Chương 178. Không chết không ngừng (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 178 - Không chết không ngừng (Ba)

Hoa Dĩ Mạt vung tay lên phất bay làn khói màu vàng, lại sợ Tô Trần Nhi bị sặc cho nên đã lui hai bước về sau mới dừng lại. Đợi cho làn khói bay đi hết thì bóng dáng Lôi Chấn Vân cũng đã không còn. Hoa Dĩ Mạt hận đến muốn dậm chân, mi tâm mang theo tức giận, một lát sau lại xẹt qua một tia áy náy. Nàng vẫn chưa buông tay đang ôm Tô Trần Nhi ra, ngược lại lo lắng cúi đầu nhìn đối phương.

Tô Trần Nhi bị ôm vào trong ngực, vết máu trên môi đã khô, làm nổi bật gương mặt đẫm lệ tái nhợt, đơn bạc như đóa hoa trong gió bão, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống, hòa vào đám lá khô trên mặt đất. Nhưng mà khóe môi của nàng lại ẩn nhẫn cắn chặt, đôi mắt trong suốt ngập nước, lộ ra chút cứng cỏi.

"Trần Nhi......". Nhìn Tô Trần Nhi như vậy, Hoa Dĩ Mạt kinh ngạc gọi một tiếng. Bỗng nhiên lại đè thấp giọng: "Thực xin lỗi.".

Nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, Tô Trần Nhi nâng mắt lên, chống lại tầm mắt Hoa Dĩ Mạt.

Hốc mắt phiếm hồng, lưu lại một tầng hơi nước, lúc này thần sắc đã thanh tỉnh như trước, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoa Dĩ Mạt sau một lúc lâu, mới chậm rãi lắc lắc đầu: "Không trách ngươi. Đây là lựa chọn của...... nghĩa phụ. Người thành ra như vậy, bất quá cũng là vì ta.".

"Vì đỡ cho ta một kiếm đó mà ông ấy mới chết.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, có chút không đành lòng nhắm mắt lại.

Cảnh tượng mới vừa rồi vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Trong chớp mắt, khi làn khói vẫn còn dày đặc, Hoa Dĩ Mạt cũng không để ý, nàng chỉ giơ ống tay áo lên che chắn, một tay thì che mũi. Ai ngờ tay vừa động thì đã có một cỗ sát khí hung hăng bức tới, như gió lạnh thổi qua, tập trung về phía người nàng, làm nàng có loại cảm giác không chỗ trốn. Sát khí đến cũng cực nhanh, Hoa Dĩ Mạt biến sắc, đồng thời cổ tay vừa lật, ngân châm rơi vào trong tay. Cùng lúc đó, trong làn khói lao ra một thân ảnh màu xanh lam, ánh sáng sắc bén nhắm về phía yết hầu của nàng lao tới! Động tác của đối phương cực nhanh, làm cho Hoa Dĩ Mạt không kịp phòng bị mà kinh ngạc. Nàng theo bản năng thối lui về sau, muốn tạo ra một khoảng cách để phóng châm. Dường như Cam Lam đoán được suy nghĩ của nàng, vọt tới trước, trong nháy mắt liền nhảy tới trước mặt Hoa Dĩ Mạt.

Một kiếm này, sắc bén như băng, cứng rắn như sắt, ngay cả làn khói cũng bị xé rách không thể khép lại. Dường như Hoa Dĩ Mạt có thể cảm nhận được hàn khí thổi mạnh qua hai gò má, y phục dán vào thân thể, góc áo tung bay tạo ra âm thanh phần phật. Thần sắc của nàng ngưng trọng, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, suy nghĩ cách để tránh được một chiêu này nhưng lại phát hiện động tác của đối phương quá nhanh.

Nghĩ như vậy, Hoa Dĩ Mạt cắn răng một cái, đang chuẩn bị liều mạng phế một bàn tay đỡ một kiếm kia thì có một bóng người đã dùng tốc độ kinh người vọt lại đây.

Trong một cái chớp mắt ấy, giống như Hoa Dĩ Mạt cảm thấy mũi kiếm trước người dừng một chút.

Trong khoảnh khắc đó, thân ảnh kia đã lao tới, chen ngang khe hở giữa nàng và mũi kiếm, đồng thời phất tay dùng hết toàn lực đánh về phía Cam Lam.

Kiếm đâm vào thân thể, sắc bén, hung mãnh. Một chút sau lại bị nữ tử mạnh mẽ rút ra, để lại một chuỗi vết máu trên không trung, làm cho làn khói ảm đạm cũng nhiễm hồng.

Tất cả vừa phát sinh, bất quá chỉ trong thời gian cực ngắn, nhưng biến cố xảy ra lại ngoài dự đoán của mọi người.

Hoa Dĩ Mạt thật không ngờ, Nguyễn Thiên Ưng lại có thể đỡ một kiếm cho nàng. Nàng cũng không muốn nhìn thấy đối phương vì nàng mà hy sinh như vậy. Cũng không phải nàng vĩ đại, mà là nàng biết, cứ như vậy, người đau ...... chính là Trần Nhi.

Nàng không đành lòng.

Tô Trần Nhi nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, ánh mắt có một chút mơ hồ.

"Không cần nghĩ nhiều.". Tô Trần Nhi cúi đầu chậm rãi mở miệng, thanh âm có chút khàn vì mới vừa khóc.

"Nhưng mà ngay cả chuyện ngăn cản Lôi Chấn Vân mang nghĩa phụ nàng đi ta cũng không làm được.". Hoa Dĩ Mạt cắn cắn môi.

Tô Trần Nhi trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Cũng tốt.". Dừng một chút: "Với thực lực của Lôi gia, hẳn là sẽ sớm đem nghĩa phụ...... quay về Nguyễn gia.".

"Nếu cứ như vậy, cũng không biết hắn sẽ nói gì với người của Nguyễn gia, quan hệ của Trần Nhi cùng Nguyễn gia sợ là sẽ hoàn toàn bị hắn chặt đứt.". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt hơi cau mày lại.

Với thủ đoạn của Lôi Chấn Vân, không có khả năng hắn lại không bắt lấy cơ hội này để thêm dầu vào lửa. Chuyện này đối với Tô Trần Nhi mà nói, giống như họa vô đơn chí.

Tô Trần Nhi nghe vậy, trầm mặc một lát, mệt mỏi hiện lên trong mắt nàng: "Nghĩa phụ vừa mất...... Nguyễn gia thế nào cũng không còn quan trọng nữa, cứ mặc kệ hắn đi.".

Hoa Dĩ Mạt thu hết thần sắc của Tô Trần Nhi vào trong mắt, tim đau đớn giống như bị kim châm. Nàng rõ ràng, Nguyễn Thiên Ưng là trụ cốt của phủ Nguyễn gia, nếu như là trước kia, Tô Trần Nhi còn có thể tiêu sái rời đi, nhưng mà chuyện đã tới nước như ngày hôm nay thì hoàn toàn không thể không để ý tới. Trong lòng Hoa Dĩ Mạt nhớ lại lời Lôi Chấn Vân vừa nói, đột nhiên nàng nhìn Tô Trần Nhi lên tiếng: "Trần Nhi đừng nên nghe những lời nói bậy mà họ Lôi vừa nói.".

"Ta biết.". Tô Trần Nhi gật đầu, ánh mắt dời về phương hướng Lôi Chấn Vân mang Nguyễn Thiên Ưng biến mất, nàng nhẹ giọng nói: "Ta không để ở trong lòng.".

"Ừm.". Hoa Dĩ Mạt cúi đầu trả lời, cánh tay ôm Tô Trần Nhi bên hông càng siết chặt.

Tô Trần Nhi vẫn chưa đẩy Hoa Dĩ Mạt ra, nàng tựa trên vai đối phương, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Dưới ánh rạng đông phía cuối chân trời, rốt cục thì cơn mưa cũng dần dần tạnh.

Ngọn cỏ ướt đẫm sương, ánh nắng xuyên qua những tầng mây, lóe ra tia sáng trên bầu trời.

---

"Khụ khụ......".

Cam Lam cưỡng chế cảm giác tanh nồng nổi lên trong cổ họng, nàng cúi đầu nhìn cánh tay trái, cười khổ.

Không ngờ Nguyễn Thiên Ưng lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, dường như xương cốt bên cánh tay trái đã bị gãy, khí huyết trong thân thể cũng cuồn cuộn không ngừng. Xem ra đối phương đã nhìn ra thực lực của nàng cao hơn Hoa Dĩ Mạt, cho nên mới vận hết mười phần công lực để tuyệt đường kiếm của nàng đâm tới.

Ai, sớm biết vậy thì mới vừa rồi không cần ngây ngốc đón đỡ một chưởng này rồi. Diễn đủ, khổ cũng ăn đủ.

Cam Lam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cố gắng đứng thẳng dậy đi về phía thị trấn gần đó.

Vì chấp hành nhiệm vụ, nàng phải trà trộn bên cạnh Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, hai thuộc hạ bên cạnh cũng bị nàng điều đi nơi khác, chỉ nói địa điểm gặp mặt cho bọn họ. Bây giờ đã bị thương, cũng chỉ có thể làm từng chuyện một.

Nhưng mà vừa đi được vài bước thì bên tai bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên. Cam Lam dừng chân một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên thì đáy mắt lập tức mạnh mẽ trầm xuống.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?".

"Hu -".

Vó ngựa phía trước giơ cao, lập tức đạp loạn xa vài cái, ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó dừng ở trước mặt Cam Lam.

Nữ tử trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn Cam Lam một lúc lâu, thần sắc như bóng ma, tuy ngược ánh sáng nhưng gương mặt cũng quá rõ ràng. Nàng nghe được câu hỏi của Cam Lam thì trầm mặc một lát, bỗng nhiên khóe môi xả ra một nụ cười: "Tại sao ta không thể ở đây?".

Nụ cười kia cực lạnh. Không có một chút độ ấm nào. Khi nhìn thấy Cam Lam thì ánh sáng trong mắt lóe lên, tâm cũng lạnh thêm một phần.

Tuy là như thế nhưng Cam Lam vẫn bất động thần sắc như trước, trầm giọng nói: "Trọng Địch đâu?".

"Đi phía tây tìm ta.". Giọng nữ tử thản nhiên.

Cam Lam nhìn thân ảnh ngược sáng, ánh mắt hơi nheo lại, mở miệng gằn từng tiếng: "Lưu Hà, ngươi đang ép ta phải không.".

Người trên lưng ngựa chính là Hồng Chúc, người mà được Cam Lam sắp xếp để Trọng Địch đưa về Thứ Ảnh Lâu.

Hồng Chúc nghe được lời Cam Lam vừa nói, mắt chớp nháy, cũng không để ý tới, nàng vẫn còn nhìn chằm chằm Cam Lam, chậm rãi nói: "Trọng Địch nói, ngươi tiếp nhận nhiệm vụ.". Dừng một chút, ánh mắt Hồng Chúc trầm xuống, nhẹ giọng tiếp tục mở miệng: "Phải giết Hoa Dĩ Mạt cùng Nguyễn Thiên Ưng?".

Cam Lam đứng thẳng lưng, nghe vậy bên môi tràn ra một nụ cười: "Đúng như vậy thì sao?".

Tay Hồng Chúc siết chặt dây cương, gương mặt hiện lên một sự lo lắng khó hiểu: "Ngươi đã ra tay?".

Đương nhiên là Cam Lam đã đem tất cả động tác của Hồng Chúc đều thu vào trong mắt, nàng hiểu được đối phương gấp trở về bất quá cũng là vì chất vấn nàng mà thôi. Nghĩ như vậy, Cam Lam chỉ cảm thấy ngực như bị xuyên thủng, trống rỗng, có gió thổi qua, đau đớn đến run rẫy. Nhưng khi nàng mở miệng thì lại vững vàng như thường.

"Đúng. Ta đã ra tay.". Dừng một chút, Cam Lam nhẹ giọng, "Ngươi muốn như thế nào?".

Lo lắng trên mặt Hồng Chúc càng thêm gấp gáp. Nàng lập tức bước xuống, tới gần Cam Lam, hơi thở có chút dồn dập: "Ngươi đã làm gì hai người đó rồi?".

Cam Lam nhìn Hồng Chúc tới gần mình một lúc lâu, sau đó lập tức vô vị cười cười, lời nói thoải mái: "Đương nhiên là chấp hành theo nhiệm vụ rồi.".

"Vậy Hoa Dĩ Mạt thì sao?". Nhất thời, Hồng Chúc cũng bất chấp thân phận của Cam Lam, nàng nóng vội vươn tay phải đặt trên vai trái của Cam Lam.

Thân thể Cam Lam cứng đờ, nghiêng đầu đảo qua cánh tay của Hồng Chúc, sau đó chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua gương mặt đối phương.

"Lưu Hà.". Cam Lam bỗng nhiên nhẹ giọng kêu, Hồng Chúc đứng trước mặt rõ ràng có chút giật mình.

Cam Lam bừng tỉnh, tiếp tục nói: "Chúng ta biết nhau, hơn hai mươi hai năm rồi phải không?!.".

Hồng Chúc không rõ Cam Lam vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời không biết phải nói gì.

"Từ nhỏ ngươi đã ngưỡng mộ mẫu thân của Tô Trần Nhi, ta biết mà.". Trong mắt Cam Lam nổi lên cảm xúc cuộn cuộn, đan xen khó hiểu, giống như băng tuyết lạnh lẽo, "Nàng chết, ngươi thương tâm thật lâu, ta cũng biết. Mà từ khi ta thay thế vị trí của của nàng về sau, trong lòng ngươi lại tồn khúc mắc với ta, ngay cả nói chuyện cũng khách sáo xa cách hơn, những thứ đó ta cũng thấy rõ. Bất quá tới hôm nay ta mới hoàn toàn hiểu được...... ngay cả nữ nhi của nàng, tính mạng tình nhân của nữ nhi nàng đều đáng giá để ngươi vì thế mà chạy đến chất vấn trách tội ta?".

Hồng Chúc nghe vậy thì ngẩn ra, nàng theo bản năng buông lỏng cánh tay giữ lấy bả vai của Cam Lam.

Cam Lam gắt gao nhíu mày, ánh mắt càng kỳ lạ.

Hồng Chúc chú ý tới sự đau khổ chợt lóe rồi biến mất trong mắt Cam Lam, tầm mắt đảo qua thật nhanh, lúc này mới chú ý tới cánh tay trái buông xuôi của đối phương, thoạt nhìn không có một tia khí lực. Hồng Chúc cả kinh: "Tay ngươi thế nào vậy?".

"Thế nào vậy......?". Cam Lam nhẹ giọng lặp lại một lần, nàng đổi đề tài, thản nhiên nói: "Ngươi nên hỏi, Hoa Dĩ Mạt thế nào rồi mới đúng?".

Hồng Chúc trầm mặc mím môi, không nói gì, nàng né tránh dời đi tầm mắt.

Giờ phút này không khí quỷ dị làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Ánh sáng trong mắt Cam Lam lay động rung chuyển, như là nổi lên một tầng sương mù. Hồng Chúc nghĩ rằng chắc là Cam Lam đã rất thất vọng. Trên thực tế, giống như nàng vẫn thường làm cho đối phương thất vọng. Nhưng mà lúc này đây, lại có điểm không giống như vậy. Nhìn cánh tay Cam Lam bị thương, trong lòng Hồng Chúc hiện lên một tia khó chịu. Từ khi Cam Lam lên làm Si chủ, nàng cũng không ít lần nhìn thấy đối phương bị thương, không ngờ tới lần này...... cũng do nàng sơ ý.

"Nếu Hoa Dĩ Mạt đã chết, ngươi sẽ hận ta sao?".

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bên tai đột nhiên nổ tung một câu, Hồng Chúc cả kinh vội ngẩng đầu nhìn phía Cam Lam.

Gương mặt đối phương bình tĩnh, bên môi vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt như ngày thường, nhìn nàng một cách mơ hồ.

"Ta không có tâm trạng đùa với ngươi.". Sau một lúc lâu, Hồng Chúc mở miệng gằn từng tiếng.

Cam Lam nghe vậy, lộ ra khuôn mặt thất vọng, thần sắc trong mắt vừa rồi cũng thu liễm đi, chỉ nghe nàng tùy ý nói: "Đã bị ngươi phát hiện. Nàng không chết, người chết là Nguyễn Thiên Ưng. Về phần Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, hẳn là còn chưa đi xa, đi về hướng đông là có thể tìm được họ.".

Hồng Chúc nghe vậy vui vẻ, nắm dây cương. Nàng đang định xoay người thì đột nhiên nghĩ tới cái gì, động tác dừng lại một chút.

"Ngươi...... không ngăn cản ta?".

"Ngăn được sao?". Lời nói nhẹ nhàng phiêu tán dưới rạng đông, thật lạnh lẽo, "Tâm ngươi không ở nơi này.".

Hồng Chúc cúi đầu, chân lập tức nhảy lên, xoay người lên ngựa.

Nàng nhìn xuống Cam Lam, đối phương cũng không có nhìn nàng, ánh mắt xa xăm, nhìn về phía chân trời, thần sắc trong mắt thật khó đoán. Hồng Chúc ở trên lưng ngựa chần chờ một lát, sau đó lập tức lấy từ trong lòng một cái bình sứ, vươn tay ra: "Đây là......".

Vừa nói đến đây, bước chân Cam Lam bỗng nhiên di chuyển, làm như không hề chú ý động tác của Hồng Chúc, đưa lưng về phía nàng, đi ngược về phía tây.

Tay Hồng Chúc khẽ run lên. Tâm như ngã xuống đáy cốc.

Cảm giác xa lạ này lập tức nổi lên, nàng trầm mặc nhìn thân ảnh màu xanh lam trước mặt lặng lẽ rời đi.

Người kia vẫn lặng lẽ đi về phía trước với cánh tay vô lực, tư thế bước đi hơi có chút cứng ngắc, bóng dáng gầy yếu đầy vẻ cô độc, xa xa là bầu trời mênh mông vô tận. Người nọ, càng nhỏ bé như hạt cát.

"Hu -" Ngựa bị đau, nhịn không được đạp vài bước.

Hồng Chúc bừng tỉnh, lúc này nàng mới phát hiện không biết từ lúc nào mà nàng đã nhầm dây cương với bờm ngựa, giữ chặt làm nó phát đau. Nàng chuyển đầu ngựa, đồng thời đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng mà những thứ đó cũng không thể ngăn cản phương hướng của nàng.

"Giá -".

Nắng sớm mờ mờ, thân ảnh màu đỏ cấp tốc chạy về phía đông. Không hề quay đầu.

Bởi vậy nàng cũng không nhìn thấy, Cam Lam phía xa xa, khi nghe được tiếng vó ngựa vang lên thì lập tức dừng chân, quay đầu lại nhìn.

Có tiếng thở dài mệt mỏi vang lên trong gió.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro