Chương 3 - Cảm tạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nha hoàn kia nghe nàng nói vậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.

Nam tử không trả lời. Hắn chỉ mới lấy được nó lúc nãy, lại đối với các mùi hương không có kiến thức, làm sao biết được trong túi thật sự có mùi hương gì, nàng ta là chủ túi tiền, lời nàng ta nói cũng có điểm đáng tin, lỡ như trong túi thật sự có mùi hương, hắn lại không nói ra được, há chẳng phải gián tiếp khẳng định hắn là người lấy cắp sao. Đang định đưa túi lên ngửi thử, lại nghe thanh âm của Tề Tranh,

"Ai nha, vị huynh đài này, túi tiền chẳng phải là của ngươi sao, còn phải ngửi lại làm gì a?". Nàng giọng châm biếm nói.

"Ta, ta là nam nhân, làm sao đi chú ý những chuyện này kia chứ". Hắn nói, không khó nghe ra sự run rẩy.

"Ân, thật sự là vậy?" Nàng cười tà hỏi.

"Đúng, đúng vậy". Trên trán nam tử kia đã nhiễm một cổ mồ hôi.

"Nếu vậy, huynh có thể dẫn bọn ta đi gặp người đã làm ra túi tiền này, để chúng ta cùng đối chất không?" Tề Tranh chính là muốn ép hắn vào đường cùng.

"Chuyện, chuyện này..." Nam tử một bộ dáng ấp úng.

"Ân, không được sao?" Nàng tiếp tục rặng hỏi.

"Ta, ta..." Nam tử ki ấp úng cả ngày trời cũng không nói được gì ngoài chữ "ta".

"Ta thấy ngươi chính là nói láo. Kì thực vị cô nương kia không hề nói việc thêm vào túi tiền mùi hương, nếu túi tiền thật sự là của ngươi, ngươi lẽ ra phải biết trong túi sẽ có mùi hương hay không. Thêm nữa, người bình thường sẽ không cho mùi hương vào túi tiền, chỉ có ngươi biết túi tiền này là của ai nên mới không dám chắc trong túi có mùi gì. Xin hỏi, ta nói như vậy có đúng không ?" Tề Tranh hỏi nam tử kia, lúc này trên mặt nàng là một cổ nghiêm túc, kì thực nàng cũng không muốn can thiệp vào chuyện của người khác, chỉ là, nàng ở hiện đại cũng là một cái sinh viên ngành Luật, đương nhiên không thể thấy chuyện bất bình không ra tay giúp đỡ a.

"Ta, ta..." Nam tử kia chỉ tay vào nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Sao thế, ngươi như vậy là nhận tội rồi sao, hay là ta đã nói oan ngươi, ân?"

Lúc này xung quanh đám người đã có tiếng bàn tán xôn xao, đa phần nói nam tử kia là kẻ trộm, một mực chỉ tay vào chỉ trích hắn.

Nam tử kia nhìn xung quanh, thấy mình bị đuối lý, định xoay người bỏ trốn nhưng vừa xoay chân đã bị nha hoàn kia chặn lại,

"Ta thấy ngươi là nam tử hán đại trượng phu, vì sao đã không nhận tội còn muốn bỏ trốn?" Nha hoàn kia tức giận nói.

"Ta, ta không hề bỏ trốn. Túi tiền này xem như bố thí cho các ngươi, lão tử đây không cần so đo làm gì". Nói rồi giận dữ ném túi tiền cho nha hoàn kia, xoay lưng rời đi.

Nha hoàn kia định nói tiếp tựa hồ không muốn để hắn đi dễ dàng như vậy, nhưng sau đó thấy nàng lưỡng lự, có thể nàng nghĩ dù sao một nữ tử ở giữa phố cãi nhau với nam nhân cũng thật mất mặt, nếu ảnh hưởng tới thanh danh của tiểu thư nhà nàng thì thật không hay, vì vậy đành nuốt tức giận để hắn đi. Nàng bảo đám người giải tán rồi xoay lưng về phía tiểu thư nhà mình, tay cầm túi tiền đưa lên trước mặt,

"Tiểu thư, đã lấy lại được túi tiền rồi". Nàng cung kính nói.

Chỉ thấy vị tiểu thư kia gật đầu không nói.

Tề Tranh nhìn hai người họ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, đang  xoay lưng định rời đi, đột nhiên âm thanh từ phía sau vang lên,

"Công tử xin dừng bước, tiểu thư nhà ta có lời muốn nói với người". Là nha hoàn kia nói.

Tề Tranh lúc này cũng xoay người về phía các nàng,

"Ân, có chuyện gì sao?" Nàng từ tốn hỏi.

Trong suốt buổi tranh cãi, vị tiểu thư kia từ đầu tới cuối thủy chung không nói một lời nào, giống như chuyện không hề liên quan đến nàng vậy, thế nhưng lúc này lại lên tiếng,

"Hôm nay nhờ sự giúp đỡ của công tử, tiểu nữ cùng nha hoàn mới đòi lại được công đạo, tiểu nữ xin cảm tạ ơn giúp đỡ của công tử!" Nàng khom người làm động tác cảm tạ nói.

Nàng nói, thanh âm trong trẻo êm tai vang lên, rơi vào tai Tề Tranh như tiếng cầm làm tâm nàng không khỏi kinh động, nguyên lai giọng nói nàng dễ nghe đến vậy, bất quá, nếu có thể bớt đi một chút hàn khí, hẳn sẽ còn dễ nghe hơn nữa a.

Thấy Tề Tranh không trả lời mà nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà nàng, nha hoàn kia đưa tay lên miệng ho khan nhắc nhở, miệng còn không quên cười nam nhân này háo sắc.

Tề Tranh lúc này mới giật mình, không quên đáp lại,

"Xin thứ lỗi, là tại hạ thất thố. Bất quá tại hạ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, tiểu thư không cần cảm tạ, là ai cũng đều sẽ làm như vậy". Không đợi cho tiểu thư kia trả lời, nàng nói tiếp,

"Thật cáo lỗi, tại hạ có hẹn với bằng hữu phải đi ngay, không thể nán lại lâu, xin hai vị cô nương bỏ qua cho". Nàng cười ngượng nói.

"Nếu công tử có việc, vậy tiểu nữ cũng không dám giữ lại, thật sự cảm tạ công tử đã ra tay giúp đỡ, tiểu nữ sẽ hết lòng ghi nhớ". Nàng cười nhạt nói, bất quá bởi vì nàng đang che mặt nên biểu tình này cũng không lọt vào mắt Tề Tranh.

Tề Tranh nói từ biệt rồi xoay người hướng thành Nam đi, để lại nha hoàn cùng vị tiểu thư kia.

"Tiểu thư, ta thấy vị công tử kia diện mạo khá tuấn tú, lại có ơn với chúng ta, bất quá xem cách ăn nói của hắn lại không đàng hoàng lắm a".

Giang Hiểu Nguyệt nhìn theo hướng Tề Tranh đi, mỉm cười không trả lời. Kì thật, trong lòng nàng cũng có suy nghĩ giống tiểu Mai, chỉ là, người đó ra sao đối với nàng cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ gặp qua một lần, không cần phải quá bận tâm.

___________

Tề Tranh sau khi từ biệt hai vị cô nương kia thì chạy đến tửu lâu gặp đám người Trần Công và Trương Thế. Nàng bước vào Thiên hương lâu, gọi một tiểu nhị lại căn dặn chuyện gì đó, chỉ thấy tiểu nhị kia nghe nàng nói xong thì gật đầu chạy đi, sau đó nàng cất bước lên lầu hai, tới chỗ Trần Công và Trương Thế đang ngồi.

"Tấn huynh, đến trễ a". Trương Thế cười trêu chọc nói.

"Đúng vậy, Tấn huynh tại sao bây giờ mới đến?" Trần Công nghe Trương Thế nói cũng quay sang hỏi Tấn Lâm.

"Trần huynh, Trương huynh, thật thất lễ, ta bận chút việc nên đến trễ".

"Ân, Tấn huynh bận việc nên đến trễ, phải phạt rượu a". Trương Thế nói.

"Đúng vậy, phải phạt, phải phạt". Tề Tranh cười nói.

"Tiểu nhị, mau đem rượu lên đây". Trần Công gọi tiểu nhị đem rượu lên, trên mặt hắn không giấu nỗi tia phấn khích, thứ nhất là vì muốn phạt Tấn Lâm đến trễ, nhưng quan trọng hơn là chờ Tấn Lâm nửa canh giờ nên hắn vẫn chưa được uống, thật nhớ mùi rượu a.

Tiểu nhị đem rượu lên, Trương Thế rót rượu ra ba ly, đưa đến trước mặt Tề Tranh.

"Tấn huynh, nể tình huynh có việc bận, chỉ phạt ba ly, huynh thấy vậy được không?" Trương Thế cười nói.

"Không thành vấn đề, ta uống, ta uống". Tề Tranh nói rồi một hơi uống sạch ba ly rượu. Kỳ thực khi nàng xuyên qua đã phát hiện, Tấn Lâm so với nàng tửu lượng cũng hơn vài phần, nhưng vấn đề là, nói là ba ly nhưng thật ra là ba bát lớn a, cho nên lúc nãy nàng gọi tiểu nhị lại là bảo hắn khi đem rượu lên hãy cho nước vào, mặt khác nàng sẽ giả vờ làm vỡ bầu rượu, như vậy sẽ không ai phát hiện trong đó có nước a. Nói là phải làm, nàng giả vờ choáng váng, không cẩn thận quơ tay phải bầu rượu, bầu rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Tấn huynh vì sao không cẩn thận vậy a?" Trương Thế vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Tấn huynh không sao chứ?" Trần Công kế lời.

"Ân, ta không sao, bảo tiểu nhị đem bầu rượu khác lên đi".

Trương Thế nghe vậy cũng bảo tiểu nhị đem bầu rượu khác lên.

Ba người uống rượu trò chuyện đến xế chiều mới trở về, Tề Tranh vừa về đến đã chạy nhanh đến giường nằm xuống, người nàng nồng nặc mùi rượu. Nàng lăn qua lăn lại trên giường, tìm một tư thế thoải mái nhất, ngủ một giấc đến quên cả trời đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro