Chương 16 - Mâu thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm.

Tấn Lâm khó khăn lắm mới chợp mắt, còn đang mơ màng, bên cạnh một trận động đậy làm nàng thức giấc. Mở mắt, nhìn theo hướng tiếng động phát ra, thấy Giang Hiểu Nguyệt đã quay mặt về phía mình, mắt vẫn đang nhắm. Tấn Lâm yên tĩnh nằm ngủ trở lại, được một lúc, nàng sắp tiến vào trong mộng, người bên cạnh lại thay đổi về tư thế lúc đầu, làm nàng mới có một chút buồn ngủ cũng bị đánh bay đi đâu mất.

"Sao vậy, không ngủ được?" Tấn Lâm nhẹ giọng.

"Làm ngươi thức giấc sao?" Giang Hiểu Nguyệt đáp, lưng vẫn đưa về hướng Tấn Lâm.

"Một chút. Ngươi không sao chứ?"

"Ân, không sao".

Không ai nói thêm gì, không khí lại rơi vào tĩnh lặng. Tấm Lâm nhìn bóng lưng người kia, nương theo ánh trăng, bờ vai Giang Hiểu Nguyệt nhẹ run, nhịp điệu càng lúc càng mãnh liệt, có vài giọt mồ hôi từ cổ chảy xuống, Tấn Lâm nheo mắt, cả người nhích lại gần, một tay vòng ra trước áp lên trán nàng, "Bệnh rồi?"

"Không sao". Giọng mũi yếu ớt.

"Nóng đến như vậy, còn nói không sao!"

Tấn Lâm đưa tay kéo lấy vai Giang Hiểu Nguyệt để đầu nàng hướng về trần nhà, một mạch bò lên người nàng. Mặt đối mặt, Giang Hiểu Nguyệt cả kinh, bất động thanh sắc, Tấn Lâm quan sát nét mặt nàng, đôi môi bởi vì lạnh mà tái đi không ít, mồ hôi chảy ra làm ướt mấy sợi tóc dính ở trên trán, mắt mở hờ rõ ràng là đang khó chịu. Một tay nâng lên tay nàng, lại thấy tay nàng lạnh lẽo so với mặt nước Thu Thủy hồ còn muốn nhiều hơn, tâm tư như bị xé ra, tự nghĩ không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài, một đường leo xuống giường, đốt nến, vội vã xông ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau, Tấn Lâm trở lại, trên tay mang một chậu nước ấm, đặt ở cạnh giường. Tấn Lâm ngồi ở mép giường, thấm ướt khăn tay, vắt khô, chậm rãi lau lên gương mặt đã trắng bệch vì lạnh của Giang Hiểu Nguyệt, mà Giang Hiểu Nguyệt ánh mắt dán chặt lên mặt nàng. Được một lát, lại thấm ướt khăn tay lần nữa, bàn tay đi xuống muốn lau lên đôi tay của nàng nhưng lại bị nàng giữ lại, Tấn Lâm nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nhẹ gật đầu như là trấn an, gỡ ra tay nàng, tiếp tục lau.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tấn Lâm buông ra nàng, đi đến nói nhỏ với tiểu Trúc đang đứng ở cửa, sau đó tiếp nhận một cái bát sứ, quay trở lại bên giường.

"Để ta đỡ ngươi ngồi dậy". Tấn Lâm nói, vòng tay đỡ người nọ ngồi tựa vào đầu giường.

Giang Hiểu Nguyệt không đáp, chỉ mang vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.

"Ngươi phát bệnh, ta sợ sắc thuốc sẽ tốn nhiều thời gian, bệnh ngươi sẽ chuyển nặng thêm, vì vậy dặn dò Tiểu Trúc đun cho ngươi bát trà gừng, mau uống đi". Tấn Lâm nghĩ cổ đại khác so với hiện đại, vì vậy cố tình giải thích.

Giang Hiểu Nguyệt nghe xong cũng là khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm, nàng lúc này cả người lạnh lẽo, mi mắt nặng trĩu, muốn ngủ thiếp đi nhưng lại không tài nào ngủ được, chỉ đành nghe theo lời Tấn Lâm.

Giang Hiểu Nguyệt uống xong, nằm xuống trở lại, Tấn Lâm sờ thử trán nàng, cảm thấy đã ấm lên một chút, có chút nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không hết lo lắng, cố gắng một lần nữa giúp nàng lau người, mà nàng lúc nàng đã mơ màng nhắm mắt, mặc cho Tấn Lâm sắp xếp.

Xong xuôi, Tấn Lâm cởi giày, nằm xuống bên cạnh, hai tay vòng lấy ôm nàng, xít xao không để lọt một khe hở. Một đêm này, nàng không hề dám chợp mắt.

............

Sáng sớm, tiểu Mai đến gõ cửa, Giang Hiểu Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ, từ từ mở mắt. Đêm qua nàng ngủ thiếp đi, trong mộng đã nhìn thấy mình được một cái chăn bông quấn lên người, mang theo một cỗ hương thơm thanh mát dễ chịu, nàng cứ như thế cảm thấy ấm áp, an ổn ngủ qua một đêm, mà bây giờ thức giấc mới biết, nguyên lai cái chăn bông kia lại chính là hỗn đản đang ôm nàng.

Giang Hiểu Nguyệt không động đậy, nhỏ giọng phân phó tiểu Mai hôm nay không cần hầu hạ nàng thức dậy, sau đó cho người lui xuống.

Giang Hiểu Nguyệt lặng lẽ liếc nhìn Tấn Lâm, người này tối qua dường như rất lo lắng săn sóc cho mình, đến hiện tại còn chưa thức giấc, có khi nào là đã không ngủ một đêm? Nàng từ nhỏ đã né tránh va chạm tiếp xúc, chỉ có tiểu Mai là người hầu bên cạnh mới thường hay tiếp xúc trực tiếp với cơ thể nàng, quen biết Dương Minh Hiên ba năm, cả hai chỉ mới dừng lại ở nắm tay, mà từ khi hỗn đản này xuất hiện liền đảo lộn hết thảy, hết lần này đến lần khác chạm vào nàng, mà nàng lại không chút bài xích, mỗi lần như thế đều tự nhủ là hắn đang giúp mình. Lúc tân hôn hắn ôm nàng không phải là giúp, lúc sau mượn cớ xoa bóp chân cũng không phải, nhưng nàng vẫn để mặc cho hắn tác oai tác oái, nàng từ khi nào thì trở nên dễ dãi như vậy, chẳng lẽ vì hắn là của nàng phu quân sao?

Nghĩ không ra, Giang Hiểu Nguyệt không muốn tiếp tục làm khó bản thân, cơ thể mặc dù đã ấm lên không ít nhưng cơn buồn ngủ vẫn liên tục ập tới, nàng nhắm mắt, cứ xem như người bên cạnh thật sự là cái chăn bông, kì thật cũng rất mềm mại ấm áp, không nói một lời liền ở trong lòng người nọ ngủ thiếp đi.

Giờ Ngọ, Tấn Lâm thức giấc.

Đầu có chút đau, chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua. Giang Hiểu Nguyệt phát bệnh, sau đó mình chăm sóc cho nàng, sau đó...không xong! Mình khi nào thì ngủ quên mất! Tấn Lâm trợn tròn mắt, người muốn bật dậy nhưng chợt nhớ người nọ đang ngủ bên cạnh, đè xuống tâm tình đang muốn hoảng lên, cẩn thận từ từ nâng người quay sang quan sát Giang Hiểu Nguyệt, thấy nàng vẫn đang nhắm mắt, đưa tay đặt lên trán nàng, hoàn hảo nhiệt đã hạ, trong lòng thở phào, lúc này mới nhẹ nhõm nằm trở lại.

Tấn Lâm nhìn Giang Hiểu Nguyệt, không hiểu vì sao, đây không phải là lần đầu tiên ngắm nhìn nàng nhưng lại cảm thấy nàng thật chân thực, không còn xa cách, không còn lãnh đạm, nếu như trước kia nàng giống như tiên tữ ở trên trời, chuyện nhân gian cùng nàng đều không can hệ, thì nàng lúc này có lẽ mới chân chính là nàng, bình phàm, giản mạt, một cái nương tử nhân gia thực thụ.

Tấn Lâm cảm thấy bản thân bây giờ thực không phải nàng nữa rồi, từ khi nào sẽ đi chú ý đến một người, quan tâm từng cử chỉ, hành động, cảm xúc, ý nghĩ của người đó, vì người đó ra sức lo lắng, trước kia đều không như vậy. Trong quá khứ chỉ có mẹ là người cùng nàng trải qua năm tháng mới khiến nàng yêu thương chăm sóc, mà Giang Hiểu Nguyệt chỉ mới quen biết chưa bao lâu, làm sao sẽ nhanh như vậy, chẳng lẽ là mình đồng cảm với sự cô độc của nàng sao? Có thể, vì xung quang Giang Hiểu Nguyệt thật giống Bắc cực, những khi nàng cười, khóe mắt luôn ẩn giấu nỗi buồn nhàn nhạt, so với khi không cười còn có phần lãnh đạm hơn, nào giống với những thiếu nữ ở cùng độ tuổi. Có lẽ vì thế, trong lòng Tấn Lâm có lúc tồn tại cảm giác muốn che chở, mà mỗi khi nghĩ đến chính mình đã hủy đi mối nhân duyên tốt của nàng thì trong lòng càng hổ thẹn, cảm xúc muốn bù đắp cho nàng lại mãnh liệt hơn, đến bây giờ đã ở trong tâm Tấn Lâm đơm hoa kết trái, có thể vô thức khiến nàng vui vẻ, cũng có thể làm nàng ưu sầu.

Xem như mình là đang đối với nàng có cảm tình, vậy cũng không sao, mình cùng Tô Tuyết và Kiều Vy ở hiện đại cũng là bạn bè thân thiết, nếu có thể, mình và Giang Hiểu Nguyệt cũng mong trở thành bằng hữu, dù sao còn phải ở cạnh nhau thật lâu nữa, có thể hòa thuận thật tốt. Tấn Lâm nghĩ ngợi, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ, cố tình ở trên trán Giang Hiểu Nguyệt vẽ một vòng tròn nhỏ, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một hình ảnh, cả người đơ lại bất động.

Bằng hữu........sẽ hôn môi sao?

Cho dù là ở hiện đại suy nghĩ thoáng hơn, bạn bè cũng sẽ không tự nhiên hôn nhau, mà còn là hôn môi, ở phương Tây thì rất bình thường, nhưng Trung Quốc vốn không phải a, còn nữa, mình...từ trước...chưa từng...hôn. Kể cả là cùng giới hay khác giới đều chưa từng, bây giờ sao lại...mình sẽ không đi yêu thích nàng chứ?

Sẽ không, giống như bằng hữu, kì thực bằng hữu hôn nhau cũng không có gì sai đi, chỉ cần nghĩ thoáng đi một chút, nhưng mà...mình và nàng còn chưa là bằng hữu a! Nội tâm mâu thuẫn, Tấn Lâm suy nghĩ rối loạn, chỉ còn cách từ từ rời khỏi giường, tạm thời tránh mặt Giang Hiểu Nguyệt, để cho tâm nàng có thể yên tĩnh suy nghĩ một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro