Chương 182. Manh mối vừa xuất hiện (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 182 - Manh mối vừa xuất hiện (Hai)

Hoa Dĩ Mạt nghe được Tô Trần Nhi nói, đôi mắt nhẹ nhàng đong đưa như ngọn đèn.

Sau một lúc lâu. Hoa Dĩ Mạt mới đứng thẳng người, sau đó chậm rãi đi đến cạnh bàn, ngồi xuống bên cạnh Tô Trần Nhi. Nàng đem rung động trong lòng kìm xuống, lấy ra một cái chén, trầm mặc tự rót chó mình một chén trà nóng, đầu ngón tay mơn trớn miệng chén ấm áp, nàng cũng không vội vã uống hết, chỉ âm thầm hít một hơi thật sâu sau đó lập tức lắc lắc đầu, thấp giọng đáp: "Không tính là trễ.".

Dưới ánh mắt nhu hòa của Tô Trần Nhi, Hoa Dĩ Mạt im lặng một lát, đáy mắt hiện lên chút thần sắc như đang hồi tưởng lại quá khứ. Lời nói nhẹ nhàng hòa lẫn với hơi thở của năm tháng dần dần phiêu tán khắp căn phòng.

"Thật ra, nếu muốn nói thì cũng không phức tạp. Trần Nhi...... nàng đại khái cũng biết được chuyện của tỷ tỷ ta.". Trong đầu Hoa Dĩ Mạt hiện ra gương mặt ôn nhu của Hoa Thanh Dương, đôi mắt lập tức dịu dàng, "Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mĩ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Từ câu thơ này mà có cái tên Thanh Dương.".

"Hoa Thanh Dương sao......". Bỗng nhiên Tô Trần Nhi như nhớ lại chuyện gì, "Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mĩ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Bởi vậy lúc trước khi ngươi nhìn thấy Bách Hiểu Sinh nhờ Huyền hộ vệ mang theo tờ giấy có ghi mấy chữ này thì ngươi mới dứt khoát quyết định ra khỏi Quỷ Y Quật?".

"Phải. Không ngờ Trần Nhi còn nhớ kỹ như vậy.". Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng mỉm cười, đáy mắt lại ngầm hạ xuống, "Thuở nhỏ cha mẹ ta chết sớm, từ lâu đã không còn nhớ rõ bộ dạng của họ ra sao, từ đó ta vẫn cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau. Tỷ tỷ ...... tỷ ấy là một người thực ôn nhu. Bình thường tỷ tỷ sẽ ở y quán chẩn bệnh, chăm sóc cho ta, có khi cũng dẫn ta đi theo xem tỷ ấy lên trên thị trấn xem bệnh. Rảnh rỗi không có gì làm, tỷ ấy sẽ đưa cho ta một quyển sách về thảo dược, dạy ta phân biệt tất cả cây cỏ trong đó. Nhưng mà lúc còn bé ta rất nghịch, mấy người bệnh tới y quán cho tỷ tỷ xem mạch, lúc đó ta sẽ ngã xuống giường mà chợp mắt. Tỷ tỷ cũng không đánh thức ta, chỉ ở bên cạnh chờ ta ngủ thật đã tỉnh lại thì mới một lần nữa dạy ta.".

Tô Trần Nhi lẳng lặng nhìn Hoa Dĩ Mạt đang rơi vào hồi tưởng, trước mắt tựa hồ hiện ra hình ảnh như những gì nàng đang kể lại. Buổi trưa, nắng gay gắt, nữ tử cầm một quyển sách, cúi đầu nhỏ nhẹ tinh tế kể ra từng loại thảo dược bên trong, một cô bé khác ngồi bên cạnh thì mở to đôi mắt trong suốt có vẻ như đang lắng nghe, hai cái chân nhỏ bé nghịch ngợm đung đa đung đưa. Ngoài phòng, tiếng nói chuyện của người đi đường nhỏ vụn vang lên bên tai, thời gian giống như cách mấy trăm năm. Chợt có tiếng ai gọi từ ngoài cửa truyền vào, lúc đó nữ tử mới buông quyển sách xuống, vỗ vỗ đầu cô bé, sau đó mỉm cười đi về phía tiền đường. Khi trở về cô bé đã ngã chỏng vó nằm trên ghế dựa, hai tay hai chân ngắn ngủn nhỏ nhắn, tóc bị trang sách làm có chút hỗn độn, mái tóc tán loạn, lông mi run rẩy vì chủ nhân vừa lén chớp mắt. Nữ tử bất đắc dĩ nhưng vẫn cưng chìu mà lắc lắc đầu, nàng nhẹ nhàng rút quyển sách mà cô bé gối lên đầu ra, xem như mình không hề nhìn thấy cặp lông mi của ai kia đang run càng ngày càng dữ, nàng nhẹ nhàng cầm quyển sách ngồi bên cạnh lật xem. Chờ lâu, cô bé sẽ lặng lẽ hí hí mắt một chút, nhìn trộm tỷ tỷ ngồi kế bên đang có vẻ rất chuyên tâm. Nữ tử đem động tác rất nhỏ của cô bé thu vào đáy mắt, khóe môi ôn nhu khẽ nhếch, nhưng cũng không nói ra. Đến khi cô bé nhịn không được nữa thì mới nâng tay dụi dụi mắt, sau đó còn cố ý làm bộ như mình chưa tỉnh ngủ mà than thở một câu: "Uhmmm, tỷ tỷ trở lại khi nào vậy, Tiểu Mạt ngủ quên mất......". Nói xong, liền nhào vào trong lòng tỷ tỷ, đầu gối lên chân tỷ ấy, cười đến hồn nhiên như không có chuyện gì.

Cũng giống như những đứa trẻ khác. Hồn nhiên, thuần khiết.

Nhưng mà thế gian đổi dời, vốn là vô thường.

Thanh âm của Hoa Dĩ Mạt có chút thấp, tay cầm chén trà giống như là muốn kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể khai quật hết thảy gai nhọn sắc bén đầy đau thương chôn chặt từ lâu ra ánh sáng.

"Tất cả yên bình ấy lập tức bị phá hủy chỉ sau một chuyện. Trần Nhi cũng biết, tỷ tỷ của ta ...... tỷ ấy bị Hạ Vu Minh hại chết. Lúc ấy, tuổi ta còn nhỏ, lúc biết hắn thì tỷ tỷ đã có chút sâu nặng với hắn, hình như là Hạ Vu Minh quen biết tỷ tỷ khi đến y quán xem vết thương. Khi đó, đúng là hắn đối xử với tỷ tỷ tốt lắm, cách cử xử vừa nhìn thấy đã có thể quý mến, lại thêm tướng mạo tuấn nhã, người có võ công, đối với một trấn nhỏ nơi chúng ta ở lúc đó thì những thứ như vậy là rất hiếm, lực hấp dẫn không hề nhỏ. Lúc đó, mặc dù tỷ tỷ đã hai mươi mốt tuổi, nhưng vẫn chưa yêu thương ai. Nếu như người bình thường, sợ là ngay cả con cũng đã lớn rồi. Trong trấn, danh tiếng của Tỷ tỷ tốt lắm, bởi vậy có rất nhiều người muốn làm mai cho tỷ tỷ, nhưng đều bị tỷ tỷ lấy lý do muốn chiếu cố ta cùng coi chừng y quán mà từ chối. Sau đó...... hai người cùng một chỗ, không lâu lại quyết định ngày thành hôn. Cũng không ngờ được, hết thảy trước đó đều là âm mưu, đối phương chỉ vì "Hoa thị thập tam châm" mà đến đây. Đêm ấy, trước buổi lễ thành hôn một đêm, ta bị tiếng tranh chấp ngoài cửa đánh thức, khi mở cửa ra lại nhìn thấy...... thấy tên cầm thú Hạ Vu Minh một kiếm đâm xuyên qua tim của tỷ tỷ......".

Khi nói xong chữ cuối cùng, giọng Hoa Dĩ Mạt mang theo chút run rẫy. Nàng nhắm mắt lại, bàn tay cầm chén trà càng thêm trắng bệch.

Tầm mắt xuyên qua tối tăm, cảm giác ấm áp chạm vào cổ tay, dán vào da thịt Hoa Dĩ Mạt, một tấc một tấc uốn lượn, giống như muốn vuốt ve an ủi kích động trong ngực nàng.

Nhất định đã từng chính mắt nhìn thấy...... Tô Trần Nhi nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của Hoa Dĩ Mạt, nàng mới giật mình nhớ tới chính mình khi nhìn thấy thi thể của phụ thân lúc đó, đáy lòng đau khổ tuyệt vọng như vực sâu vô tận, tất cả đều sụp đổ. Nhưng mà những chuyện nàng trải qua vẫn không bằng chính mắt trông thấy người thân duy nhất bị hại, đau đớn đó càng sâu thêm vài lần. Nghĩ đến điều này, Tô Trần Nhi không khỏi cau mày, chợt thấy quá khứ tối tăm đã từng đặt trên đôi vai non nớt của nữ tử trước mắt, cuộc sống từ đó đến nay, cũng không biết phải gánh chịu bao nhiêu dằn vặt khôn xiết.

Sau một lúc lâu. Hoa Dĩ Mạt mới chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn Tô Trần Nhi lắc lắc đầu, ý bảo mình không sao, nàng tiếp tục dùng giọng bình tĩnh kể lại: "Lúc ấy, trong đầu ta trống rỗng, vốn tưởng rằng chắc chắn mình sẽ không thể thoát chết, ai ngờ lại may mắn bị một người cứu. Bà ấy cũng không nói cho ta biết tên họ, chỉ nói mình đã từng chịu ân huệ của phụ mẫu ta, vô tình biết được việc này nên tới đây, không ngờ vẫn trễ một bước, chỉ kịp tới cứu ta. Sau đó, bà ấy trở thành sư phụ của ta, buổi sáng học y, buổi chiều luyện võ, nửa đêm phải ngâm mình trong hồ thảo dược để rèn luyện xương cốt. Một khắc cũng không dám thả lỏng, chỉ cố nhớ kỹ sẽ có một ngày có thể chính tay giết chết kẻ thù thay tỷ tỷ, cũng sẽ không bị người khác khi dễ nữa.".

Áp lực trong cuộc sống này rất nhiều, hận thù gắt gao siết lấy cổ họng của nàng, làm cho nàng không thể thở được. Tất cả những gì đã trải qua cho đến giờ phút này đều bị Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng vượt qua. Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt ôn nhu của Tô Trần Nhi, nhìn vào đôi mắt đang xúc động của đối phương, nàng phát hiện cảm xúc bị va chạm trong thân thể dần dần lắng dịu. Quá khứ đáng sợ kia tựa hồ cũng không kinh khủng như trước nữa.

Thật lâu, Tô Trần Nhi không nói gì.

Nàng chỉ trầm tĩnh nhìn Hoa Dĩ Mạt, tay trấn an khoác lên cổ tay đối phương cho đến khi bàn tay lạnh lẽo của người kia ấm dần. Cho đến khi Hoa Dĩ Mạt đột nhiên nâng mắt, nhìn nàng mỉm cười.

Nụ cười kia có vài phần nhẹ nhõm. Cũng có vài phần bình ổn. Giống như con thuyền phiêu bạt vừa trải qua mưa rền gió dữ, rốt cục có thể cập bờ, yên tâm mà để mình dần trôi vào bến đỗ.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tình cảm lay động. Trong tiếng hô hấp gấp gáp của nhau, trong đôi mắt dịu dàng thấm đẫm tình yêu, tâm liền tâm dựa sát vào nhau cùng một chỗ, yêu thương chậm rãi đong đầy.

Ngày vào đông ngắn đi, hai người dùng xong bữa trưa, Hoa Dĩ Mạt tranh thủ chuẩn bị đầy đủ thảo dược thuốc men, giúp Tô Trần Nhi nấu thuốc xong, nhìn nàng uống hết. Sau hai canh giờ bận rộn, thái dương ngoài cửa sổ cũng dần khuất khỏi ngọn cây xa xa, tựa hồ ngay sau đó sẽ chìm xuống.

Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy khí sắc của Tô Trần Nhi có chút tiến triển, trong lòng yên tâm không ít. Nàng đi tới cửa, muốn gọi tiểu nhị đưa chút nước ấm lại đây, dưới lầu lại truyền đến một trận tiềng ồn ào. Hoa Dĩ Mạt cau mày, nhìn Tô Trần Nhi đang ngồi dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nói: "Ta đi xuống nhìn một cái.".

Khách điếm có chút cũ kỹ, khi bước xuống cầu thang thì khó tránh khỏi phát ra vài tiếng động. Hoa Dĩ Mạt lo lắng Tô Trần Nhi ở trong phòng một mình cho nên nàng lập tức bước nhanh hơn một chút, trong chớp mắt liền đi xuống lầu, vừa xoay đầu liền nhìn thấy mấy người đang tụm lại trước cửa, những người đứng xa xa thì đưa tay chỉ trỏ, ở đó có bóng một nam tử trung niên khỏe mạnh, màu da ngăm đen đang run run chiếu vào một người, khuôn mặt của đối phương chợt lóe rồi biến mất trong tầm mắt. Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt căng thẳng bước về phía cửa, đang định nhìn kỹ thì đã bị che khuất mặt không thấy.

Âm thanh thảo luận rơi vào trong tai Hoa Dĩ Mạt.

"Ôi, nhiều máu như vậy sao...... chắc là sống không nổi rồi.".

"Hình như là một cô nương, chắc là không phải người của trấn trên chứ? Nhìn lại hình như là người trong giang hồ thì phải. Lần này, người gặp chuyện trên ở xe ngựa của lão Lưu, sợ là lão Lưu phải chịu trách nhiệm rồi.".

"Ai nói không phải, ngươi nhìn vẻ mặt đau khổ của lão Lưu như muốn khóc kia kìa. Đây chính là một mạng người a!".

"Aiz, cũng coi như lão già này xui xẻo đi. Có vẻ như cô nương kia lén lên xe thì phải. Không biết đã trêu chọc phải kẻ nào...... gần đây giang hồ cũng loạn thật.".

"Lão già họ Lưu đụng phải việc này thì quả là mệnh không tốt, lỡ như người này liên lụy đến cái gì khác nữa thì sao, kêu trời không thấu à!...... này này, cô nương, ngươi đừng chen qua chứ......".

Người kia đang nói đến một nửa, bên cạnh bỗng nhiên có một nữ tử trẻ tuổi chen ngang, cất bước đi về phía xe ngựa, nàng cả kinh vội vàng chạm vào. Lúc ngón tay hắn sắp chạm được tay áo của đối phương, không biết sao, tay lại trống rỗng, nữ tử kia đã cách hơn mười bước. Rõ ràng thoạt nhìn đi được cũng không vội, vậy mà trong nháy mắt đã đi ra tới chỗ xe ngựa. Người kia không khỏi kinh ngạc há miệng thở dốc.

Hoa Dĩ Mạt không để tâm đến ánh mắt chấn động của mọi người đang nhìn về phía xe ngựa. Lão già đang chuẩn bị quấn sợi dây thừng. Trên xe ngựa liền có một đường tơ máu uốn lượn rơi xuống, cho đến khi dừng lại bên cạnh. Tịch dương tối tăm chiếu vào mấy đốm máu làm chúng có máu nâu. Trong góc của miếng vải bố là một phần y phục màu xanh và đôi giày cũng bị nhiễm máu, chân không lớn, quả nhiên là một cô nương như kia mấy người vừa nói. Trên giày có một vết máu chiều dài chừng một ngón tay, Hoa Dĩ Mạt dễ dàng liền nhận ra vị trí bị gãy chân của người đang hôn mê.

Tựa hồ là cảm giác được tiếng bước chân tới gần, lão già kia ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt tự nhận mình đang xui xẻo. Hắn nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt hiển nhiên ngẩn ra, thật không ngờ lúc này lại có người tới gần, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì đó, theo bản năng dừng động tác trên tay lại.

Hoa Dĩ Mạt đem cảm xúc kỳ lạ trong lòng kìm xuống, nàng cau mày nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Ngươi đang làm gì?".

"Quấn...... quấn thi thể. Xem như làm một chuyện tốt, đem...... đem người hỏa táng.". Giọng lão già nói chuyện cũng có chút tắc nghẽn. Hắn không biết Hoa Dĩ Mạt là ai, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người đối phương, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lại.

Hoa Dĩ Mạt thản nhiên nhìn hắn: "Nàng còn chưa có chết, ngươi hỏa táng cái gì?".

Lão già nghe vậy, phút chốc mở to mắt, trên mặt lộ ra khiếp sợ. Bàn tay đang nắm sợi dây thừng cũng run run: "Chưa...... chưa chết? Nhưng mà chảy nhiều máu như vậy, ta vừa sờ...... sờ sờ mũi nàng, không thở ......".

Khi lão già nhẹ buông tay, sợi dây thừng rơi xuống đất tạo ra tiếng động, dung mạo bên dưới lớp vải bố cũng lộ ra ngoài.

Gương mặt nữ tử lãnh đạm, mặc dù đang hôn mê nhưng cũng mang theo khí chất xa cách. Một thân y phục màu xanh bị máu nhiễm loang lổ. Người mất quá nhiều máu, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, cũng không thể nhận ra hô hấp trong ngực. Nhưng mà Hoa Dĩ Mạt có thể cảm giác được sinh mạng của đối phương vẫn chưa tắt, nhất thời có chút yên lòng, lúc này quay đầu nhìn phía lão già kia, chỉ chỉ nữ tử nằm trên xe, thản nhiên nói: "Nàng còn sống, nếu không muốn thấy nàng ta chết thì lập tức giúp ta nâng vào trong khách điếm.".

Nói xong, xoay người liền đi trở vào trong.

Lão già kia nghe Hoa Dĩ Mạt nói như vậy thì có chút phản ứng. Hắn đang run sợ thì Hoa Dĩ Mạt đi đằng trước đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng quay trở về: "Còn không đi? Thật muốn hại chết người sao?".

"Đi, ta đi!". Lão già vội bừng tỉnh, vội vàng nâng lấy nữ tử nằm trên xe đi theo. Mặc dù hắn đã gần năm mươi, nhưng thân thể cũng không tệ lắm, huống chi nữ tử trong tay rất nhẹ, làm cho hắn không khỏi run rẩy, có vẻ cảm thấy đối phương đã chảy hết máu trong người. Nhưng mà hắn cũng không dám dừng bước, vội đuổi kịp Hoa Dĩ Mạt, theo nàng đi vào trong khách điếm.

Nảy giờ, ông chủ khách điếm cũng đứng tụm lại trước cửa với mấy người kia, lúc này thấy hai người mang theo một thi thể tràn đầy máu đi vào nơi của mình, hắn sợ tới mức run rẫy, lên tiếng muốn họ dừng lại: "Ngươi...... các ngươi làm cái gì vậy! Tại sao lại ôm người chết vào khách điếm......".

"Tránh ra.". Hoa Dĩ Mạt lên tiếng cắt ngang lời hắn, cước bộ cũng không dừng chút nào, nàng chỉ nhẹ nhàng vung ống tay áo lên.

Chưởng quầy đang muốn tiếp tục ngăn cản nhưng có gì đó bỗng nhiên nện ở trước ngực, hắn theo bản năng thân thủ tiếp lấy, cúi đầu nhìn lại, đúng là một thỏi vàng mười lượng. Miệng chưởng quầy lập tức khép lại, trong mắt liền phát sáng.

"Mang chút nước ấm đưa lên đi.". Có âm thanh bay vào lỗ tai, chưởng quầy lập tức lên tiếng trả lời. Hoa Dĩ Mạt cũng không quản, nàng dẫn lão già kia bước nhanh đi về phía phòng mình. Trong lòng nổi lên nghi ngờ thật sâu.

Nàng...... tại sao lại trọng thương rồi xuất hiện ở chỗ này?.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro