Chương 1: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hợp thức hóa hôn nhân đồng tính 26-6 là ngày Ngọc Phúc gặp Thiết Hàn ở 1 quán coffee nhỏ do chị của Thiết Hàn làm chủ ...
=========================
- Hôm nay là ngày hợp thức hóa hôn nhân đồng tính ở Mỹ đó Phúc ơi !! mày biết tin này chưa , tao mừng quá giờ có thể công khai rồi . Giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại Iphone 6 , là Kiến Thao cô bạn thân của Ngọc Phúc hiện đang sống ở Florida .. còn cô nàng Ngọc Phúc sống ở Calli .
Phúc lang thang 1 mình trên đường phố . Chiều ở đây đầy gió , tay cầm điện thoại tay kia cầm que kem đã ăn hết 1 nữa nhún nhảy người theo điệu nhạc bài " Really don't care " của ca sĩ Demi , tôi đang tận hưởng buổi chiều đẹp trời của mình .
Phố hôm nay đông vui hơn hẳn , như thể người dân đang cố vun vén những cơn gió dịu dàng và êm đềm . Góc phố quen thuộc cho phép tôi có thể nhìn ngắm tất cả mọi thứ , đặc biệt là biển . Mọi nơi trong phố đều treo cờ lục sắc để hưởng ứng ngày lễ trọng đại này . Tôi vui vì điều đó , phải thừa nhận rằng tôi thích con gái . Một Lâm Ngọc Phúc 19 tuổi cao 1m69 là du học sinh ở Mỹ , tôi từng tự hào mà nói rằng tôi du học ko phải do gia đình tôi giàu có mà là do tôi tự kiếm được học bổng cho mình ... Và giờ đây ngoài tiền học phí còn những khoảng sinh hoạt riêng với số tiền ba má gửi ko phải là dư giả gì tôi vẫn muốn tự lập . Đó là suy nghĩ của 1 cô gái trẻ theo học nghành Kiến Trúc , vẻ bề ngoài cứng rắn với nội tâm sâu sắc . Không phải tôi không đẹp , tôi muốn sống thật thoải mái khi tôi là chính tôi , không make up không chưng diện thế lại hay .

Nghe mấy thằng bạn giới thiệu, ở cuối phố Angle có quán coffee Violet mới mở và đang tuyển nữ nhân viên . Tôi quyết định đến xin việc . Quán coffee này đúng với cái tên của nó , từ ngoài vào trong đều một màu tím . Bàn ghế và phong cách của quán được trang trí theo kiểu xưa... dàn dây leo rũ xuống như 1 bức màn, muốn vào quán thì phải kéo nhẹ dây leo sang một bên để đi vào trong quán . Tiếng nhạc không lời phát lên nhè nhẹ ánh nắng xuyên qua những kẻ hở của dàn dây leo len vào quán .
- Thật đẹp - tôi thốt lên , nói chỉ vừa đủ tôi nghe thấy .
Cũng như bao nơi khác quán này cũng treo cờ lục sắc ... và tôi thích điều này .
- Chào chị em là Ngọc Phúc sinh viên năm nhất đại học Kiến Trúc , em có nghe bạn em giới thiệu quán mình có tuyển nhân viên và em có thể xin việc được không ạ!!- Tôi nói với chị chủ quán xinh đẹp một cách liến thoắn .
Chị ta mỉm cười nhìn tôi và giới thiệu bản thân mình ." Chị tên Jenifer 29 tuổi là chủ tiệm coffee nhỏ này , tuy quán không lớn lắm nhưng cũng đủ khách quen thường xuyên lui tới . Dạo này bố chị bị bệnh cần người phụ giúp công việc ở quán , nên chị mới tuyển nhân viên điều kiện tuyển nhân viên của chị không quá cao và khắt khe , chỉ cần em có thời gian rảnh và nói chuyện thoải mái với khách là ok..."
- Vâng ạ
Tôi được nhận vào làm thử , trong 2 ngày làm thử nếu tốt tôi sẽ được nhận vào làm .
Trở về lại ngôi nhà ở phố Rose , nơi tôi may mắn ở homestay của gia đình người Việt Nam định cư ở Mỹ , không biết có phải gọi là người VN hẳn không vì chú chủ nhà là người Việt còn cô thì là người Mỹ . Gia đình đó khá tốt với tôi , chú chủ nhà làm ở công ty nào đó tôi không nhớ còn cô thì làm nail . Ngoài ra gia đình họ còn hai cô con gái , hai nhóc đó đứa nhỏ hơn tôi 3 tuổi , đứa 2 tuổi . Một đứa tên Hà Thương và đứa kia tên Hà Phương , họ biết tôi thích con gái , và gia đình họ không kì thị tôi .
- Chào cô chú , cháu mới về ạ - Phúc vừa bước vào cửa vội nói to rồi nhanh nhẹn tháo giày .
- Cô đã kêu con cứ gọi cô chú là ba má rồi kia mà - cô vui vẻ đi từ bếp ra nói với Ngọc Phúc , ôm chầm lấy tôi .
-Uầy , con xin được việc làm thêm ở 1 quán coffee đó cô, quán Violet ở phố Angle - Tôi khoe cô trong tâm trạng vui vẻ
- Thế thì mừng cho con , cô làm cơm tối rồi đấy lên phòng thay đồ rồi xuống ăn - cô mỉm cười nói với tôi
Tôi lên phòng cất túi sách ,thay vội bộ đồ ra cho thoải mái ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro