Chương 186. Náo loạn Phệ Huyết Lâu (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 186 - Náo loạn Phệ Huyết Lâu (Một)

Im lặng sau một lúc lâu, khi mở miệng lại, ngữ khí của Hồng Chúc trở nên có chút cường ngạnh, nàng nhìn thẳng Hoa Dĩ Mạt, bình tĩnh nói: "Hoa cô nương, mời ngươi giao người cho ta. Ta...... sẽ không cho ngươi làm nàng bị thương. Đừng để ta khó xử.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nghiêng đầu một bên giống như suy nghĩ điều gì đó, sau đó mới miễn cưỡng chỉ chỉ ngực của mình rồi nói: "Hồng Chúc cô nương cũng thấy, máu của nàng bắn lên người ta đây này, ô uế quần áo của ta hết rồi. Làm sao có thể chịu được? Huống chi nếu như ta thả nàng ra thì thật khó bảo toàn không phải thả hổ về rừng, huống chi nàng lại còn là mãnh hổ.". Nói xong, khóe mắt Hoa Dĩ Mạt không chút gấp gáp, ngược lại như cười như không nhìn Hồng Chúc đang muốn can thiệp vào chuyện của Cam Lam.

Hồng Chúc cắn cắn môi, theo bản năng nhìn về phía Cam Lam, thấy nàng tựa vào thân cây không màng sống chết, khóe môi dính vết máu, nhiễm đỏ ướt át, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng không chút nào làm mất đi khí chất sáng ngời, cả người nổi bật không thể bỏ qua. Cặp mắt kia giờ phút này đang nhìn chính mình, bên trong hình như có ngàn vạn ngôn ngữ sắp tràn ra, lại giống như trống rỗng không thấy được gì, phản xạ hình ảnh bản thân nàng đang bối rối lo sợ.

"Hồng Chúc cô nương, ta khuyên ngươi một câu, đừng nên mềm lòng. Cam Lam cô nương thông minh như vậy, nếu thả nàng đi thì sẽ không có cơ hội bắt lại lần hai đâu, lúc rơi vào nguy hiểm chỉ có mình chúng ta. Huống chi nàng với Trần Nhi lại có huyết hải thâm thù, làm sao có thể thả nàng ra được.".

Cam Lam nghe được Hoa Dĩ Mạt nói thế, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, đối với thanh đao lạnh lẽo đang kề vào cổ mình xem như không có cảm giác gì: "Hoa cô nương quá khen. Nếu bàn về thông minh thì bất quá chỉ sánh bằng vị kia của nhà ngươi thôi.". Nói xong, cố ý đảo mắt nhìn về phía Tô Trần Nhi vẫn trầm mặc nảy giờ, ngữ khí tùy tiện nói: "Tô cô nương, ngươi cần phải đánh bóng ánh mắt lại mới được, Cam Lam không thù không oán với Nguyễn bảo chủ, nếu không phải vì mệnh lệnh thì ta cũng sẽ không để mình khó xử như vậy đâu. Giết ta, không phải cách tốt nhất a.".

"Vậy cũng khó tránh khỏi chuyện ngươi tiếp tục chấp hành mệnh lệnh, kết quả vẫn nguy hiểm giống nhau thôi.". Hoa Dĩ Mạt híp mắt, thản nhiên nói.

Cam Lam trừng mắt nhìn, nàng vẫn chưa giải thích gì, ngược lại cười nói: "Như thế....". Nói tới đó, tầm mắt dừng ở trên người Hồng Chúc, thanh âm lập tức phóng nhỏ: "Vậy, ngươi muốn giết ta để tuyệt hậu hoạn sao?".

Hoa Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, tay cầm thanh đao chuyển động, chợt có một bàn tay mảnh khảnh cực nhanh bắt lấy, một phen nắm lấy chuôi đao, cùng bàn tay Hoa Dĩ Mạt sát một chỗ.

"Không được!".

Hoa Dĩ Mạt liếc mắt nhìn bàn tay giữ chặt chuôi đao, không vui khi tay tiếp xúc với nàng, Hoa Dĩ mạt rút tay mình ra, Hồng Chúc lại nghĩ nàng kiên trì muốn giết người, tay kia vội nắm lấy lưỡi dao. Chỉ cần Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng di chuyển bàn tay, thì da thịt mỏng manh kia sẽ lập tức tràn ra máu tươi.

Ngay lúc Hoa Dĩ Mạt đang ngẩng ra thì Tô Trần Nhi một bên bỗng nhiên mở miệng: "Hoa Dĩ Mạt, thả người đi.".

Hoa Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn Tô Trần Nhi liếc mắt một cái. Thấy nàng hướng chính mình nhẹ nhàng gật gật đầu ra hiệu, Hoa Dĩ Mạt mới bĩu môi, lập tức nhẹ buông tay ra, thanh đảo trong tay liền dừng trong tay Hồng Chúc.

Hồng Chúc thấy thế, thở phào nhẹ nhàng.

Đương nhiên nàng cũng hiểu lời Hoa Dĩ Mạt mới nói là có lý. Thả Cam Lam rồi, người đứng mũi chịu sào lâm vào nguy hiểm cũng chỉ có nàng. Cam Lam là tiểu chủ của nàng, nàng lại nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu chiến điểm yếu của đối phương, nay lại làm nàng bị thương thành như vậy. Hoàn cảnh này, cho dù Cam Lam nói chính mình là phản đồ của Thứ Ảnh Lâu cũng không thể bồi thường.

Nhưng mà...... cho dù như vậy, nàng cũng không thể tàn nhẫn mà trơ mắt nhìn Cam Lam bị giết.

Từ đầu đến giờ, mình là người có lỗi với nàng nhiều nhất.

Nghĩ như vậy, Hồng Chúc cắn răng, tay cầm thanh đao đặt xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Cam Lam.

Cam Lam thấy bản thân chuyển nguy thành an cũng chỉ vô vị cười cười, đang muốn mở miệng, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, khóe môi lập tức xuất huyết. Nàng đưa tay bưng kín vai trái của mình, mày nhíu chặt, lộ ra thần sắc đang nhẫn nại đau đớn.

"Làm sao vậy?". Đáy lòng Hồng Chúc căng thẳng, theo bản năng đi về trước từng bước, đưa tay đỡ lấy Cam Lam.

Sắc mặt Cam Lam vô cùng không tốt, hô hấp trầm trọng, mồ hôi làm tóc đen bị thấm ướt, chảy xuống từ chóp mũi. Dường như nàng rất đau, môi run rẩy, ngay cả trả lời Hồng Chúc cũng không mở miệng nổi.

"Hoa cô nương!". Hồng Chúc thấy thế, quay đầu gọi Hoa Dĩ Mạt, thần sắc lo lắng.

Hoa Dĩ Mạt bất đắc dĩ quét mắt nhìn Cam Lam một cái, nàng cũng không bắt mạch, thản nhiên hướng Hồng Chúc nói: "Vai trái của nàng hôm nay bị thương, dẫn tới vết thương mấy ngày trước đây chưa lành tái phát, mới làm cho khí huyết trong cơ thể hỗn loạn, nguyên khí bị hao tổn, liên tiếp hộc máu.".

"Bị thương nặng?".

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt trầm xuống, lạnh lùng cười nói: "Là vết thương để lại khi nàng giết Nguyễn Thiên Ưng.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt quay đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, trong lòng khó hiểu vì sao nàng lại đồng ý buông tha cho Cam Lam. Lúc này Tô Trần Nhi hạ mi mắt, thần sắc có chút phức tạp.

"Hoa cô nương, không biết có thể đưa thuốc......".

Nghe được Hồng Chúc gọi mình, Hoa Dĩ Mạt mới quay đầu lại, vốn không muốn đưa thứ gì ra nhưng ống tay áo lại bị Tô Trần Nhi kéo nhẹ, lúc này mới không tình nguyện lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ: "Đây. Chuyên trì nội thương. Một ngày hai lần.". Dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà tốt nhất sắp tới không nên động võ, nếu không ta cũng không dám cam đoan có thể không tổn hại nguyên khí, giảm tuổi thọ hay không.".

"Cám ơn Hoa cô nương.". Hồng Chúc tiếp nhận bình sứ, vội vàng đổ ra một viên, đưa cho Cam Lam.

Cam Lam thản nhiên liếc liếc mắt Hồng Chúc một cái, dưới ánh mắt không yên của Hồng Chúc, nàng chậm rãi nhận lấy viên thuốc, sau đó nuốt xuống.

Ánh mắt Hồng Chúc vui vẻ, cũng không tiếp tục dây dưa, lập tức hướng hai người Hoa Dĩ Mạt cáo từ: "Thời gian không còn sớm, thân phận của ta đặc thù, không tiện tiến vào Phệ Huyết Lâu, ta sẽ dẫn người đi trước.".

"Hồng Chúc cô nương, nàng đang bị thương nặng, xe ngựa cho ngươi mượn dùng một chút.". Tô Trần Nhi đáp.

Nghe được Tô Trần Nhi nói, Cam Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Tô Trần Nhi, lại cực nhanh giơ khóe môi, đột nhiên nói: "Tô cô nương quả thật là người độ lượng, nhưng cũng không biết bên trong có bao nhiêu phần thiệt giả?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, thần sắc lạnh lùng: "Ngươi đang nói giỡn hả?".

Hồng Chúc thân thủ đỡ lấy Cam Lam, đối phương lại thản nhiên cười cười, tiếp tục nói: "Chuyện thế gian, vốn là thật thật giả giả, có bỏ qua thì cũng có để ý. Giả là thật, thì thật cũng có thể là giả.". Dừng một chút, ánh mắt Cam Lam dừng trên người Tô Trần Nhi, cười ha ha nói: "Tô cô nương cảm thấy Cam Lam nói như vậy có đạo lý không?".

Ánh mắt Tô Trần Nhi thản nhiên, dưới sự ngạc nhiên của Hoa Dĩ Mạt nàng chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: "Trần Nhi tiếp nhận chỉ giáo.".

Cam Lam thấy thế, ý cười trên mặt càng tỏa sáng. Nàng cũng không nhìn Tô Trần Nhi cùng Hoa Dĩ Mạt nữa, kéo kéo váy của Hồng Chúc, suy yếu nhích lại gần người của nàng: "Ta đau lắm, nhanh đỡ ta lên xe ngựa đi, ta muốn nằm một lát.".

Hồng Chúc nghe vậy thì cúi đầu nhìn Cam Lam, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói cáo từ với Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi sau đó giúp đỡ Cam Lam đi về phía xe ngựa.

Cho đến khi vó ngựa nhanh chóng rời đi, Hoa Dĩ Mạt mới thu hồi ánh mắt, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trần Nhi, Cam Lam giết Nguyễn Thiên Ưng, sao Trần Nhi lại đồng ý buông tha cho nàng?".

"Không liên quan đến nàng ấy.". Tô Trần Nhi lại lắc lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm có hào quang lưu chuyển, nàng quay đầu nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, thản nhiên nói: "Nàng thật sự chỉ là phụng mệnh làm việc. Hơn nữa...... theo như lời nàng nói mới vừa rồi cũng có thể dễ dàng nghe ra, lúc ấy cũng chỉ là phụng mệnh lệnh, kỳ thật người nàng phải giết là ngươi cùng nghĩa phụ. Nhưng nàng lại cố ý buông tha ngươi. Ta thấy nàng thân thủ cực nhanh, khinh công điệu nghệ, có thể dễ dàng tránh thoát một chưởng của nghĩa phụ đánh mình trọng thương. Nghĩ lại thì nàng cố ý nên mới như vậy.".

"Nhưng mà tại sao nàng lại làm như vậy?".Thần sắc Hoa Dĩ Mạt càng kinh ngạc.

Tô Trần Nhi cúi đầu: "Nếu ta không đoán sai thì, câu nói với Hồng Chúc kia 'Nếu không phải vì ngươi, làm sao ta lại ra nông nỗi này? Bởi vì ngươi lựa chọn bảo vệ các nàng, ta cũng không thể làm gì hơn', kỳ thật cũng là nói cho chúng ta nghe.".

"Bởi vì Hồng Chúc sao?". Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm nói.

"Phải. Chắc là nàng biết tâm tư của Hồng Chúc cho nên mới thủ hạ lưu tình, hoặc là hết thảy những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của nàng. Ngay từ hai lần ám sát đầu tiên, cho đến an bài bản thân bị thương, lại đến chuyện hôm nay". Ánh mắt Tô Trần Nhi suy nghĩ sâu xa đảo qua hai người vừa chết nằm trên đất, nhớ tới nguyên nhân Cam Lam hộc máu vừa rồi mà lộ ra sơ hở, nàng càng có thể xác định suy nghĩ trong lòng, "Như vậy xem ra, với thủ đoạn và mưu lược của Cam Lam, nàng đúng thật là tiểu chủ của Thứ Ảnh Lâu, không sai.".

"Đúng là như vậy......". Hoa Dĩ Mạt nhịn không được líu lưỡi.

"Ừm, chúng ta cũng phải cảm ơn Hồng Chúc. Nếu Cam Lam thật sự muốn đối phó chúng ta, sợ rằng nàng là nhân vật nguy hiểm khó giải quyết nhất.". Dừng một chút, giống như Tô Trần Nhi nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: "Tại sao người của Phệ Huyết Lâu lại không có động tĩnh gì?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy liền ngẩn ra, quay đầu nhìn phía phương hướng của Phệ Huyết Lâu, nghi ngờ nhíu mày, nói: "Với tin tức của Phệ Huyết Lâu, không lý nào chúng ta ầm ĩ lớn như vậy mà bọn họ vẫn không có phản ứng gì.".

Trong mắt Tô Trần Nhi lóe ra ánh sáng: "Đi vào nhìn một cái đi. Sợ là...... xảy ra chút chuyện cho nên mới chậm trễ như vậy.".

"Được.". Hoa Dĩ Mạt đáp lời, đang muốn nhấc chân đi thì bị Tô Trần Nhi một phen kéo lại. Nàng quay đầu khó hiểu nhìn phía Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi nhịn xuống xúc động, khóe mắt thoáng nhìn bên cạnh, ý bảo Hoa Dĩ Mạt nhìn người đang nằm cách đó không xa.

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới giật mình vỗ vỗ trán, nghĩ đến bản thân đã muốn quên bén đi Lãnh Thiên Ảnh, nàng ngượng ngùng cười cười, chạy tới đem Lãnh Thiên Ảnh nâng lên một lần nữa.

Thân ảnh ba người bước sâu vào trong khu rừng, dần dần biến mất bên dưới luồng chướng khí âm u.

---

"Thiên Dật, mang thứ cần thiết tới đi. Lâu chủ thế nào rồi?". Dưới cằm Sở Ngôn râu mọc hỗn độn, đáy mắt phiếm thâm quầng, vẻ mặt có phần tiều tụy.

Trong mắt Thiên Dật mang theo một chút tơ máu, hắn hơi buồn bực khi tiếp nhận thảo dược trong tay Sở Ngôn, cầm một hồi rồi ném vào cái chén gỗ trước mặt, nhíu chặt mày nói: "Còn chưa có tỉnh.". Dừng một chút, lại nói: "Bạch Uyên đâu?".

"Vẫn còn bên cạnh Lâu chủ.". Một thanh âm ách tắc bỗng nhiên xuất hiện.

Thiên Dật cực nhanh ngẩng đầu lên nhìn Thanh Quỷ đang đến gần, trong giọng nói mang theo chút oán giận: "Ta cũng không mong đến khi Lâu chủ tỉnh lại thì thấy nàng ngã bệnh.".

"Nếu muốn nàng không ngã bệnh thì nhanh làm cho Lâu chủ tỉnh lại đi.". Khi nói chuyện, Thanh Quỷ đã đi tới trước bàn, mũi ngửi ngửi, nghe thấy mùi thảo dược chua xót liền mở miệng nói: "Vẫn không nắm chắc sao? Làm cho Lâu chủ tỉnh lại nhanh nhanh mới được, phía bên Nhiên Đồng cũng không ổn lắm.". Nói xong lại nhịn không được thở dài, "Nếu Lâu chủ không tỉnh, sợ là không có người nào khuyên được Nhiên Đồng.".

Thiên Dật không nói gì, gương mặt nho nhã mang theo buồn phiền càng sâu, thanh âm giã thuốc trong chén gỗ cũng lớn một chút: "Cả một đám đang làm cái gì vậy! Uổng công Thanh Đường chủ ngày thường ổn trọng như vậy! Nếu tiếp tục cứ thế, Phệ Huyết Lâu trước sau gì cũng rối loạn!".

"Ngươi cũng không phải không biết tâm tư của Nhiên Đồng đối với Thiên Ảnh, haiz.". Thanh Quỷ lắc đầu, xúc động nói: "Chuyện của Thiên Ảnh, kẻ thương tâm nhất chính là hắn, hắn lại còn là người nặng tình nữa......".

Đáy mắt Thiên Dật hiện lên một tia mềm lòng, miệng vẫn lạnh lùng như trước: "Ta cũng muốn cứu Lâu chủ tỉnh lại nhanh một chút! Nhưng mà thân thể Lâu chủ yếu đuối, ta cũng không dám cho thuốc mạnh, nếu thuốc nhẹ quá thì tác dụng lại châm, có thể có biện pháp gì khác chứ? Trừ khi người kia ở......".

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dậo, cửa lập tức bị đẩy ra, thân ảnh Bạch Mộ Yên xuất hiện ở cửa, mang theo sắc mặt vui mừng ngẩng đầu nhìn mọi người: "Các ngươi đoán xem ai tới ?".

"Đã là lúc nào rồi mà còn đoán với không......". Thiên Dật nói được một nửa, lập tức vội dừng lại, mở to mắt nhìn hai thân ảnh phía sau Bạch Mộ Yên, trong mắt lập tức sáng rực, "Mỹ nhân các ngươi tới thật sự rất đúng lúc!".

"Không chỉ các nàng,". Đôi mắt Bạch Mộ Yên sáng rọi so với Thiên Dật càng tinh tường hơn, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng tràn đầy đầy vui mừng: "Còn có Thiên Ảnh!".

Mọi người nghe vậy đều lập tức chấn động.

"Ngươi mới vừa nói...... là nói Thiên Ảnh?!". Người phản ứng trước tiên là Thanh Quỷ, hắn tiếng được tiếng không, không dám tin lập lại một lần, lại giống như nghĩ tới cái gì, mặt biến sắc, thử nói: "Nàng...... thi thể của nàng?".

"Không phải thi thể, nàng còn sống!". Ý cười trên khóe môi Bạch Mộ Yên càng nở rộ: "Nàng không chết, đã được Hoa cô nương cứu sống!".

-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro