Chương 86: Hồn Điện hiện thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời từ từ lên cao ở phía chân trời. Vân Lam Tông đệ tử thân mặc quần áo đỏ giống như thủy triều đỏ tràn ngập không gian.

Cổ Hà đã thay một thân bào phục màu đỏ tươi đẹp, cũng là vẻ mặt tươi cười chắp tay nói lời cảm tạ với người ăn mừng liên tiếp tiến đến ở xung quanh.

- " Tân nương đến ".

Một thanh âm trong trẻo cũng vang lên tại sân rộng đang ồn ào không gì sánh được.

Trong tầm mắt mọi người, một nữ tử mặc váy hỉ màu đỏ, gương mặt bị mũ phượng che kín, trong vòng vây xung quanh của hơn mười thị nữ xinh đẹp.

Nhìn nhân vật xuất hiện, tiếng cười trong sân lại dày đặc thêm. Vô số người đều chắp tay chúc mừng Cổ Hà.

Nhưng mà mọi người không nhìn thấy được bước đi của tân nương cứng đờ như con rối.

Cổ Hà mỉm cười bước nhanh về phía tân nương.

- " Ha ha, hôm nay là đại hôn của ái đồ. Các vị không nề hà từ vạn dặm xa xôi mà đến, Vân Sơn cùng Vân Lam Tông hướng tới các vị nói một câu cảm tạ ". Vân Sơn vẻ mặt tươi cười nhìn xuống phía dưới một đôi người ngọc cười vang và nói.

- " Hôm nay, tại trước mặt chúng cường giả của Gia Mã đế quốc, lão phu tuyên bố mang ái đồ Vân Vận gả cho Cổ Hà ". Vân Sơn liếc nhẹ mắt nhìn Cổ Hà sắc mặt không quá đúng ở phía dưới, cười nói.

- " Giờ lành đã đến. Đại hôn bắt đầu ".

Giờ khắc này, bầu không khí vui mừng của toàn bộ Vân Lam Tông không thể nghi ngờ là đã hoàn toàn đạt tới thời điểm cao nhất.

Đột nhiên trên bầu trời. Chợt một đạo bóng đen đột nhiên xé gió bất ngờ thân ảnh dẫn đến ánh mắt chú ý. Vân Sơn sắc mặt trầm xuống.

Mọi người đảo mắt qua, nguyên lai là một thanh Hắc sắc trọng xích cực kỳ lớn.

- " Ha ha. Vân Sơn tông chủ việc gì phải sốt ruột như vậy? Hôm nay rốt cuộc là Vân Lam tông làm chuyện vui hay là làm tang sự cho bản thân vẫn còn chưa có xác định cơ mà ".

Hắc xích rơi xuống đất, một tiếng cười trẻ tuổi vang vọng.

Đột nhiên xuất hiện một đám người, cũng khiến trên quảng trường có chút xôn xao, bởi vì bọn họ phát hiện, nhân ảnh phía trên bầu trời đều đứng thẳng, phía sau đều có một đôi cánh đấu khí, những người này, ít nhất cũng là cường giả đấu vương .

- " Ha hả, năm đó chó nhà có tang, cũng dám huênh hoang như vậy, Tiêu Viêm, ba năm trước, lão phu có thể buộc ngươi chạy trốn giống như chó, ba năm sau, vẫn sẽ là kết cục như cũ ".

Thanh âm Vân Sơn cười nhạt, nhất thời trên quảng trường vang lên kinh dị.

Tiêu Viêm cũng nghe thấy được tiếng dị nghị khắp quảng trường, ánh mắt quét về phía Vân Sơn.

- " Vân Sơn, ngươi hủy Tiêu gia ta, huyết cừu như vậy, nếu không lấy đầu chó trên người ngươi xuống, sợ rằng khó thể bỏ qua ".

Sắc mặt khó coi rất nhiều, ánh mắt Vân Sơn cũng chậm rãi đảo qua phía trên đám đông nhân ảnh trên bầu trời kia, chăm chú nhìn vào trên khuôn mặt bọn người Gia Hình Thiên, lập tức cười nhạt một hồi:

- " Thế nào? Gia Hình Thiên, Pháp Mã, các ngươi cũng đứng bên phía tiểu tử không biết trời cao đất rộng này sao ".

- " Vân Sơn, mấy năm gần đây Vân Lam Tông ngươi có dã tâm gì, đừng cho là ta không biết, muốn cho chúng ta ngồi chờ chết, thật dễ dàng như vậy sao? ". Gia Hình Thiên tự nhiên cũng không kiêng kỵ Vân Sơn. Đi đến nước này rồi, không quay đầu được.

- " Ha ha, tốt, tốt, rất tốt ". Nghe được lời này của Gia Hình Thiên, Vân Sơn nhất thời ngửa mặt lên trời cười to.

Vân Sơn cười to vừa dướt, Vân Lam Sơn khổng lồ đột nhiên truyền ra từng tiếng thiểm lược, từng cỗ khí thế hùng hồn phát ra mãnh liệt, trưởng lão Vân Lam Tông đã đợi mệnh từ lâu, khắc này cũng hiện thân toàn bộ.

Đại chiến hôm nay tựa hồ không thể tránh được.

- " Tiêu Viêm, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ngươi dẫn người tấn công Vân Lam Tông quấy rối, khó tránh cũng quá kiêu ngạo đi sao? ". Cổ Hà mạnh mẽ ngẩng đầu, lớn tiếng quát dẹp đường.

Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt Cổ Hà.

- " Vân Lam Tông hủy ta Tiêu gia, vậy không kiêu ngạo? Vân Lam Tông mạnh mẽ tiêu diệt Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, vậy không kiêu ngạo? Nếu Vân Lam Tông dám kiêu ngạo, ta đây Tiêu Viêm có gì không dám? Ta cùng với Vân Lam Tông có huyết cừu không chết không ngớt, hôm nay đến đây, chỉ vì chấm dứt ân oán ". Ánh mắt băng lãnh bắn về phía Cổ Hà.

Tây Bắc đại lục, quy tắc ngầm chính là không thể xuất hiện đấu thánh cường giả. Nếu bại lộ tu vi sẽ dẫn dụ những kẻ 'chính nhân quân tử' đến đây. Hàn Sở hai tay nắm chặt thành đắm. Đấu tôn cường giả di chuyển cũng không thể nhanh chóng từ Hắc giác vực đến Gia Mã đế quốc được. Mộ Dung Yên Nhi bây giờ e là cũng chưa đến được.

- " Vận Nhi. Chờ ta ". Hàn Sở khẽ thì thào.

Tiếng quát ngập tràn lạnh lẽo của Vân Sơn vừa vang lên thì bầu không khí phía trên Vân Lam Tông nhất thời căng thẳng.

- " Tiểu tạp chủng. Cũng may phụ thân ngươi hiện tại không ở trong tay ta nếu không thì nhất định phải cho hắn hưởng thụ một phen khổ sở, nếu không khó tiêu mối hận trong lòng của ta ".

- " Không hề ở trong tay ngươi? Lão cẩu, ngươi rốt cục thừa nhận cha ta thất tung có liên quan đến ngươi ".

Tiêu Viêm ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Vận đang ngồi phía dưới.

- " Ngươi hiện tại có thể minh bạch? Năm đó ngươi không phải còn luôn mồm xác thực rằng Vân Lam Tông cùng cha ta không hề có quan hệ hay sao? ".

Gương mặt Vân Vận tái nhợt, nàng có thể nghe ra sự phẫn nộ cùng cười nhạo trong thanh âm của Tiêu Viêm. Năm đó nàng cương quyết thề thốt cho rằng nhất định là hắn hiểu lầm Vân Lam Tông, nhưng mà hôm nay, từ lời nói trong chính miệng của Vân Sơn lại giống như một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt của mình.

- " Nguyên lai...Nguyên lai chuyện này thật chính là ngươi làm? ". Đôi môi đỏ mọng run rẩy, Vân Vận chuyển hướng ánh mắt nhìn Vân Sơn, rốt cục nhịn không được quát lên.

- " Vân Vận. Nhớ kỹ ngươi là người Vân Lam Tông. Vì một tiểu hỗn đản ngày ngày đòi thanh trừ Vân Lam Tông ta, ngươi cũng dám quở trách ta? Ta nhiều năm giáo dục ngươi ngươi như thế, ngươi lại để vào đâu? ". Vân Sơn giận dữ hét. Hiển nhiên, Vân Vận tại trước mặt công chúng quở trách hắn, khiến mặt mũi hắn mất hết.

Tiêu Viêm đem ánh mắt chuyển hướng đến Vân Sơn lạnh lùng nói:

- " Cha ta không ở Vân Lam Tông, thì ở nơi nào? ".

- " Tại một địa phương mà ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết, hơn nữa cho dù ngươi biết thì cũng không có nửa điểm có thể giải cứu ". Vân Sơn mỉm cười âm lãnh, dĩ nhiên lúc nãy đã làm lộ ra thì hắn giờ cũng sẽ không thèm giấu diếm nữa.

- " Là ở trong tay Hồn Điện ? ".

Ánh mắt Vân Sơn chợt co rụt lại, giọng nói ở đây đột nhiên trở nên khàn giọng âm trầm hơn rất nhiều:

- " Ngươi dĩ nhiên biết Hồn Điện? Đúng rồi, là cái linh hồn thể trong cơ thể ngươi nói cho ngươi hay sao ".

Nghe được Vân Sơn nói thì đồng dạng cũng khiến sắc mặt Tiêu Viêm hơi đổi, lão cẩu này quả nhiên cùng Hồn Điện cấu kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro