Chương 139. Hôn lễ sóng gió (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139 – Hôn lễ sóng gió (Bốn)

Ngồi yên được một lát, cửa đột nhiên bị gõ vang.

"Tiểu thư?". Nha hoàn lên tiếng kêu ở bên ngoài.

Bà mối đứng bên cạnh Phong Thiến liếc liếc mắt tân nương đã muốn tháo khăn voan xuống, vừa trả lời vừa đi ra cửa: "Giờ nào rồi mà còn ồn ào, làm sao vậy?".

Cửa bị mở ra, lộ ra gương mặt nha hoàn hơi có chút do dự.

Nàng nhìn thấy người mở cửa là bà mối, nhìn vào trong thăm dò xung quanh liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Tiểu thư có thư, người tới đưa nói rất cấp bách.". Dừng một chút, lại bổ sung nói: "Là người của Nguyên gia bên kia.".

Bà mối nghe vậy, lơ đễnh bĩu môi, oán giận nói: "Thư gì mà gấp như vậy, có cần phải đưa ngay thời điểm quan trọng này hay không? Dù sao đợi lát nữa cũng phải đi qua Nguyễn gia, không bằng chờ khi đại hôn xong......".

Lời nói chưa dứt, một bàn tay đã đẩy bà mối qua một bên, làm cho cửa mở ra, Phong Thiến xuất hiện ở trước cửa, khăn voan trên đầu không biết khi nào bị tháo xuống, lộ ra khuôn mặt đã được trang điểm xinh đẹp. Nàng cúi đầu liếc bức thư trong tay nha hoàn, cũng không nói nhiều, đưa tay lập tức nhận lấy.

Bà mối thấy thế, sắc mặt một trận hồng một trận trắng, nhưng cũng hiểu được thân phận của tân nương, chỉ đành phải đem lửa giận đang dâng lên đè ép xuống, khuyên nhủ: "Tân nương tử, bà cô của ta, khăn voan này là không thể tùy tiện tháo xuống.".

Phong Thiến nghe vậy, tầm mắt dừng trên người bà mối, sắc mặt bình tĩnh nói: "Thì tính sao? Muốn tháo thì tháo, chút nữa thì mang lại, có cái gì không được?".

Bà mối lập tức nghẹn họng, chỉ có thể ngượng ngùng rồi cười nói: "Chỉ là có chút điềm xấu.".

"Điềm xấu sao?". Phong Thiến thấp giọng lập lại một lần, khóe môi nổi lên một nụ cười châm chọc, cũng không tiếp tục để ý tới bà mối, liền xoay người vào phòng ngồi trở lại mép giường, thân thủ mở bức thư.

Bà mối đóng cửa lại lần nữa, dùng khóe mắt vụng trộm liếc Phong Thiến, trong lòng âm thầm oán giận tác phong người giang hồ quả nhiên mạnh mẽ, ngay cả lễ tiết cũng không cố kỵ. Nhưng ngoài miệng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể chờ đối phương xem xong bức thư.

Bức thư trong tay tân nương bị mở ra không được bao lâu thì sắc mặt liền đột nhiên trầm trọng, ánh mắt lại âm u đáng sợ. Trong lòng bà mối không khỏi nhảy dựng, khó tránh khỏi sinh ra chút sợ hãi, cũng không dám trộm nhìn Phong Thiến nữa, lập tức vội vàng cúi đầu, yên lặng cầu nguyện trận đại hôn này kết thúc nhanh một chút, trong lòng kêu khổ không ngừng. Cũng không biết thiếu chủ của Nguyễn gia thế nào mà lại chọn một nữ nhân tâm tình bất định như vậy, rõ ràng lần trước nghe tỷ muội của bà ta nói Tô cô nương là tân nương tử ôn nhu vô cùng dịu dàng, đối xử người ngoài cũng rất hiền lành. Đến phiên chính mình sao lại gặp một tân nương tệ hại như vậy.

Phong Thiến xem thư xong, tay vò tờ giấy thành một khối, cuối cùng bị nàng thu toàn bộ vào trong lòng bàn tay. Khi mở ra, giấy trắng mực đen đã bị nội lực làm cho biến thành mảnh nhỏ. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không để ý tới bà mối đang bị dọa sợ mất mật, tiếp tục lấy khăn voan đội vào trên đầu, che đi gương mặt lạnh lùng.

Dịch Viễn cầm chén rượu ngồi ở cạnh cửa sổ, giương mắt nhìn tiểu nhị đưa thư đang thở hồng hộc chạy trở về. Hắn lấy trong lòng ra một ít bạc đưa cho tiểu nhị vừa chạy tới trước mặt mình, thản nhiên nói: "Đưa đến chưa?".

"Rồi thưa tiên sinh! Nói là thư khẩn cấp, còn cường điệu là Nguyễn gia, hẳn là có thể đưa đến tay đối phương.". Tiểu nhị tiếp nhận bạc trong tay Dịch Viễn, mặt mày hớn hở nói.

Dịch Viễn gật đầu, đứng thẳng dậy, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Thời gian không còn sớm, cũng đã đến lúc phải trở về.". Nói xong, đem tiền thưởng để tại trên bàn, nhấc chân đi ra ngoài.

Khi Nguyễn Thiên Ưng dìu Phong Như thân thể có chút không khỏe xuất hiện ở trước mặt khách khứa thì Nguyễn Quân Viêm cũng mặc hỉ bào bước ra cửa phòng.

Rất nhiều khách đến tham dự hôn lễ thi nhau chúc mừng, mặc dù Nguyễn Thiên Ưng tiếc nuối tân nương không phải Tô Trần Nhi nhưng dù sao cũng là đại hôn của con trai cưng cho nên gương mặt vẫn treo nụ cười chân thành. Phong Như lại càng vui không nói.

Không khí vui mừng ở Nguyễn gia bắt đầu tràn ngập. Yên ổn hài hòa.

Ai cũng không nhìn thấy phía dưới sự yên ả đó là sóng ngầm dữ dội.

---

Khi Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi thức dậy, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến trưa.

Trong lúc Liên nhi đi tới nhìn một chuyến sợ thân thể Tô Trần Nhi quá mức mệt nhọc thì nhìn thấy hai người ngủ cùng nhau một chỗ, vẻ mặt hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng thức thời chưa nói gì. Tô Trần Nhi thấp giọng cho nàng lui, đồng thời dặn dò nàng chớ để cho người khác đến quấy rầy.

Tô Trần Nhi mở mắt không bao lâu, đang muốn ngồi dậy thì người bên cạnh đang ôm lấy nàng cũng tỉnh dậy theo.

Thấy thế, Tô Trần Nhi cúi đầu, nhìn Hoa Dĩ Mạt nhẹ giọng nói: "Ngươi cảm thấy thân thể có đỡ hơn chút nào không?".

"Uhm, tốt lắm.". Hoa Dĩ Mạt chú ý chân khí trong thân thể mình một chút, tuy rằng chưa hoàn toàn khôi phục nhưng kinh mạch hỗn loạn ban đầu lại bị bình ổn đi rất nhiều. Nàng vừa mở miệng đáp lời đồng thời đã muốn ngồi dậy, cùng Tô Trần Nhi sóng vai tựa vào thành giường, sau đó hỏi: "Trần Nhi thì sao?".

"Ta cũng không phải bị thương nặng gì, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.". Tô Trần Nhi thành thật nói, ban đầu cổ chân bị trật được Hoa Dĩ Mạt dùng ngân châm và thoa thuốc mỡ xong thì dường như chỉ còn lại một chút đau, nghĩ đến chắc là đi lại cũng không còn khó khăn nữa. Khi nàng nói chuyện, ánh mắt cũng đảo qua khí sắc của Hoa Dĩ Mạt, phát giác gương mặt cũng không còn tái nhợt như tối hôm qua, trong lòng vẫn nhịn không được có chút kinh ngạc. Mới vài canh giờ trước còn suy yếu vô lực, miệng vết thương ngang dọc trên người, bất quá chỉ uống vào mấy viên thuốc, nhưng lại khôi phục hơn phân nửa, thật làm người ta ngạc nhiên. Tô Trần Nhi không biết là thuốc Hoa Dĩ Mạt uống đều là thượng phẩm do nàng đặc chế, tỉ lệ vô cùng tốt, đối với nội thương lại có hiệu quả trị liệu rõ rệt. Tuy khí sắc khôi phục nhiều nhưng nội lực và kinh mạch trên người lại vẫn cần thời gian mới được.

"Sắp tới giờ dùng bữa trưa, muốn ăn ở Ngưng Trần Cư hay là......". Tô Trần Nhi lên tiếng hỏi.

Hoa Dĩ Mạt suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi ra ngoài đi. Vừa lúc ta cũng có chuyện cần tìm Phong Vũ.".

"Được.". Tô Trần Nhi gật gật đầu, nàng xuống giường, xoay người liền muốn đi lấy quần áo đã được Liên nhi chuẩn bị trước đó thay vào.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt liếc tới bộ y phục màu xanh được gấp chỉnh tề, giống như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên gọi Tô Trần Nhi từ phía sao.

"Gì vậy?". Tay Tô Trần Nhi vừa chạm vào bộ quần áo thì có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt chớp chớp, ho nhẹ một tiếng, khóe môi lập tức gợi lên một chút ý cười: "Hôm nay cũng là ngày vui của người nào đó, Trần Nhi và ta mặc đồ mới nha?".

"Liên nhi, thật sự không đi vào kêu tiểu thư sao? Sắp đến giờ dùng bữa trưa rồi còn gì." Lan nhi đừng cạnh Liên Nhi thúc giục lần này đã là lần thứ ba.

Liên nhi lắc lắc đầu: "Đừng lo lắng, tiểu thư đều có chừng có mực.".

Lan nhi nghe Liên nhi lại nói như vậy, nhịn không được nói thầm: "Tiểu thư cùng nàng Quỷ Y đáng ghét kia cùng một chỗ, không lo lắng mới là lạ.".

Liên nhi đứng gần nên tất nhiên nghe được Lan nhi đang nói gì, đáy mắt vội hiện lên một chút ưu sầu, nhưng cái gì cũng không nói ra.

Lan nhi thấy đối phương không có phản ứng, nàng nhịn, nhưng nhịn không được đành mở miệng nói: "Liên nhi, ngươi nói tiểu thư lần này trở về sẽ ở lại Nguyễn gia sao? Lấy thông minh tài trí của tiểu thư, nhân cơ hội lần này mà rời khỏi Quỷ Y hẳn là không khó?".

Liên nhi nghe vậy thở dài: "Lan nhi, ngươi không hiểu. Vấn đề không phải có thể rời khỏi hay không. Bây giờ ở Nguyễn gia, thân phận tiểu thư cũng không còn như lúc trước nữa, ngươi cũng không phải không biết phu nhân không quen nhìn tiểu thư, hiện tại lại có thêm biểu tiểu thư danh chính ngôn thuận trở thành thiếu phu nhân. Cho dù tiểu thư rời khỏi Quỷ Y...... sợ là cũng sẽ không ở lại đây.".

"Nhưng mà, nhưng mà Bảo chủ ......". Lan nhi có chút không cam lòng muốn cãi lại.

"Mặc dù Bảo chủ đồng ý, nhưng đối với Nguyễn gia mà nói, hoà thuận vui vẻ mới là là chuyện trọng yếu nhất, không phải sao? Lợi ích luôn được cân nhắc, trong lòng Bảo chủ sẽ có lựa chọn chuyện tốt nhất. Huống chi......". Liên Nhi nói xong, ánh mắt nhìn đến cửa phòng vẫn đóng chặt, đáy mắt dẫn theo chút tiếc nuối, "Tiểu thư ở Nguyễn gia cũng không còn vui vẻ gì nữa. Thiếu gia...... Thiếu gia đã không còn là phu quân của nàng.".

Lan nhi nghe được lời Liên nhi nói xong, buồn rầu trên gương mặt càng thêm nặng nề, đang muốn nói thêm gì đó thì cánh cửa trước mắt lại bỗng nhiên bị mở ra.

Ánh nắng nhẹ nhàng, thưa thớt chiếu xuống, mang đi một chút không khí lạnh của thời tiết cuối thu.

Hai thân ảnh mềm mại từ cửa bước ra, ánh vào trong mắt Liên nhi và Lan nhi đứng cách đó không xa. Một người chấn động, một người kinh ngạc.

Tô Trần Nhi mặc váy màu xanh nhạt bước ra, hoa văn trên áo tinh xảo, làm làn da càng thêm trắng như tuyết, lúc này nàng đang quay sang nói nhỏ câu gì đó với nữ tử vừa cúi đầu xuống đi bên cạnh. Rủ bỏ gương mặt trong trẻo lạnh lùng, gương mặt bây giờ vô cùng ôn nhu lại thêm mấy phần ấm áp, cũng không biết là do ánh nắng quấy nhiễu hay vẫn là do tâm tình vui vẻ. Còn Hoa Dĩ Mạt thì sóng vai đi bên cạnh, cũng là một thân quần áo màu xanh nhạt cắt may tỉ mỉ, hoa văn trên cổ tay áo tinh xảo khéo léo, đeo vào thắt lưng màu đen, lại đeo thêm một sợi dây nhỏ màu bạc. Suối tóc đen dài như mực bị một sợi dây cột tóc cùng màu buộc hờ xõa ra sau lưng, vài sợi rớt trên đầu vai, môi mang mỉm cười, quả nhiên là vừa xinh đẹp vừa cao quý lại có phần kiêu ngạo.

Giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh vẽ. Phong tư trác tuyệt, đi cạnh nhau lại càng tôn thêm sự hòa hợp.

Tô Trần Nhi rất nhanh liền thoáng nhìn thấy Liên nhi cùng Lan nhi, nàng dừng câu chuyện cùng Hoa Dĩ Mạt, ngẩng đầu nhìn phía hai người, hiển nhiên cũng chú ý tới hai người đang ngạc nhiên, chỉ mím môi, dời ánh mắt có hơi không được tự nhiên lướt qua.

Liên nhi phục hồi tinh thần lại đầu tiên, mày đang nhíu chặt nhẹ nhàng dãn ra, ánh mắt lại có chút phức tạp như trước: "Không biết tiểu thư muốn đi đâu dùng bữa?".

"Đi vào yến hội đi.". Tô Trần Nhi nhẹ giọng nói.

"Dạ.". Liên nhi đáp lời, lại nói: "Mới vừa rồi Thính Phong sứ giả của Vinh Tuyết Cung lại đây một lần, ta nói với cô nương ấy là tiểu thư cùng Hoa cô nương đều đang nghỉ ngơi, cô nương ấy mới rời đi.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, cùng Hoa Dĩ Mạt nhìn nhau một cái, sau đó mới quay lại, hướng Liên nhi gật đầu: "Ta biết rồi. Chúng ta đi ngay đây.".

Liên nhi gật gật đầu, xoay người chuẩn bị dẫn đường. Đồng thời có chút lo lắng liếc liếc mắt Lan nhi đang đứng xa xa một cái.

Quả nhiên, Lan nhi bên cạnh liền lên tiếng, thần sắc do dự nói: "Tiểu thư người...... người......". Lúc nói chuyện khuôn mặt lại rối rắm lên.

"Lan nhi có việc gì vậy?". Tô Trần Nhi giống như không biết đối phương muốn nói gì, thản nhiên hỏi.

"Tiểu thư người sao lại......". Ngón tay Lan nhi hướng Hoa Dĩ Mạt, suy nghĩ kỹ câu nói, mặt nhăn lại, "Sao lại thay, thay y phục giống nhau?".

Liên nhi vẫn không ngăn cản câu hỏi của Lan nhi, chỉ im lặng nghe, đồng thời ánh mắt có chút đăm chiêu đảo qua Tô Trần Nhi cùng Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt đứng một bên mỉm cười, cũng không mở miệng, chỉ nghiêng đầu nhìn Tô Trần Nhi đang im lặng.

Tất nhiên là Tô Trần Nhi đã nhận ra tầm mắt của Hoa Dĩ Mạt, ánh mắt quay lại liếc nàng một cái, hình như có chút hờn dỗi, sau đó lại nhìn phía Lan Nhi, nghiêm túc nói: "Đây là y phục ta và Hoa cô nương vừa may khi đi ngang qua thành Cảnh Châu, bởi vì vải dư ra cho nên cố tình may hai bộ. Nghĩ hôm nay là việc vui, liền mặc vào. Như thế nào?". Ngữ khí Tô Trần Nhi bình thường giải thích xong, sau đó hỏi ngược lại.

"Mặc cái này đi ra ngoài......". Lan Nhi nói nửa câu, liền không biết nên hình dung như thế nào nữa. Nàng vốn không thể nói nàng chán ghét Quỷ Y, cảm thấy tiểu thư cùng Quỷ Y mặc cùng một kiểu y phục thật chướng mắt? Nàng cũng không thể nói mới vừa rồi chợt liếc mắt một nhìn thấy hai người nhỏ to đi ra cửa phòng, còn tưởng rằng gặp được tình nhân. Dù sao đều là nữ tử, quan hệ tốt thì có vài món đồ giống nhau cũng là chuyện bình thường, nàng cùng Liên nhi cũng có vài món. Nhưng mà...... đặt trên người hai người trước mặt thì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.

Tô Trần Nhi lại nhẹ nhàng khoát tay áo, cắt ngang lời nói không hoàn chỉnh của Lan nhi: "Được rồi, mặc đi ra ngoài cũng không phải chuyện gì lớn lao. Mọi người đừng đứng tại đây nữa, đi ra ngoài yến hội đi.".

Nói xong, dẫn đầu đi ra về phía trước.

Hoa Dĩ Mạt đứng thật gần, tất nhiên không thể bỏ qua một chút thẹn thùng cùng vành tai đang ửng hồng của Tô Trần Nhi đang bị nàng che dấu. Nàng chỉ cúi đầu không tiếng động xả ra một ý cười, sau đó lập tức đi theo phía sau Tô Trần Nhi.

Tâm tình nặng nề áp lực trước đó giống nhau hoàn toàn biến mất.

"Này......". Lan nhi nhìn hai người đi cách xa trước mặt thì bỗng nhiên vô thố quay đầu nhìn phía Liên nhi.

Liên nhi chậm rãi lắc lắc đầu, âm thầm cắn chặt răng, nói: "Trước tiên đừng nói gì hết, nghe tiểu thư.".

Lúc này hai người mới vội vàng đi theo.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục cũng mặc được đồ tình nhân!!!...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro