Chương 183. Manh mối vừa xuất hiện (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 183 – Manh mối vừa xuất hiện (Ba)

Sau khi nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt đi khỏi, Tô Trần Nhi tựa vào giường, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Sắc trời vẫn chưa tối lắm, tịch dương làm hoàng hôn kéo thật dài, nơi này cách bờ biển không còn xa nữa, trong những cơn gió lạnh thấu xương dường như mang theo hơi thở hỗn loạn của gió biển. Hoa Dĩ Mạt không dám mở to cửa sổ, nàng sợ bệnh thương hàn của Tô Trần Nhi tái phát cho nên chỉ chừa một khe hở nhỏ để thông gió, xa xa có thể nhìn thấy cảnh trời khi chạng vạng. Tô Trần Nhi cúi đầu, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, ý định sẽ tìm hiểu ngọn nguồn của nó. Không có lửa làm sao có khói, nếu Thứ Ảnh Lâu để ý hai người đến như vậy thì nhất định là có nguyên nhân, có lẽ cả hai đã làm gì đó chọc giận đối phương, vì vậy bọn họ mới hao hết tâm tư tới tìm hai nàng gây phiền toái.

Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu? Tô Trần Nhi vội cau mày, muốn tìm ra điểm xuất phát của mọi chuyện. Manh mối hỗn loạn khắp nơi, giăng ngang dọc trong đầu. Tô Trần Nhi nhớ rõ trong khi Cam Lam nhảy vào làn khói còn ngoái đầu nhìn lại mình liếc mắt một cái, đáy mắt giống như mang theo ý nghĩ gì đó thật sâu xa. Tại sao nàng ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy? Thật sự là nàng ấy chỉ lỡ tay đâm chết nghĩa phụ thôi sao? Nếu thật sự sẽ xuống tay với Hoa Dĩ Mạt thì lúc Hoa Dĩ Mạt giải độc là lúc tốt nhất mới phải, vì cái gì khi đó lại không động thủ, mà lại muốn kéo dài tới khi người của Lôi gia đuổi theo mới ra tay? Hay là...... ngay từ đầu mục tiêu của nàng ấy không phải là Hoa Dĩ Mạt, mà là nghĩa phụ? Nhưng mà trước đó vài ngày, đúng là Thứ Ảnh Lâu đã phái tới hai nhóm sát thủ nhẫn tâm muốn giết Hoa Dĩ Mạt......

Đúng rồi, vài ngày trước. Ánh mắt Tô Trần Nhi trầm xuống, trong lòng tính toán thời gian đi từ huyện Thanh Nguyên tới Hoa Thành, nếu như cưỡi ngựa xuyên suốt...... thì đúng là vừa với thời gian khi đó. Như vậy xem ra, có thể đặt ra giả thiết là Cam Lam đã xuất hiện ngay từ đầu rồi bám trụ hai người bọn họ, sau đó đợi cho người của Lôi gia và nghĩa phụ đuổi tới? Chẳng lẽ mục tiêu của Cam Lam là nghĩa phụ? Nhưng mà vì cái gì phải đi theo các nàng? Chẳng lẽ chỉ là vì giá họa?

Nghĩ đến chuyện giá họa, thần sắc Tô Trần Nhi liền biến đổi. Giết Lôi Đình rồi vu khống cho Hoa Dĩ Mạt, giết Nguyễn Thiên Ưng thì lại giá họa cho hai nàng, dường như thủ đoạn của Thứ Ảnh Lâu có chút kỳ quái. Là vì không muốn cho hai nàng sống yên trên giang hồ hay là muốn hai nàng bị người đời phỉ nhổ? Nhưng mà thanh danh của Hoa Dĩ Mạt ở trên giang hồ vốn không phải mười phần tốt đẹp, làm như vậy thì có lợi ích gì chứ? Từ trước đến nay, thủ đoạn của Thứ Ảnh Lâu luôn dứt khoác, bây giờ quanh co lòng vòng làm cho hai người bị oan uổng, rốt cuộc là vì mục đích gì?

Tô Trần Nhi nhớ lại từ đầu đến cuối, trước khi xảy ra cái chết của nghĩa phụ cùng Lôi Đình, nàng nhớ rõ nàng cùng Hoa Dĩ Mạt vẫn còn ở Phệ Huyết Lâu, cũng không bị người của Thứ Ảnh Lâu dây dưa. Mà thời điểm trước đó nữa...... trong đầu Tô Trần Nhi đột nhiên hiện lên một sự kiện khác.

Đúng rồi. Có lẽ là trước cái chết của Lôi Đình, các nàng cũng đã bị Thứ Ảnh Lâu theo dõi. Thời gian qua nhanh, dường như hai người cũng muốn quên chuyện kia.

Cả Tần phủ bị diệt sạch, nếu chiếu theo thủ đoạn của Thứ Ảnh Lâu thì hoàn toàn hợp tình hợp lý. Xuống tay tàn nhẫn, nhanh chóng, một khi nhiệm vụ thất bại, cần phải chém tận giết tuyệt không lưu một tia manh mối nào. Còn loại thuốc kia...... ánh mắt Tô Trần Nhi chao đảo, nàng nhớ tới Dịch Viễn. Tên họ Tần kia chỉ nói với nàng một câu duy nhất đó là: thuốc trong tay là tâm ý mà người khác tặng cho hắn, người nọ chắc là Dịch Viễn cũng không chừng. Nhớ lại khi đó có người ở bờ sông vô tình gặp được nam tử từng bắt cóc nàng, nghe Hoa Dĩ Mạt nói lại, thì hắn ta đã bị một tên Hắc y nhân khác có khinh công cực cao đánh lén rồi diệt khẩu. Người của Thứ Ảnh Lâu đúng là khinh công rất cao. Nghĩ như vậy, sự kiện xảy ra ở Tần phủ khả năng rất cao là do Thứ Ảnh Lâu gây nên.

Nhưng mà nếu như lúc đó đã bắt đầu kết thù kết oán, Thứ Ảnh Lâu cũng từng bước theo sát các nàng thì tại sao khi Tần phủ xảy ra chuyện lại lặng lẽ tránh mặt một đoạn thời gian, mà đợi tới khi hai nàng rời khỏi Phệ Huyết Lâu để đến tham gia ngày thành hôn của Nguyễn Quân Viêm thì mới có hành động?

Dường như luôn cảm thấy có người mấu chốt nào đó ẩn nấp phía sau, không muốn bị mình phát hiện.

Tô Trần Nhi đang nghĩ tới đó thì cửa phòng bị gõ vang, cửa lập tức bị đẩy ra. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, người bước vào đầu tiên chính là Hoa Dĩ Mạt vừa ra ngoài không lâu. Tô Trần Nhi vừa muốn mở miệng hỏi thì đã thấy Hoa Dĩ Mạt tránh ra một bên, phía sau lại tiến vào một người — trong tay giống như còn ôm một người khác. Tình huống này không khỏi làm cho Tô Trần Nhi kinh ngạc, nàng lập tức từ trên giường đứng lên.

Hoa Dĩ Mạt thấy Tô Trần Nhi liền hướng nàng vẫy vẫy tay ý bảo không có gì, miệng thì thản nhiên phân phó lão hán kia: "Đem người đặt trên giường là được rồi.".

"Vâng, cô nương.". Lão hán theo lời đặt người xuống giường.

Hoa Dĩ Mạt lấy từ trong tay áo ra mười lượng bạc, mặt không chút thay đổi vứt cho lão hán: "Tốt lắm, đi xuống đi. Người này ta quen biết, không cần ông quan tâm.".

Lão hán nghe vậy, gương mặt lập tức vui vẻ, hắn bắt lấy thỏi bạc xong không khỏi nởi nụ cười, cho dù như vậy nhưng hắn vẫn còn e ngại Hoa Dĩ Mạt cho nên chỉ liên tục gật đầu nói lời cảm tạ: "Cám ơn cô nương, cám ơn cô nương.". Nói xong lập tức bước nhanh ra ngoài, giống như sợ rằng Hoa Dĩ Mạt sẽ đổi ý.

Chờ cho cánh cửa bị đóng lại một lần nữa, Hoa Dĩ Mạt mới xoay người lại, nhìn phía Tô Trần Nhi, thần sắc có chút nghiêm trọng nói: "Trần Nhi nhất định không thể tưởng được, ta mang ai đến đây.". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt chậm rãi đi tới bên giường, sau đó dừng lại, nàng lấy tay chạm vào bên cạnh chiếc đệm bố, nhẹ nhàng kéo xuống, gương mặt lãnh đạm, tái nhợt lập tức hiện ra.

Tô Trần Nhi đứng bên cạnh vẫn chú ý người trên giường, trong chớp mắt, khi nhìn thấy gương mặt nữ tử này, đồng tử sâu thẫm liền căng thẳng, mở miệng theo bản năng nói ra một cái tên: "Lãnh Đường chủ!".

Nữ tử nằm trên giường đúng là Đường chủ Lãnh Trúc Đường của Phệ Huyết Lâu, Lãnh Thiên Ảnh.

"Hình như nàng ấy bị thương rất nặng.". Tô Trần Nhi nhìn quần áo dính đầy máu trên người nữ, không một chỗ lành lặng, nàng nhịn không được cau mày, "Có thể cứu sống không?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, vừa lấy ra chiếc hộp gỗ đựng ngân châm vừa an ủi: "Nội công nàng ấy thâm hậu, tạm thời chưa chết được, thoạt nhìn chỉ làm cho người ta sợ hãi một chút thôi.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt đã xem hộp gỗ mở ra, sau đó thân thủ cởi y phục Lãnh Thiên Ảnh.

Quần áo nhiễm máu tươi sớm dính chặt vào da thịt, gương mặt Hoa Dĩ Mạt thật bình tĩnh, xuống tay nhanh chóng lại cẩn thận, miệng vết thương và da thịt bị tách ra, sau đó lập tức đổ vào một loại thuốc bột. Máu tươi đang dũng mãnh tiến ra liền bị kiềm hãm, chậm rãi dừng lại. Miệng vết thương lớn nhỏ trên người Lãnh Thiên Ảnh vô cùng nhiều, cũng không biết làm sao chống đỡ được cho đến bây giờ. Cho đến khi mảnh áo lót cuối cùng bị Hoa Dĩ Mạt cởi ra, từng khối từng khối máu dính vào phía trên thân thể trông thật đáng sợ, nhìn thôi cũng cảm thấy da đầu run lên. Tuy là người bình tĩnh như Tô Trần Nhi nhưng khi nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng có chút nổi da gà, nàng theo bản năng nhìn Hoa Dĩ Mạt, sắc mặt đối phương đã quen với những cảnh tượng như thế này, lúc này Hoa Dĩ Mạt đang chuyên tâm xử lý miệng vết thương, sau đó mới tùy tay vứt y phục dính máu của người kia xuống đất.

Đương nhiên Hoa Dĩ Mạt không thấy ánh mắt của Tô Trần Nhi, lúc này nàng chỉ lo chú ý đến thương thế của Lãnh Thiên Ảnh. Tuy vừa rồi nàng nói không đáng ngại nhưng trong lòng cũng hiểu được tình huống của đối phương có chút không ổn, chỉ có miễn cưỡng giữ lại mạch tượng mỏng manh của người này, khó trách lão hán kia nghĩ nàng ta đã chết.

"Trần Nhi, đợi lát nữa chưởng quầy sẽ đưa nước ấm lên phòng, nàng đừng cho hắn vào cửa quấy rầy. Ta dùng ngân châm kéo dài sinh mệnh cho nàng ấy trước.". Vừa nói chuyện, Hoa Dĩ Mạt cũng không ngẩng đầu lên, tay cực nhanh cầm lên một cây ngân châm.

"Được.". Tô Trần Nhi gật đầu đồng ý.

Hoa Dĩ Mạt giữ ngân châm, tay trái kéo tay áo bên phải hơi phất phơ, ánh mắt vô vị lười biếng ngày thường bây giờ lại vô cùng chuyên tâm. Nàng hít sâu một hơi, tầm mắt bình tĩnh nhìn thân thể đầy vết thương của Lãnh Thiên Ảnh, ánh mắt lập tức trầm xuống, ngân châm trong tay giống như mang theo tiếng gió, trong chớp mắt liền đâm vào huyệt vị gần ngực!.

Ngân châm thật dài nhập vào nửa đoạn. Hoa Dĩ Mạt cũng không vội vã buông ra, đầu ngón tay hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt, dọc theo ngân châm truyền vào trong thân thể Lãnh Thiên Ảnh. Một lát sau, Hoa Dĩ Mạt mới một lần nữa cầm lên một cây ngân châm khác, cực nhanh châm vào ba huyệt vị lớn trên người Lãnh Thiên Ảnh.

Đúng thời gian, bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa, giọng của chưởng quầy vang lên: "Cô nương, nước ấm đến đây.".

Tô Trần Nhi đi đến cạnh cửa, mở ra, nhìn chưởng quầy đang muốn thăm dò bên trong, nàng lặng lẽ dùng thân thể cản trở tầm mắt đối phương, sau đó đưa tay ra tiếp nhận chậu nước, thản nhiên nói: "Làm phiền chưởng quầy.".

"Không phiền, không phiền.". Chưởng quầy cười gượng lùi đầu lại. Mới vừa rồi, lão Lưu vui rạo rực đi xuống lầu, mặc dù hắn đã thu tiền nhưng trong lòng không khỏi lo lắng hỏi thêm vài câu. Lão Lưu chỉ trả lời không biết, sau đó thì nói cô nương kia cùng với người bị thương là người quen nên sẽ dốc hết sức chiếu cố, còn hắn thì đem trách nhiệm của mình trốn tránh sạch sẽ. Chưởng quầy thấy thế, vốn định khi đem nước ấm lên thì nhìn một chút, không ngờ lại không thể như ý, nhất thời trong lòng sốt ruột, nhìn Tô Trần Nhi trước mặt, nghĩ nghĩ, sau đó vẫn do dự mà mở miệng: "Cô nương, không biết người kia......".

Đương nhiên là Tô Trần Nhi biết được tâm tư của đối phương, nàng đáp: "Chưởng quầy yên tâm, người chưa chết đâu.". Nói xong, giống như nhớ tới chuyện gì, nàng lại bổ sung thêm: "Hiện tại mong ngươi có thể dọn dẹp căn phòng kế bên cho chúng ta.".

"Không thành vấn đề không thành vấn đề.". Chưởng quầy vừa nghe người vẫn chưa chết, trong lòng mới an tâm một chút, hắn liền vội vàng đồng ý.

Đuổi chưởng quầy đi xong, Tô Trần Nhi bưng nước đi đến bên giường, nàng thấy Lãnh Thiên Ảnh đã bị Hoa Dĩ Mạt đỡ ngồi dậy, ngay cả trên đầu cũng bị châm hai cây kim, lúc này nhìn lại, dường như có thể trông thấy sương mờ ảo bốc lên. Mà trên trán Hoa Dĩ Mạt không biết khi nào đã thấm đầy mồ hôi, mồ hôi rơi xuống dọc theo hai má, ngưng tụ dưới cằm, sau đó giống như không chịu nổi sức nặng liền rơi xuống không ngừng. Ngón trỏ Hoa Dĩ Mạt song song ép sát ngón giữa, dùng sức điểm vào cổ Lãnh Thiên Ảnh, sau đó ngón cái lập tức ấn xuống, tay biến ảo cực nhanh, một đường điểm huyệt dọc theo cột sống của đối phương xuống dưới, tay phải bị ánh sáng bao phủ, chân khí lưu động, mơ hồ còn có tiếng gió phát ra.

Tô Trần Nhi không dám quấy rầy, nàng nhẹ nhàng đem chậu nước đặt xuống một bên, sau đó chú ý tình trạng của hai người.

Hoa Dĩ Mạt chuyển một ít chân khí cho đối phương, đột nhiên nàng thu tay, ngón tay vừa lật, lại hiện ra hai cây ngân châm, một cây đâm vào huyệt Tâm Du, một cây đâm vào huyệt Mệnh Môn. Hai ngân châm khẽ run, giống như mơ hồ phiếm hồng bên dưới đầu ngón tay của Hoa Dĩ Mạt.

*Huyệt Tâm Du: Huyệt có tác dụng đưa kinh khí vào (du) tạng Tâm, vì vậy gọi là Tâm Du. Vị trí: Dưới gai sống lưng 5, đo ngang ra 1,5 thốn[đơn vị dùng trong y dược học]. Huyệt Mệnh Môn: Thận khí là gốc của cơ thể. Huyệt nằm giữa 2 huyệt Thận Du, là cửa trọng yếu của sinh mệnh, vì vậy gọi là Mệnh Môn .Vị trí nằm ngay chỗ lõm dưới đầu mỏm gai đốt sống thắt lưng 2.

Cùng lúc đó, một viên thuốc đỏ rực bị Hoa Dĩ Mạt đặt vào trong miệng Lãnh Thiên Ảnh, đưa vào miệng lập tức hòa tan.

Toàn thân Lãnh Thiên Ảnh bỗng nhiên run rẩy.

Lòng bàn tay Hoa Dĩ Mạt dán vào ngực Lãnh Thiên Ảnh một chút, sau đó lập tức chưởng mạnh một chưởng xuống kế bên vị trí ngân châm ban đầu.

Tột thanh âm vang lên, ngân châm sau lưng Lãnh Thiên Ảnh bắn ra khỏi cơ thể, Hoa Dĩ Mạt nhanh tay tiếp được, sau đó lại cực nhanh thu về bốn ngân châm trước người Lãnh Thiên Ảnh, chỉ để lại một cây ngân châm duy nhất gần ngực.

Xong hết thảy, Hoa Dĩ Mạt đem Lãnh Thiên Ảnh một lần nữa đặt nằm ngay ngắn trên giường, lúc này mới thở ra một hơi, đáy mắt che dấu đi mỏi mệt trong thân thể, sau đó liền nghiêng đầu đi tìm thân ảnh Tô Trần Nhi.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt vừa chạm đến bóng dáng Tô Trần Nhi đang đi về phía mình, liền giương lên một nụ cười đắc ý, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Tô Trần Nhi đã đi đến trước mặt, nàng dừng lại rồi bỗng nhiên nâng tay lên, chiếc khăn gấm trong tay lập tức chạm vào trên trán, làm Hoa Dĩ Mạt giật mình không kịp nói gì.

Khăn gấm mềm mại linh hoạt, động tác của Tô Trần Nhi dịu dàng, như cơn gió lướt qua gương mặt Hoa Dĩ Mạt, một mùi hương lạnh lùng thơm ngát cũng bám vào da thịt của nàng. Đôi mắt Tô Trần Nhi trong suốt như nước, ánh sáng tỏa ra khắp nơi, giống như vì sao trong sáng ngời. Lại giống như ánh nến, xua tan đêm đen, dường như làm cho người ta muốn chìm đắm trong đó.

Cho đến khi Tô Trần Nhi thu hồi chiếc khăn, Hoa Dĩ Mạt mới đột nhiên giật mình bừng tỉnh, đuôi mắt chậm rãi ửng hồng, từ trong đáy mắt lộ ra vui vẻ, thỏa mãn nhìn Tô Trần Nhi, tia sáng từ trong mắt phát ra óng ánh giống như tịch dương tỏa khắp bầu trời.

"Đã thoát khỏi nguy hiểm?". Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt mang theo ý cười, tầm mắt đảo qua nữ tử trên giường, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm.". Hoa Dĩ Mạt gật đầu, đem tinh thần bay bổng kéo trở về, nghiêm túc nói: "Trên người nàng có tất cả chín miệng vết thương lớn. Trong đó, hai mạch gần tim và thắt lưng là hai nơi kém chút nữa sẽ làm nàng mất mạng. Một đao trên ngực lệch khỏi quỹ đạo hai tấc, miệng vết thương sau lưng lại sâu đến nổi nhìn thấy xương cốt. May mà hai nơi đã thoát khỏi nguy hiểm, những chỗ còn lại chỉ là vết thương lúc giao đấu, hình dạng miệng vết thương cũng khác nhau, có lẽ là nàng đã bị truy kích thật lâu. Bởi vì miệng vết thương đã muốn nhiễm trùng, lúc xử lý vẫn phải cẩn thận. Cũng may hiện tại đang vào đông, thời tiết rét lạnh, cho nên thời gian nhiễm trùng cũng chậm một chút, nếu không sợ là nàng đã sớm mất mạng.".

Tô Trần Nhi nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, nhất thời đáy mắt có chút trầm ngâm: "Trước đó không phải Lãnh Thiên Ảnh cùng một Đường chủ khác đi ra ngoài tìm Nguyên Phách Đan cho Linh Lam hay sao? Với tình huống này, xem ra là trên đường đã xảy ra chuyện gì.". Nói xong, Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt, "Tại sao ngươi phát hiện ra nàng?".

"Mới vừa rồi ta đi xuống lầu, thấy rất nhiều người đứng bên ngoài nhìn xung quanh, lão già kia thì nghĩ nàng đã chết, đang muốn dùng vải bố quấn nàng lại, ta vô tình thoáng nhìn được khuôn mặt của nàng ấy cho nên mới nhận ra nàng là Đường chủa của Phệ Huyết Lâu. Nghe nói hình như là nàng đã lén trốn trên xe ngựa của lão già kia rất lâu, lúc này mới bị phát hiện, cả người lại đang hôn mê.".

Tô Trần Nhi thở dài, xoay người đi về phía chiếc chậu nước ấm, mở miệng nói: "Xem ra chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại thì mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta rửa sạch miệng vết thương cho nàng ấy trước, ngày mai hãy đem nàng tới Phệ Huyết Lâu.". Dừng một chút, đáy mắt Tô Trần Nhi xẹt qua một tia lo lắng, "Cuối cùng ta cảm thấy mọi chuyện có chút không đơn giản.".

"Ta cũng đang có ý này.". Hoa Dĩ Mạt đáp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro