ Linh vẫn không thấy đâu. Hay là hôm nay em ấy nghỉ rồi? Nhật Hạ nghĩ, hợp lí mà ha?

Rốt cuộc thì nó cũng đến rồi, Nhật Hạ nãy giờ ngồi chờ muốn dài cả cổ mới nhìn thấy được mặt cô học trò. Mỹ Linh uể oải xốc balo, gương mặt tái nhợt vì thiếu ngủ. Đêm qua tại có nhiều suy nghĩ quá khiến nó không thể nào ngủ được, thành thử ra là thức trắng đêm. Bây giờ trong đầu Mỹ Linh chỉ có duy nhất một ý nghĩ, mau vào lớp rồi đánh một giấc, mặc kệ có chuyện gì xảy ra

Mỹ Linh mắt nhắm mắt mở bước từng bước nặng nề, Nhật Hạ chạy vội đến chỗ nó, mạnh bạo cầm tay nó kéo đi trong sự ngỡ ngàng của mấy học sinh xung quanh. Mỹ Linh lúc này mới tỉnh ngủ, nó kinh ngạc nhìn hành động của cô giáo, tuy nhiên vẫn không có ý định chống đối, nương theo để Nhật Hạ dẫn đi

Mỹ Linh bây giờ thơ thẩn vô cùng, trong đầu nó hiện lên đủ thứ ý nghĩ. Nó giương đôi mắt long lanh nhìn Nhật Hạ, lúc này nó mới có cơ hội nhìn thật kỹ cô giáo của nó, nhìn thấy bóng lưng cùng vóc dáng mảnh khảnh của cô. Cô gái này lập tức ngẩn người, sau đó là nhớ tới lần đầu tiên mà cả hai ân ái. Mỹ Linh đột nhiên mỉm cười

Nhật Hạ đưa Mỹ Linh vào thư viện, còn không quên khóa trái cửa để người khác không phá ngang cuộc trò chuyện của họ. Dẫu biết chuyện này thật kì lạ nhưng Nhật Hạ phải nói chuyện với Mỹ Linh cho bằng được

"Cô kéo em vào đây làm gì?" Mỹ Linh cau mày hỏi, nó khó chịu bởi vì cơ thể bây giờ mỏi nhừ, đôi mắt nặng nề vì buồn ngủ. Không còn tâm trí để ở đây nói chuyện tầm phào nữa

"Cô muốn gặp ba mẹ của em" Nhật Hạ dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói chuyện, lần này lớn chuyện thật rồi, cô muốn gặp phụ huynh của nó. Mỹ Linh vẫn không cảm xúc. Nó một hơi thảy cái balo xuống trước mặt Nhật Hạ, từ từ đi lại gần cô

" Em không còn ba mẹ nữa, nếu có chuyện gì cần giải quyết thì cứ nói với em là được !" Mỹ Linh choàng tay qua ôm lấy eo Nhật Hạ, một lần nữa mặt đối mặt với cô chủ nhiệm. Nhật Hạ mắt chằm chằm nhìn Mỹ Linh, đột nhiên thấy có gì đó nghẹn ở cổ. Cô đang thấy tội nghiệp cho Mỹ Linh, tuy không hiểu toàn ý nhưng cái cụm từ " Không còn ba mẹ nữa" khiến Nhật Hạ cảm động

"Vậy họ đã.." Nhật Hạ thơ thẩn hỏi lại, dòng lệ yếu đuối trực trào nơi khóe mi

"Họ không mất, nhưng lại không ai muốn sống với em. Cô nghĩ đi đâu vậy?" Mỹ Linh bất ngờ phì cười, nó nhìn con người đang đỏ mặt e thẹn vì ngượng ngùng kia mà không cầm lòng nổi, cứ như đang khiêu khích nó vậy. Mỹ Linh liền nghiêng đầu hôn xuống bờ môi đối phương

Nhật Hạ trong phút chốc đã quên mất đi việc mình dẫn Mỹ Linh đến đây, trong vô thức đã đáp lại nụ hôn của nó. Mỹ Linh chốc nữa còn có tiết học, cộng thêm buồn ngủ nên không muốn dây dưa ở đây lâu. Nó chỉ hôn Nhật Hạ một cái rồi vội tách ra, chớp mắt nhìn cô giáo một cái rồi đeo lại balo trên vai. Nó cười

" Tan trường em đợi cô ở đây, đừng đến trễ "

Xong lại nháy mắt, rất nhanh chóng đã đẩy cửa chạy vụt ra ngoài. Nhật Hạ lại thẫn thờ, cô chạm vào nơi mà Mỹ Linh vừa hôn kia, cánh môi liền vẽ nên một nụ cười e thẹn. Hai bên gò má cô lại đỏ bừng rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro