Chương 169. Loạn tượng tùng sinh (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 169 – Loạn tượng tùng sinh (Bốn)

Bỗng nhiên. Nam tử kêu một tiếng. Nữ tử vội quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một sợi chỉ bạc mang theo ngân châm thẳng tắp chuẩn xác hướng yết hầu của nam tử kia.

Nữ tử chấn động. Nam tử nhanh ngữa ra sau, phi thân lên không trung, tránh được độc châm. Nhưng mà cước bộ hắn chưa dứt thì ngân châm kia giống như có con mắt vòng vèo xuyên tới, nam tử biến sắc, mắt thấy sẽ bị châm xuyên thấu, cánh tay lại bị một trận lực đạo thật lớn truyền đến, cả người đều bị bay về một bên.

Thì ra là nữ tử kia thấy tình thế không ổn, thân thủ kéo nam tử một bên, đối phương mới có thể tránh được độc châm.

Nam tử lảo đảo ổn định bước chân, lúc này thì thân ảnh màu trắng của nữ tử từ trong làn khói độc xuất hiện, lòng bàn tay trắng nõn một chưởng chụp lấy đầu vai nam tử. Một tiếng y phục bị xé rách thanh thúy vang lên, ống tay áo nam tử vừa đứt, bị nữ tử kéo bay ra ngã trên mặt đất.

Nữ tử thấy chân phải Hoa Dĩ Mạt muốn tiến lên truy kích mình, nàng vội vàng vứt ống tay áo nam tử vừa vị rách qua một bên, mày liễu dựng thẳng, quát khẽ một tiếng "tiếp chiêu", nói xong liền công kích về phía sau lưng đối phương.

Dường như Hoa Dĩ Mạt đoán được phản ứng của nữ tử, cực nhanh xoay người lại, một chưởng chống lại bàn tay phải của nữ tử. Khoảng cách hai người quá ngắn, nữ tử chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, lập tức trở mình tránh đi.

Hoa Dĩ Mạt cười khẽ, tùy tay đem ba cây ngân châm phóng tới, thản nhiên nói: "Còn muốn cướp người từ trong tay ta đi hay sao?".

Nữ tử thối lui hai bước, cúi đầu liền nhìn thấy trong lòng bàn tay có ba lỗ nhỏ thì sắc mặt trở nên rất khó coi. Nam tử phía sau đã gượng đứng lên chạy tới cạnh nữ tử, lúc này cũng nhìn đến miệng vết thương của nàng, thần sắc lập tức biến đổi.

Khuôn mặt nữ tử thật ác liệt nhìn Hoa Dĩ Mạt, thấp giọng hướng nam tử phía sau nói: "Ngân châm có độc. Người này khó đối phó.".

"Đúng.". Nam tử gật đầu, cái trán thấm ra chút mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi, tốc độ độc châm nhanh đến nỗi làm cho hắn kinh ngạc, lại thêm quá thành thạo, góc độ ngoan độc xảo quyệt, lợi dụng khói độc che mắt, hắn còn chưa kịp nhìn rõ đối phương đang làm gì thì đã bị tập kích. Ai biết độc châm kia nguy hiểm tới trình độ nào. Hắn cũng không muốn vì đuổi theo một nữ nhân mà mất mạng. Mà nữ tử đi chung với hắn không biết trúng phải độc gì, cần trị liệu gấp...... nghĩ như vậy, nam tử lên tiếng nói: "Không bằng chúng ta đi về trước đi, đem việc này nói cho ma ma, để bà ấy quyết định sau. Trong khoảng thời gian ngắn Cam Lam cũng không thể chạy quá xa, với gián điệp của Hồng Mị quán cũng không khó khăn gì trong việc tìm ra tung tích của ả. Thương thế của ngươi quan trọng hơn.".

Nam tử nói với nữ tử kia xong, Hoa Dĩ Mạt bên này đã lạnh lùng giương khóe môi, trêu tức nói: "Chỉ đến đây thôi sao? Ta còn có rất nhiều thứ chưa kịp chiêu đãi hai vị mà.".

Nữ tử cắn cắn môi, cất cao giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám âm hiểm dùng độc tàn nhẫn như vậy. Cam Lam chính là người của Hồng Mị quán chúng ta, làm gì phải khó xử chúng ta chứ?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, không cho là đúng liền mở miệng: "Có gì không thể? Ta vốn là người chuyên dùng độc, cái gì mà âm hiểm với không âm hiểm, thật là buồn cười? Về phần tại sao muốn nhúng tay......". Ngữ khí Hoa Dĩ Mạt đầy chế nhạo, "Ta thích, không được sao?".

"Ngươi!". Nữ tử trừng mắt, đáy mắt hiện lên đầy tức giận.

"Tỷ tỷ, chớ nên xúc động.". Nam tử thân thủ kéo ống tay áo nữ tử, hướng nàng chậm rãi lắc lắc đầu, sau đó chuyển hướng Hoa Dĩ Mạt và Cam Lam nói: "Xem ra ngươi cũng nhanh tay lắm, tìm được kẻ che chở cho mình. Bất quá sự tình không có đơn giản như vậy đâu. Chờ đó! Ma ma sẽ không bỏ qua cho ngươi!".

Nói xong, nam tử lại lôi kéo nữ tử, hướng nàng ra hiệu bằng một ánh mắt, sau đó lập tức nhìn Cam Lam liếc mắt một cái, cuối cùng thì mang theo nữ tử biến mất ở sau ngõ nhỏ, không thấy bóng dáng.

"Này, đi nhanh như vậy?". Cam Lam từ sau lưng Hoa Dĩ Mạt đi ra, nhìn hai người rời đi rồi thì thoải mái mà mỉm cười, "Sớm như vậy không phải tốt hơn sao.". Nói xong, nàng xoay người nhìn Hoa Dĩ Mạt, đang muốn mở miệng nói lời cảm tạ thì lại thấy sắc mặt Hoa Dĩ Mạt trắng nhợt, lập tức quay đầu đi, che miệng ho khan vài tiếng.

"Làm sao vậy?". Hai thanh âm đồng thời có chút vội vàng vang lên.

Tô Trần Nhi nhíu mày, cực nhanh đảo qua cánh tay Cam Lam đang nắm lấy áo Hoa Dĩ Mạt, nhất thời cũng không so đo với nàng, trong giọng nói đầy sự lo lắng: "Vết thương phát tác sao?".

Hoa Dĩ Mạt áp chế cảm giác muốn ho trong cổ họng, môi nhiễm đỏ tươi, mùi máu tràn ngập. Nàng lau vết máu trên khóe môi, hướng Tô Trần Nhi trấn an: "Không sao. Chỉ là động chút chân khí, khí huyết trong cơ thể có chút sôi trào. Trần Nhi đừng quá lo lắng.".

Tô Trần Nhi cắn môi, đỡ lấy cánh tay Hoa Dĩ Mạt đang nắm thật chặt, mở miệng ngữ khí có chút phức tạp: "Hộc máu như vậy, làm sao ta không lo lắng được.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, ý cười trên khóe môi càng đậm, nàng vẫn chưa nói cái gì, đưa tay bao trùm lấy lưng bàn tay của Tô Trần Nhi.

Cam Lam đứng một bên, đáy mắt sáng tỏ, bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một chiếc chăn mới tinh, đưa về phía môi Hoa Dĩ Mạt lau đi.

Hoa Dĩ Mạt nhất thời không có chú ý, trong chớp mắt thì khăn tay của đối phương đã lau qua khóe môi đỏ tươi của mình, nàng nhịn không được ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng đè lại tay Cam Lam, tầm mắt thuận thế liết sang gương mặt đông cứng của Tô Trần Nhi.

Cam Lam ngẩng đầu cùng tầm mắt Hoa Dĩ Mạt giao một chỗ, thư thả cười cười: "Ngươi bị thương.".

"Để tự ta làm được rồi.". Hoa Dĩ Mạt nói xong thì lấy khăn trong tay Cam Lam ra, lau sạch vết máu trên khóe môi, sau đó mới một lần nữa đứng thẳng người, khéo léo giãy khỏi cánh tay của Cam Lam, nàng nói: "Hai người kia cũng là người của Hồng Mị quán? Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, mà đối phương phải đuổi theo như vậy?".

Cam Lam buông tay, cười đến mặt mày đều có chút cong lên: "Ta chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì làm cho nên tới viện của ma ma đi dạo, sau đó không cẩn thận đem món mà bà ấy trân quý nhất ăn luôn. Ta lo lắng nàng tức giận nên đã chạy ra đây.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nâng mi khó hiểu nói: "Ăn cái gì?".

Con ngươi của Cam Lam vòng vo, mắt ngọc mày ngài làm người khác phải hoa mắt, môi chậm rãi phun ra vài chữ: "Thanh Văn Quả.". Dừng một chút, cười bổ sung nói: "Hình như là có năm hoa văn.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nhịn không được rút một ngụm khí lạnh, "Thứ đó mà ngươi cũng dám ăn vụng?".

"Ta sao biết thứ này trân quý như vậy, nhưng mà nhìn thấy đặc biệt ngon miệng nha.". Cam Lam lơ đễnh buông tay, "Uổng phí ta vì Hồng Mị quán mời chào nhiều khách như vậy, ăn có một trái thôi cũng muốn tìm ta tính sổ. Thật sự là keo kiệt.".

Hoa Dĩ Mạt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Cam Lam một cái, không hề lên tiếng.

Tô Trần Nhi một bên bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói: "Vì sao ngươi biết Hoa huynh trúng hàn độc?".

Nghe được Tô Trần Nhi đề cập, Hoa Dĩ Mạt cũng phản ứng lại, ánh mắt nhìn phía Cam Lam.

Tầm mắt hai người đồng thời dừng trên người Cam Lam. Cam Lam trừng mắt nhìn, chỉ chỉ Hoa Dĩ Mạt, thần sắc thản nhiên nói: "Không phải thực hiển nhiên sao? Độ ấm trên người Hoa công tử, lạnh hơn lần đầu tiên gặp mặt nhiều lắm nha. Huống chi sắc mặt lại vô cùng tái nhợt. Cam Lam trùng hợp biết chút y thuật nho nhỏ, mới nhìn mà tự phán đoán. Xem ra đoán mò vậy mà đúng?".

Tô Trần Nhi nhìn Cam Lam, thần sắc thâm thúy, đáy mắt có một chút nghi ngờ. Một lát sau, nàng lại nói: "Vậy mới vừa rồi ngươi nói, là thật?".

"Cái gì?". Cam Lam đề cao ngữ điệu, như cười như không nhìn Tô Trần Nhi, "Ta mới vừa nói rất nhiều, không biết Liễu công tử muốn đề cập tới cái gì?".

Nghe vậy, ánh mắt Tô Trần Nhi đảo qua, đáy mắt đông lạnh. Cam Lam đầu hàng nói: "Liễu công tử đừng nhìn ta như vậy, Cam Lam nói là được chứ gì.". Nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của hai người Cam Lam chậm rãi mở miệng: "Hoa công tử trúng hàn độc, tất nhiên là Cam Lam không rõ ràng là cái gì. Bất quá...... hàn độc trong thiên hạ, cho dù có biến hóa như thế nào thì bản chất cũng vẫn như cũ. Phương pháp cũng không phải là không có.".

"Là cái gì?". Gương mặt Tô Trần Nhi bình tĩnh hơn, đáy mắt có ánh sáng nhoáng lên một cái.

Tầm mắt Cam Lam chậm rãi đảo qua Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, gằn từng chữ: "Dương Tâm Thảo.".

Dương Tâm Thảo. Nói là cỏ nhưng kỳ thật là một loại hoa, nhưng mà mười năm mới nở một lần, bình thường bất quá cũng chỉ là bộ dạng của một cây cỏ, điều kiện sinh trưởng cực kì khắc nghiệt, lạnh quá cũng dễ bị chết, bởi vậy chỉ phân bố ở khí hậu thật tốt khu vực phía tây Hoa Thành. Cánh hoa màu đỏ như lửa, lá to nhánh dài, màu lá vừa xanh vừa vàng, hương thơm rất đặc biệt. Loại ấy vô cùng kỳ lạ, lá cây tính hàn, hoa lại tính nhiệt, số lượng cực nhỏ, người bình thương rất ít khi biết tới, nên cũng không được coi là thảo dược quý hiếm để làm dược liệu.

Bởi vậy khi Cam Lam nói ra cái tên này, tuy là Hoa Dĩ Mạt nhưng cũng hơi ngẩn người.

Sau nửa canh giờ. Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi tạm thời thay đổi chủ ý, đi tới phía tây Hoa Thành.

"Mặc dù Dương Tâm Thảo sinh trưởng ở Hoa Thành nhưng mà ta cũng không rõ ràng lắm, ta nhớ từng nhìn thấy qua ở đây, các ngươi nhớ tìm cẩn thận một chút.". Ánh mắt Cam Lam chậm rãi tìm trong một canh mảnh hoa cỏ phía trước, sau đó mở miệng dặn dò.

Trong lòng Hoa Dĩ Mạt vẫn là có chút nghi ngờ, Tô Trần Nhi bên cạnh nàng trầm ngâm hỏi: "Dương Tâm Thảo này có công dụng kỳ diệu đối với hàn độc, làm sao Cam Lam cô nương lại biết được?".

Tay Cam Lam đẩy ra lá cây trước người, nghe vậy cước bộ ngưng một chút, một lát sau mắt cũng không nâng lên, giải thích: "Trước kia nghe một người khách nhân nói qua. Thân là hoa khôi tiền nhiệm của Hồng Mị quán, chớ coi thường ta chứ. Mặc dù không biết thiệt giả, nhưng mà không ngại thử một lần. Không phải sao?".

Đáy mắt Tô Trần Nhi vẫn là hoài nghi như trước, nhưng cũng không hề nói gì, tầm mắt chỉ chú ý bụi cỏ. Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại một chút, lập tức cúi người xuống.

"Tìm được rồi.".

---

Phủ Nguyễn gia.

Quản thúc bước nhanh vào trong viện, liền đối diện với một nha hoàn đang kinh ngạc đi về phía trước, hướng Quản thúc cúi đầu: "Quản thúc có việc?".

"Thiếu gia ở trong?". Quản thúc gắt gao nhíu mày, mở miệng liền hỏi.

"Vâng. Ở trong phòng, vẫn không có đi ra.". Nha hoàn cúi đầu bẩm báo.

"Ừ.". Quản thúc thuận miệng trả lời, vừa đi phía trước vừa nói: "Canh ngoài cửa, đừng cho người khác tiến vào. Ta tìm thiếu gia có việc.".

"Dạ.". Nha hoàn gật gật đầu, nhìn theo thân ảnh Quản thúc biến mất ở cửa.

"Thiếu gia.". Quản thúc khép cửa cẩn thận, ngẩng đầu trông thấy Nguyễn Quân Viêm vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, ngữ khí có chút vội vàng gọi hắn.

Nguyễn Quân Viêm nghe được tiếng động thì mới từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn phía Quản thúc đang đi tới.

"Thiếu gia, đã xảy ra chuyện.". Mày Quản thúc nhíu chặt, bước nhanh đi đến trước người Nguyễn Quân Viêm thấp giọng nói: "Không thấy thi thể Dịch Viễn!".

Nghe vậy, thần sắc Nguyễn Quân Viêm ngẩn ra. Một lát sau mới tiêu hóa được tin tức này, hắn vội đứng lên, ngữ khí kinh ngạc nói: "Không thấy? Có ý gì?".

"Mới vừa rồi thủ vệ báo lại, nói thi thể đã biến mất. Xem ra hẳn là chuyện tối hôm qua.". Lúc Quản thúc nói chuyện thì mi tâm cũng không có dấu hiệu thả lỏng, "Đáng tiếc bảo chủ cùng Lôi bảo chủ đã rời khỏi phủ, còn chưa kịp báo cho ngài ấy chuyện này, bởi vậy ta mới đến tìm thiếu gia.".

"Đêm qua có gì khác thường không?". Nguyễn Quân Viêm truy vấn nói.

Quản thúc suy nghĩ một lát, sau đó chần chờ lắc lắc đầu: "Thị vệ canh gác nói cũng không có cái gì khác thường. Trước đó Bảo chủ đã ngàn dặn vạn dặn phải chú ý thi thể của Dịch Viễn, bởi vậy người canh giữ ở đó cũng vô cùng nghiêm cẩn. Nhưng mà...... khi hai đội người giao ban tối hôm qua thì có xảy ra một chút chuyện, có chút kẽ hở.".

"Cái gì?".

"Người của hai đội xảy ra một ít chuyện tranh chấp.". Nói đến đây, ánh mắt Quản thúc có sáng lên, nhìn Nguyễn Quân Viêm liếc mắt một cái, sau đó trù trừ nói: "Là tranh chấp chuyện liên quan đến ngươi cùng Tô tiểu thư. Ta đã giáo huấn bọn họ rồi.".

Nguyễn Quân Viêm vừa nghe lời này, trầm mặc không hề truy vấn nữa. Sau một lúc lâu, mới nói: "Mang ta đi xem một cái.".

Sắc mặt Quản thúc trầm trọng gật đầu đáp ứng.

Khi hai người đi vào hầm giấu thi thể Dịch Viễn, Nguyễn Quân Viêm chậm rãi đi đến bên cạnh một chiếc bệ dài, tầm mắt chậm rãi đảo qua, rất nhanh liền tạm dừng lại.

Quản thúc biết Nguyễn Quân Viêm cũng chú ý điểm này, ông ấy liền mở miệng nói: "Ta đoán chắc hẳn là bọn họ đã dùng dược. Dù sao nếu như đem thi thể đi sẽ quá mức phiền toái, ngay tại chỗ này hủy thi diệt tích mới là thủ đoạn của Thứ Ảnh Lâu. Nơi này......". Quản thúc tiến lên nửa bước, chỉ vào mấy khối than đen bên cạnh cái bệ, nói: "Chắc chắn đã dùng dược.".

"Đúng.". Nguyễn Quân Viêm gật đầu, đột nhiên nói: "Tối hôm qua giao ca vào lúc nào?".

"Vào lúc canh ba.". Quản thúc nói.

Đáy mắt Nguyễn Quân Viêm hiện lên sự trầm ngâm, lập tức giống như nghĩ đến cái gì, thần sắc đột nhiên chấn động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro