Chương 153. Đuổi giết kẻ thù (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 153 – Đuổi giết kẻ thù (Ba)

Hạ Vu Minh vội cau mày, đứng bất động trước cửa, tầm mắt tinh tế đánh giá bên ngoài, cho đến khi xác định không có gì nguy hiểm thì mới đi về phía trước mấy bước.

Lại vẫn không nghe được động tĩnh gì.

Đáy mắt Hạ Vu Minh hiện lên một tia mê muội. Đương nhiên là hắn sẽ không tin Hoa Dĩ Mạt chỉ dùng một chiêu rồi lui ngay, nhưng mà......

Bỗng nhiên, Hạ Vu Minh phát ra thanh âm, hướng bóng đêm phía trước mở miệng: "Ta biết là ngươi. Sao đây, ta đứng ở chỗ này thì lại không dám đi ra sao?".

Nói đến đó, đáp lại Hạ Vu Minh vẫn là một mảnh yên lặng như trước.

"Tiểu Dĩ Mạt, không phải ngươi muốn báo thù sao? Còn trốn cái gì chứ? Trốn thì làm sao giết ta được?". Hạ Vu Minh lại lần nữa mở miệng, ánh mắt cẩn thận đảo qua đêm tối trước mặt.

Lúc này đây, bên tai bỗng nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng vang cực kỳ nhỏ. Vốn Hạ Vu Minh có tính cảnh giác rất cảo, hắn lập tức quay đầu lại nhìn trong phòng.

Trên mặt đất chỉ có một ít mảnh vụn của mái ngói. Dường như là mới vừa rồi không biết sao lại vỡ vụn, bị gió thổi qua, buông lỏng liền rơi xuống đất.

Cơ hồ là khi Hạ Vu Minh vừa quay ra sau thăm dò động tĩnh thì hai thanh ngân châm lập tức theo gió phóng nhanh về phía sau lưng hắn.

Hạ Vu Minh cực nhanh cảm giác được phía sau khác thường, không kịp quay đầu, thân thể theo bản năng ngữa ra sau. Dường như hắn có thể cảm nhận được hàn ý từ ngân châm lướt qua quá chóp mũi, cuối cùng vang lên một tiếng, cắm vào trên tường.

Cùng lúc đó, mồ hôi lạnh của Hạ Vu Minh từ sau lưng cũng chảy xuống, ngay sau đó lưng lập tức ngã lên đất, truyền đến một trận đau đớn.

Chung quanh một lần nữa an tĩnh lại.

Hạ Vu Minh ngã vào căn phòng tối đen, hắn giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, nhất thời không dám động đậy.

Trước mặt, cách đó không xa là cánh cửa mở tung, bóng đêm thâm trầm tràn vào. Vào lúc này khi Hạ Vu Minh nhìn thấy, càng giống như là một con mãnh thú há mồm to đầy máu về phía mình. Hắn nhìn ngoài cửa, trong lòng nôn nóng thời gian trôi qua nhanh một chút. Cảm giác như vậy làm cho hắn cảm thấy bản thân như là một con mồi bị kẻ thù nhìn lom lom, thỉnh thoảng lại bị đùa bỡn. Hắn chán ghét cảm giác như vậy. Làm thích khách bấy lâu nay, hắn đã quen giấu mình trong bóng tối, lúc này lại đột nhiên bị đặt ngoài giữa ánh sáng, vị trí hoàn toàn đảo lộn, thậm chí hắn có thể cảm thấy tất cả khí lực trên người đối phương đang tập trung về một chỗ, chỉ cần hắn vừa động, công kích sẽ giống mưa rền gió dữ đánh úp lại. Cảm giác như vậy làm cho hắn thật không quen. Rõ ràng biết trong tối có đôi mắt đang nhìn chăm chú vào hắn, nhưng hắn không có biện pháp tìm ra.

Lần đầu tiên, Hạ Vu Minh cảm nhận được sinh mệnh bị áp bách là thế nào. Chỉ vì trong bóng tối, hơi thở trầm ổn không bị để lộ, giống như đối phương là một sát thủ vô cùng chuyên nghiệp. Điều này làm cho Hạ Vu Minh cảm thấy không biết làm gì hơn đồng thời mơ hồ nổi lên bất an.

Hắn không rõ, nếu thật là Hoa Dĩ Mạt, thì làm sao có thể nhẫn nại sát ý nồng đậm như vậy, đi từng bước một âm thầm công kích hắn, không phải là nàng đánh lén không được thì liền trực tiếp lao tới đánh trực diện với hắn sao? Điểm này cũng không giống phong cách đối phương. Nếu không có mấy cây ngân châm kia thì thậm chí Hạ Vu Minh không khỏi nghi ngờ rốt cuộc kẻ trong tối có phải là Hoa Dĩ Mạt hay không.

Không khí đang khẩn trương ngưng kết lại, làm cho hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

Hạ Vu Minh vừa ngưng thần cảnh giác, trong lòng vừa suy nghĩ sẽ làm kinh động đến thị vệ ngoài sân để bọn hắn tới đây, lúc đó hắn cũng nắm chắc được vài phần có thể trốn khỏi Hoa Dĩ Mạt truy kích. Thị vệ bình thường nhất định không phải đối thủ của Hoa Dĩ Mạt, nhưng có thể cũng đủ giúp hắn kéo dài một lúc, dựa vào khinh công của hắn thì chỉ cần một lát là có thể chạy đến biệt viện của Nguyễn Thiên Ưng, khi đến đó rồi thì cũng không còn phiền toái nữa.

Nghĩ như vậy, Hạ Vu Minh cắn chặt răng, bỗng nhiên cử động.

Cả người hắn giống như cung rời khỏi tên, trong chớp mắt liền phóng ra cửa!

Cơ hồ là hắn vừa cử động, hàn khí khóa trên người hắn cũng lập tức gợn sóng chớp lên. Trong nháy mắt, Hạ Vu Minh đã vọt tới cửa, cùng lúc đó có ba cây ngân châm cũng bay đến trước mặt hắn.

Bóng đêm lạnh lẽo.

Nguyễn Thiên Ưng đang ngủ say, bên tai bỗng nhiên nghe được một trận động tĩnh rất nhỏ. Mặc dù bất quá chỉ là một chút động tĩnh nhưng lại đủ để cho Nguyễn Thiên Ưng mở mắt.

"Lách cách. Lách cách.".

Nguyễn Thiên Ưng nghiêng tai lắng nghe một lát, đáy mắt hiện lên một chút ngạc nhiên. Hắn liếc mắt Phong Như vẫn ngủ yên bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa ra.

Trong bóng đêm tối đen, một con bồ câu trắng đậu trên lan can, thỉnh thoảng di động phía dưới, di chuyển bước chân đi vài bước về trước. Dường như cảm giác được Nguyễn Thiên Ưng tới gần, đôi mắt nhỏ nhìn lại phía hắn nhưng cũng không có ý né tránh.

Tất nhiên là Nguyễn Thiên Ưng nhận ra, đây chính con bồ câu đưa tin lúc trước hắn để Liên nhi mang đi theo, lúc ấy chỉ vì lo lắng Trần Nhi, nếu có gì khó khăn thì một mình Liên nhi sẽ giải quyết không được, vậy thì cũng có thể truyền tin cho cho hắn biết.

Nhưng mà không ngờ hai người mới rời khỏi có một ngày mà đã cho bồ câu quay trở lại.

Nguyễn Thiên Ưng đưa tay giữ lấy bồ câu, bồ câu đưa tin màu xám không hề kháng cự, ngoan ngoãn để Nguyễn Thiên Ưng rút ống trúc dưới chân nó. Nguyễn Thiên Ưng đem bồ câu thả đi, bồ câu đưa tin mới uỵch cánh bay vào đêm khuya, biến mất không chút tung tích.

Mở ra cuộn giấy là bút tích quen thuộc. Mặc dù không có đề tên nhưng Nguyễn Thiên Ưng cũng rất rõ đây là nét chữ của ai.

Khi nhìn đến, hắn vẫn không khỏi ngoài ý muốn, Trần Nhi lại đột nhiên liên hệ với hắn.

Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng liền thay đổi, bất quá trên giấy chỉ có mấy chữ nhỏ nhưng hắn lại nhìn rất lâu. Thần sắc trong mắt biến ảo, cuối cùng lâm vào trầm tư, đứng ở tại chỗ cầm mảnh giấy hồi lâu không hề lên tiếng.

Đáy mắt nổi lên nghi ngờ kèm theo chút do dự.

---

Ba cây ngân châm phóng tới trước mặt Hạ Vu Minh, thắt lưng hắn vặn vẹo, thân thể cũng nghiêng sang một bên.

Nhưng mà Hạ Vu Minh chưa kịp ổn định thân hình thì một cây ngân châm hợp với sợi chỉ bạc mỏng manh nhưng có khí thế bức người thẳng tắp đâm tới yết hầu của hắn. Toàn thân Hoa Dĩ Mạt cũng xuất hiện trong bóng đêm như mực.

Sắc mặt Hạ Vu Minh trắng nhợt, miễn cưỡng vận chân khí trong cơ thể, mũi chân phi lên, tránh về phía bên trái.

Một tiếng cười lạnh vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.

Chỉ thấy cổ tay Hoa Dĩ Mạt run lên, chỉ bạc nhoáng lên mang theo ngân châm vòng vo phóng tới trước mặt Hạ Vu Minh.

Trong chớp mắt, ngân châm đã gần đến trong gang tấc. Trong mắt Hạ Vu Minh đầy tơ máu, cắn răng đem thân thể phi lên không trung, khó khăn tránh được công kích vào điểm yếu.

"Xoạt.". Ngân châm cực nhanh đâm vào bả vai Hạ Vu Minh, sau đó là cảm giác tê dại chậm rãi tản ra.

Trên mặt Hạ Vu Minh dường như mất hết huyết sắc, hắn biết bản thân đã mất cơ hội ngay từ đầu, cho nên cũng không dây dưa lưu lại, cực nhanh đem một viên thuốc bỏ vào trong miệng, sau đó liền phóng đi ra ngoài!

Tất nhiên là Hoa Dĩ Mạt sẽ không dễ dàng để Hạ Vu Minh chạy thoát, lập tức phi thân đuổi theo đối phương.

"Mau ngăn Quỷ Y lại!".

Hạ Vu Minh vừa bước ra khỏi sân thì liền nhìn thấy thủ vệ tuần tra của Nguyễn gia, hắn dùng sức hô lên, thanh âm xé mở bóng đêm yên tĩnh, truyền đi xa xa.

Mặc dù đã uống vào một viên thuốc, nhưng mà cảm giác đau đớn tê dại trên vai trái vẫn ăn mòn thần kinh Hạ Vu Minh, hắn cảm thấy cánh tay trái bắt đầu không nghe lời mình. Mặc dù như thế, chân vẫn không dám chậm một bước nào.

Phải nhanh một chút. Nhanh chút nữa. Chỉ cần kinh động Nguyễn Thiên Ưng thì mình sẽ an toàn.

Nghĩ như vậy, trong mắt Hạ Vu Minh càng chuyên chú, căn bản không dám lơi lỏng chút nào, chỉ để ý một đường chạy đi về phía trước.

Hoa Dĩ Mạt nhìn một đội thủ vệ rút kiếm ra, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, ống tay áo giương lên, một chùm bột phấn màu trắng bay khắp không khí, bị gió đêm thổi đi khắp nơi.

"Có độc! Mọi người cẩn thận!". Thủ vệ đứng đầu thấy thế vội vàng che mũi, sau khi kêu lên thì đã muộn chút, hắn cảm thấy đầu óc mông lung, liếc mắt một cái thì mấy tên bên cạnh đã loạng choạng ngã xuống.

"Nhanh đi gọi người.". Trước khi té xỉu, hắn chỉ kịp phân phó một câu với những tên phía sau, sau đó ngã sấp xuống đất như những tên kia.

Giữa đêm khuya ở Nguyễn gia, lúc này như một nồi nước đang bắt đầu sôi, bọt khí nổi lên, dần dần khuếch tán rồi sôi trào mãnh liệt.

Tạo ra động tĩnh chính là hai thân ảnh, một trước một sau cắt qua bóng đêm thâm trầm, chạy hướng về phía sân chính.

Mặc dù Hạ Vu Minh không quay đầu lại xem, nhưng nghe động tĩnh phía sau cũng biết Hoa Dĩ Mạt vẫn đang bám sát mình, có xu thế càng ngày càng gần. Cảm giác đau đớn trên bả vai hắn đã có xu thế lan tràn ra xung quanh.

Không ngờ Thanh Linh Hoàn lại không áp chế được loại độc này, hắn chỉ mong có thể chống được một chút. Trong lòng Hạ Vu Minh xẹt qua hận ý không tả nổi. Nhưng mà chuyện hắn có thể làm là tận lực chạy trên đường để khuấy động thủ hạ của Nguyễn gia, tạm thời chống đỡ thay hắn, không đến mức làm cho Hoa Dĩ Mạt đuổi kịp.

Mặc dù Hoa Dĩ Mạt không sợ những tên thủ vệ bình thường kia, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có chút phiền phức. Mắt thấy Hạ Vu Minh đã muốn gần ngay trước mặt, bị những người đó cản trở thì liền cách xa vài bước.

Rốt cục, Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy thân thể nam tử trước mặt hơi run rẩy, toàn thân giống như đang cố gắng kiềm hãm. Trong lòng nàng vui vẻ, ngân châm cũng lập tức thừa dịp phóng ra ngoài.

Tất nhiên Hạ Vu Minh cảm giác được ngân châm từ phía sau đánh úp tới, độc từ phía vai trái cũng đột nhiên vọt tới, làm cho chân khí hắn lập tức hỗn loạn. Hắn trơ mắt cảm giác ngân châm mang theo sát khí đâm vào sau lưng làm cho da thịt có chút đau đớn, đang tuyệt vọng thì một thanh kiếm đâm tới cực nhanh, đánh lạc hướng ngân châm của Hoa Dĩ Mạt.

Hạ Vu Minh một thân đầy mồ hôi lạnh, hắn quay đầu nhìn lại, thần sắc lập tức vui vẻ lên: "Quản thúc!".

Thần sắc Quản thúc ngưng trọng hướng Hạ Vu Minh gật gật đầu, nhìn phía vẻ mặt đằng đằng sát khí của Hoa Dĩ Mạt, cau mày: "Là ngươi?".

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt quả thực hận không thể muốn ăn thịt người. Chẳng trách nàng phẫn nộ như vậy, mắt thấy sẽ đánh trúng Hạ Vu Minh, nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, làm sao có thể không hận cho được?

*Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim: Ý nói kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng, đang thực hiện thì có người nhảy ra phá đám, làm hỏng đại cuộc.

Hạ Vu Minh ở một bên thì sắc mặt đang trấn tĩnh, tính toán tuy rằng Quản thúc lợi hại hơn những tên thủ vệ bình thương nhưng mà sợ là lúc này cũng không cản được Hoa Dĩ Mạt. Vì để an toàn, hắn vẫn lui từng bước về phía sau, xoay người phi thân về phía sân chính. Nếu trì hoãn một giây một khắc thôi thì độc tố trong cơ thể cũng sẽ tràn lan. Hạ Vu Minh cảm thấy nửa người đều chết lặng đã không còn cảm giác, nếu không có Thanh Linh Hoàn bảo vệ tâm mạch, mạng của hắn đã sớm rơi xuống cửu tuyền. Bất quá hắn tin, chỉ cần cho hắn thời gian điều dưỡng, dựa vào thảo dược phong phú của Thứ Ảnh Lâu, loại bỏ độc này cũng không phải không có khả năng.

Bây giờ biện pháp duy nhất là phải gặp được Nguyễn Thiên Ưng!.

Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy Hạ Vu Minh sắp rời đi, mũi chân liền muốn truy đuổi theo. Quản thúc không biết căn do, nhưng cũng không thể đưa mắt nhìn khách quý Dịch tiên sinh bị chém giết, vội vàng xuất thân ngăn cản trước mặt Hoa Dĩ Mạt.

"Tránh ra cho ta!". Thanh âm lạnh như băng vang lên, đồng thời thế ngân châm cũng như chẻ tre phóng tới trước mắt Quản thúc.

Quản thúc né sang một bên, mở miệng nói: "Quỷ Y, ngươi đừng quá cuồng vọng! Dám liên tiếp làm người Nguyễn gia bị thương!".

Tiếng nói vừa dứt, Quản thúc liền nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt 'hừ' một tiếng, cũng không để ý tới mình, ống tay áo vung lên, nháy mắt nổi lên một trận bụi màu trắng.

Quản thúc cả kinh, vội vàng bình ổn hô hấp, thấy Hoa Dĩ Mạt có ý đồ lướt qua mình, đuổi theo Dịch Viễn, hắn liền nhấc chân đá vào thành kiếm trên mặt đất về phía đối phương.

Hoa Dĩ Mạt xoay người một cái né khỏi mũi kiếm, nàng nhìn thấy thân ảnh Hạ Vu Minh lại đã đi xa một chút, thần sắc nhất thời giận không thể kiềm nén, quay đầu nhìn phía Quản thúc, đè thấp thanh âm quát: "Đây là ân oán của ta với hắn, ngươi đừng bức người quá đáng! Nếu không nể mặt Trần Nhi, ngươi cho là người Nguyễn gia còn mệnh sao?".

Quản thúc nghe vậy, theo bản năng nhìn mấy tên thuộc hạ nằm trên mặt đất. Thần sắc ngẩn ra.

Mặc dù mấy tên kia ngất xỉu bất tỉnh nhân sự nhưng sắc mặt cũng như bình thường, xem ra cũng không nguy hiểm tính mạng.

Hoa Dĩ Mạt cũng không xen vào, một lần nữa cất bước đuổi theo Hạ Vu Minh đang đào tẩu.

Lúc này đây, gương mặt Quản thúc phức tạp nhìn theo bóng dáng Hoa Dĩ Mạt biến mất, chung quy vẫn thở dài trút giận nhưng cũng không có đuổi theo.

Hắn nghe Bảo chủ nói lại là Tô tiểu thư dặn bọn họ phải cảnh giác Dịch tiên sinh, mặc dù không dám xác định, nhưng mà nay xem ra, chuyện Quỷ Y lẻn vào Nguyễn gia hình như Tô tiểu thư cũng đồng ý. Nếu không dựa theo tính tình Quỷ Y thì làm sao không hạ độc thủ. Chắc là Tô tiểu thư cố ý dặn dò, tránh làm người của Nguyễn gia bị thương.

Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không chú ý, tuy rằng lời của Tô Trần Nhi chỉ là một phía phiến diện, cũng không có chứng cớ gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng đứng về phía Tô Trần Nhi, lựa chọn tin tưởng nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro