Chương 17 - Khúc mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấn Lâm đi không bao lâu, tiểu Mai đã đến gõ cửa phòng Giang Hiểu Nguyệt, "Tiểu thư, tỉnh".

Giang Hiểu Nguyệt lần nữa bị gọi thức giấc, bên cạnh đã không còn bóng dáng người nọ, "Ân".

Rời giường, sửa soạn thay quần áo. Giang Hiểu Nguyệt ngồi trước gương đồng, tiểu Mai ở phía sau chải tóc cho nàng. Nhìn mình trong gương, đôi môi chỉ còn chút huyết sắc, gương mặt gần như trắng bệch, tóc có phần rối loạn, thoạt nhìn như người đã bệnh rất lâu, thảm hại tựa như sắp chết, bộ dạng này của nàng còn dọa sợ chính mình, huống chi là kẻ nào khác.

Tiểu Mai nhìn trong gương thấy nàng thẫn thờ, trong lòng có chút tò mò, "Tiểu thư, làm sao vậy?"

Giang Hiểu Nguyệt nghe nàng hỏi, có chút giật mình, "Không sao".

"Tiểu Mai có chuyện này muốn hỏi".

"Ân". Nha đầu này biết rõ tính mình, bình thường sẽ không nhiều phần tò mò như vậy, cho nên chuyện nàng muốn biết hẳn phải rất quan trọng.

"Tiểu thư, người cùng tên quỷ háo sắc quan hệ đã cải thiện rồi sao?"

"Quỷ háo sắc? Ngươi nói Tấn Lâm?"

"Phải a. Hắn bên ngoài giao du nhiều nữ tử như vậy, còn không phải quỷ háo sắc sao", nói đoạn, "Trước kia người mắc bệnh đều do nô tì chăm sóc, mà đêm qua một chút sự việc nô tì đều không nghe qua, phải đến lúc nảy hắn đến tìm thì nô tì mới biết được a".

"Hắn đến gặp ngươi?"

"Ân, hắn nói, tiểu thư không khỏe, nói nô tì giúp người bảo thuốc, sau đó mang đến phòng cho người, còn phải chăm sóc người thật chu đáo".

Giang Hiểu Nguyệt gật gù, trong lòng có điểm do dự, rốt cuộc cũng hỏi ra, "Hắn đâu rồi?"

Tiểu thư hôm nay làm sao vậy, lại hỏi chuyện về quỷ háo sắc a.

"Hắn dường như rất gấp, dặn dò xong liền nhanh chóng xuất phủ, nô tì cũng không rõ đi đâu".

Giang Hiểu Nguyệt nghe, vẻ mặt thoáng chút thất vọng, bảo tiểu Mai lui ra giúp nàng chuẩn bị bữa trưa. Tấn phu nhân hay tin nàng bệnh, có ghé qua thăm một chút, thấy không có Tấn Lâm trong phòng, cũng không nán lại lâu, một chút liền rời khỏi.

Bệnh mới tốt lên một ít, Giang Hiểu Nguyệt nằm lên giường hảo nghỉ ngơi, những chuyện khác, đợi bệnh tình của nàng tốt lên sẽ nghĩ tiếp.

------------

Tấn Lâm rời khỏi Tấn phủ, không biết nên làm gì, lang thang trên phố một lúc, rốt cuộc quyết định chạy đến Vạn Hạnh lâu.

Vạn Hạnh lâu là tửu lâu do nàng mở ba năm trước, nhưng rất ít người biết được chuyện này, vì nàng rất lâu mới ghé qua một lần, cũng không cho ai tiết lộ danh tính của mình ra bên ngoài, tránh người nhà Tấn gia biết được sẽ hỏng hình tượng hoàn khố tử đệ nàng nhiều năm xây dựng. Nguyên lai nàng rất chán ghét cảm giác không an toàn, nghĩ cho tương lai một chút, nếu như sau này sa cơ thất thế, ít nhất cũng có một chút tài sản để phòng thân, vì vậy cố gắng dành dụm tiền bạc, dựa vào một chút bản lĩnh, mở tửu lâu, vừa là nơi giúp nàng kiếm tiền, vừa có thể để nàng tùy lúc tá túc. Cũng không ngờ, Vạn Hạnh lâu làm ăn rất khá, những công thức món ăn nàng mang từ hiện đại đến rất được ưa thích, nguyên liệu dễ tìm, giá tiền lại không quá đắt, vì vậy số lượng khách đến ngày một nhiều, số tiền kiếm được cũng đủ để nàng sống mấy năm an nhàn.

Tấn Lâm đi vào, trưởng quầy thấy nàng, liền hiểu ý đưa nàng vào phòng được dành sẵn để nàng nghỉ lại. Tấn Lâm vào phòng, căn phòng nằm ở lầu ba, là lầu trên cùng của tửu lâu. Nàng đi đến cửa sổ, nhìn vào dòng người đang đi đi lại lại ở dưới con phố, tâm lại hướng về một nơi khác. Hoảng loạn, rối bời, giằng xé, mâu thuẫn, tất cả đều không thể diễn tả hết tâm trạng của nàng lúc này.

Lúc còn học cao trung, nàng đã từng mến mộ một nam sinh cùng lớp, thế nhưng nam sinh kia thực xuất sắc, vẻ ngoài anh tuấn, thành tích học tập rất tốt, xuất thân giàu có, có rất nhiều nữ sinh vây quanh, nàng thầm nghĩ sẽ chỉ đứng ở một góc ngắm nhìn hắn. Tình cảm ngây ngô của tuổi học trò làm nàng hạnh phúc, nhưng cũng xen lẫn xót xa. Bây giờ nghĩ lại, lần đầu gặp nam sinh kia, nàng bị một cử chỉ dịu dàng của hắn làm cho rung động, hắn giúp nàng sửa lại chiếc xe đạp bị hỏng, sợ xe lại hỏng giữa chừng, hắn ngồi lên xe chở nàng về nhà, tim nàng lúc ấy đập chậm một nhịp, cả gương mặt đều nóng như có lửa đốt, đầu óc rối bời mà không nghĩ được gì, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn. Lên đại học, hắn sang Mỹ du học, nàng biết rằng rất lâu sau sẽ không thể gặp lại hắn, tâm có chút đau, tiếc nuối, nhưng không thể giữ hắn lại, cũng không dám nói hắn biết tình cảm của mình. Những cảm xúc ấy cho đến mười mấy năm sau đều không tái xuất hiện nữa, nàng thật nghĩ sẽ không thể yêu thích thêm ai khác, mà bây giờ tái lặp lại, lại còn ở một nữ nhân! Yêu thích nữ nhân cũng không phải vấn đề, nàng vốn không kì thị đồng tính, nhưng yêu thích một nữ nhân như Giang Hiểu Nguyệt mới là không ổn a, người nọ trong lòng đã có người khác, mà hơn nữa nếu biết được thân phận thật sự của mình, sẽ còn có thể đối đãi với mình như bây giờ sao, "Sẽ không!"

"Cái gì sẽ không a?"

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Tấn Lâm giật mình, quay đầu lại, phát hiện Phượng Linh đã đứng tựa người vào cửa, biểu tình khó hiểu nhìn mình.

"Ngươi từ khi nào thì vào đây a, cũng không gõ cửa?"

"Phải trách ngươi thẫn thờ như người mất hồn, ta đến cũng không hay biết". Phượng Linh nở nụ cười chế giễu, chân bước về phía Tấn Lâm.

Bỏ đi, "Ngươi ở đây thế nào, ta nhiều ngày nay không ra phủ được, không thể đến thăm ngươi, nơi này có tốt không?"

"Rất tốt, không nghĩ ngươi như vậy là chủ một tửu lâu".

"Đã nói với ngươi, ta một cái tài năng Tấn Lâm, một tửu lâu nhỏ này có là gì". Tấn Lâm cười khanh khách.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi cười, còn sợ ngươi so với trước kia khác biệt, trong lòng cũng nhẹ nhõm. "Xem ngươi, mới nói như vậy đã đắc ý, thật không có tiền đồ mà".

"Có tiền đồ hay không, ngươi ở đây nhiều ngày còn chưa biết sao?"

"Hừ. Đúng rồi, ngươi hôm nay sao lại đến?"

"Ta về nhà mình, còn phải hỏi lý do sao?"

"Ân, đã biết ngươi không nhớ gì đến tỷ tỷ ta mà". Phượng Linh tỏ vẻ thất vọng, thở dài.

"Sặc...ha ha ha..."

___________

Chiều tối, Tấn Lâm mới miễn cưỡng đem tâm trạng rối loạn dẹp sang một bên, nhượng chính mình trở về nhà. Nàng cũng không nghĩ đối mặt Giang Hiểu Nguyệt, hiện tại tuyệt đối không phải lúc.

Giang Hiểu Nguyệt vẫn đang nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân, tự nhiên hiểu được là người nọ trở về, trong lòng dâng lên cảm giác mong chờ, tuy vậy hai mắt vẫn nhắm, không động đậy.

Tấn Lâm mở cửa bước vào, nhìn thấy Giang Hiểu Nguyệt tựa như đang ngủ, khẽ thở phào, một cổ khẩn trương lúc này mới hạ xuống. Tắm rửa xong, nhẹ nhàng ngả người xuống giường, hai mắt mông lung nhìn vào khoảng không, một lời cũng không nói.

Giang Hiểu Nguyệt không hiểu có chút khó chịu, bức bối muốn mở miệng hỏi Tấn Lâm, nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt trở vào, chỉ im lặng nghe tiếng hít thở của đối phương.

Tấn Lâm tựa như là đang suy nghĩ, hai tay đặt trên bụng đã bấu nhau đến đau nghiến, rốt cục mở miệng, "Hiểu Nguyệt".

Giang Hiểu Nguyệt hơi chút giật mình, hôm nay hỗn đản có điểm kì lạ, hiện tại còn gọi ra tên nàng, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy, khiến nàng không biết phải nói gì, chỉ mở mắt, nhẹ đáp, "Ân?".

Tấn Lâm thở ra một hơi, cố giữ tâm bình ổn,

"Chúng ta thành thân bao lâu rồi?"

"Ân, đã nửa tháng".

Nửa tháng, chỉ mới nửa tháng sao? Nửa tháng, làm cho tâm ta bắt đầu chứa ngươi, nửa tháng, suy nghĩ của ta liền hướng về ngươi, nửa tháng, tầm mắt của ta đặt tại ngươi trên người, chỉ bằng nửa tháng thôi sao? Ngay cả ta cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình, như thế nào lại nhanh như vậy nảy sinh cảm tình đây?

Giang Hiểu Nguyệt chờ nửa ngày trời vẫn không thấy Tấn Lâm đáp lại, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an, đầu quay sang nhìn Tấn Lâm, "Ngươi, sao vậy?"

Lần này đến phiên Tấn Lâm giật mình, nheo mắt nhìn nàng, ngữ khí không tự nhiên đáp, "A.....không sao, ta rất hảo", trên miệng còn mang theo một nụ cười, bất quá không khó nhìn ra biểu tình đầy gượng gạo, miệng cười mà tâm không cười.

Giang Hiểu Nguyệt cũng nhìn ra được, chỉ cười không đáp nhìn nàng. Tấn Lâm cảm thấy mình thật không xong rồi, diễn xuất cũng tệ như vậy, nhất định là khối băng ở trong lòng đang cười mình, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống a. Nụ cười trên miệng cũng theo đó tắt đi.

Yên tĩnh một chút, Tấn Lâm hít thở thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, cuối cùng dùng hết dũng khí mở miệng,

"Hiểu Nguyệt", "Ngươi đã từng nghĩ một ngày sẽ ly khai ta, ly khai tướng quân phủ, ly khai vị trí tam thiếu phu nhân này chưa?"

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Đừng hỏi, trả lời ta". Nếu hiện tại không hỏi, sau ngày ta không biết có còn dũng khí để hỏi hay không.

Giang Hiểu Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một lúc, mắt vẫn không nhìn Tấn Lâm, bình thản đáp, "Lúc quyết định gả cho ngươi, ta đã biết ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không thể tự mình định đoạt, cho nên, ta chưa từng nghĩ, cũng không định nghĩ".

Tấn Lâm nghe, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng vì đây không phải câu trả lời mà nàng sợ phải nghe thấy, nhưng nhiều hơn chính là khó chịu vì đây cũng không phải đáp án mình mong muốn. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Giang Hiểu Nguyệt và Dương Minh Hiên trên thuyền ngày đó, đại não càng khó chịu, tự mắng chính mình đem vũ khí trao tay giặc, cũng may khối băng kiên định, nếu không nàng thật không biết chính mình sẽ như thế nào. Nghĩ ngợi một hồi, mặt quay sang nhìn Giang Hiểu Nguyệt, ngữ khí thăm dò,

"Vậy...ngươi...ngươi đã từ bỏ Dương Minh Hiên rồi sao?" Nàng hỏi xong, mắt thấy Giang Hiểu Nguyệt nhìn mình chằm chằm, trong lòng hận không thể đem lời vừa nói thu trở lại, nhưng cũng là chờ mong nghe được đáp án từ người kia.

Giang Hiểu Nguyệt nhìn Tấn Lâm, mắt đối mắt, nhìn thấy chính mình hiện tại biểu tình cứng đờ, hai mày nhíu chặt, không được tự nhiên thu mắt về, không nhìn đến Tấn Lâm nữa.

"Không quan trọng, dù sao ta đã là thê tử của ngươi", rồi lại bị chính hai chữ 'thê tử' này đá động, nếu đã là phu thê, câu hỏi này sớm muộn nàng đều phải trả lời, ngược lại nếu để lâu, sợ là lại khiến đầu óc người nọ suy nghĩ lung tung, dẫn đến nhiều chuyện không hay, vẫn là hiện tại nên cho hắn một cái đáp án, "Ta đã lấy ngươi, dĩ nhiên là người của ngươi, cố chấp không buông bỏ người cũ, nữ tử là ta sẽ không làm".

Vậy nữ tử như ngươi, sẽ có thể yêu mến một nữ tử sao? Tấn Lâm tự cười chế giễu, bất quá nếu nàng đã buông bỏ người kia, mình ít nhất ở bên cạnh nàng cũng có thêm một phần cơ hội, chuyện tình cảm không thể gấp, dục tốc bất đạt.

"Khuya rồi, mau ngủ đi thôi".

Giang Hiểu Nguyệt còn muốn hỏi lại, thấy người nọ đã nhắm hai mắt, thở dài, buông tâm tình xuống một bên, nhẹ giọng, "Ân".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro