Chương 185. Manh mối vừa xuất hiện (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 185 – Manh mối vừa xuất hiện (Năm)

"Giá –".

Hoa Dĩ Mạt thuận tay vung lên roi ngựa, thân mình tựa vào phía trước thùng xe. Bóng dáng của khu rừng dần hiện ra phía trước, những thân cây xơ xác cùng với chướng khí u ám bắt đầu rõ dần. Mặc dù vào đông, gió lạnh thổi qua từng trận nhưng cũng không thể thổi tan được luồng chướng khí nặng nề này.

Chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã đi gần tới bìa rừng. Dường như nhận ra được chướng khí mang đến cảm giác khó chịu phía trước, ngựa đột nhiên phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, móng trước giương lên, cáu gắt giơ giơ hai chân trước.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, tay nắm dây cương bỗng nhiên nới lỏng một chút, sau đó dùng sức kéo căng lại. Ngựa phát ra một tiếng 'hí' vang, lại bị Hoa Dĩ Mạt khống chế, bốn chân luống cuống, một lát sau rốt cục mới an tĩnh lại, nhưng sau đó cũng không dám đi về phía trước nữa.

Hoa Dĩ Mạt cũng không cưỡng cầu, nàng dứt khoác bỏ dây cương ra, sau đó nhảy xuống xe ngựa, thân thủ vén màn xe, mở miệng nói: "Trần Nhi, đến rồi.".

Màn xe nhấc lên, Tô Trần Nhi một thân y phục bằng lụa màu xanh trúc nhẹ nhàng hiện ra, tiếp nhận màn xe trong tay Hoa Dĩ Mạt, đồng thời ngẩng đầu liếc liếc mắt khu rừng phía xa xa, sau đó nàng lập tức cúi xuống, nhìn Hoa Dĩ Mạt đứng phía trước đang vươn tay ra.

Bàn tay thon gầy, móng tay được tu bổ mượt mà, hiện ra màu trắng trong suốt. Trong lòng bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay đã có vết chai ẩn hiện dưới ánh sáng mặt trời.

Tô Trần Nhi nâng tay nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên đó, tay kia thì kéo làn váy. Hoa Dĩ Mạt cười khẽ, bàn tay nắm chặt, sau đó dùng một chút lực, giúp Tô Trần Nhi vững vàng xuống xe ngựa, tư thái tao nhã như một đóa hoa lan vừa nở rộ.

Sau khi Tô Trần Nhi bước xuống đất, xoay người nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, dặn dò nói: "Trên người Lãnh Đường chủ vừa mới thay thuốc, khi ngươi ôm nàng xuống nhớ cẩn thận một chút.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, bĩu môi, sắc mặt hơi có chút không tình nguyện một lần nữa nhảy lên xe ngựa. Một lát sau, nàng ôm Lãnh Thiên Ảnh bước ra, lập tức hướng Tô Trần Nhi ra hiệu bằng mắt, ý bảo bắt đầu đi về phía khu rừng phía trước.

Đối với vị trí của Phệ Huyết Lâu, hai người đã sớm quen đường, cả hai tìm Cửu Diệp Thảo ngậm dưới lưỡi, sau đó cũng giúp Lãnh Thiên Ảnh ngậm lá kháng độc, xong liền chuẩn bị bước vào khu rừng.

Gần trong nháy mắt.

Lúc bước chân hai người vừa rơi xuống đất là lúc khóe mắt Hoa Dĩ Mạt thoáng nhìn thấy lá cây dưới chân bỗng nhiên nhẹ nhàng bay lên. Theo bản năng, nàng lập tức cảm thấy bất an, cước bộ dừng một chút, đồng thời nhanh tay nắm lấy tay Tô Trần Nhi.

Trong nháy mắt khi nàng vừa nắm lấy tay áo của Tô Trần Nhi, lá khô đột nhiên bay lên cao đầy trời, đồng thời bị bám một trận bụi đất. Hai luồng ánh sáng hỗn loạn, sắc bén sát khí xuyên thấu bụi đất và lá khô, dán váo hai má Hoa Dĩ Mạt!

Sự tình đột ngột, Hoa Dĩ Mạt nhất thời bất chấp suy nghĩ, mũi chân phi lên, thân mình liền lui mạnh về phía sau. Bất quá chỉ được vài bước, đột thấy phía sau có đao phong sắc bén đánh tới, đâm vào lưng sinh đau. Đúng là công kích hai phía trước sau mà!

Hoa Dĩ Mạt trăm ngàn không dự đoán được người của Thứ Ảnh Lâu lại lựa chọn địa điểm ở Phệ Huyết Lâu để ra tay! Trong một cái hô hấp ngắn ngủi, tình huống lúc này hết sức khẩn cấp. Hoa Dĩ Mạt một tay lôi kéo Tô Trần Nhi, một tay lại ôm Lãnh Thiên Ảnh đang hôn mê bất tỉnh, cả người không được linh động, nhất thời nổi lên nhiều ý niệm trong đầu, ở sau lưng cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh của lưỡi đao đang xé gió đâm tới, nàng đột nhiên đưa tay đẩy người Lãnh Thiên Ảnh hướng vào lòng Tô Trần Nhi, sau đó dùng sức nhẹ nhàng đem cả hai đẩy ra xa, còn bản thân thì thuận thế nghiêng về một phía.

Thanh đao sau lưng xẹt qua người nàng, một trận cảm giác mát lạnh xen lẫn với đau đớn hiện lênn, khó khăn tránh được một đao đâm vào thân thể. Hoa Dĩ Mạt lật nghiêng người, tay phải chống trên mặt đất, chân vội bay lên, mạnh mẽ đá về phía hai nam tử phía trước!.

Hai người thấy Hoa Dĩ Mạt tránh thoát được chiêu đánh lén của bọn hắn, đao kiếm trong tay hạ xuống, sau đó bổ về phía cẳng chân Hoa Dĩ Mạt, dường như muốn chặt bỏ đôi chân đang đá tới của nàng. Hoa Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, thế trên chân không thay đổi, bay lên không sau đó lập tức vung ống tay áo, hai cây ngân châm cùng đánh vào thanh kiếm. Tay của hai nam tử kia không khỏi run lên, thế kiếm lập tức trì trệ, cùng lúc đó thì chân Hoa Dĩ Mạt đã sắp quét tới chân của bọn hắn.

Ngay lúc Hoa Dĩ Mạt đá vào hai người, đồng thời thì phía sau cũng bị hàn khí đuổi theo, cổ tay phải Hoa Dĩ Mạt đảo một cái, thân thể cũng xoay vòng, khi tên nam tử phía trước bị nàng đá rơi xuống đất thì cũng là lúc thân ảnh phía sau xuất hiện rõ ràng.

Đúng là Cam Lam một thân y phục bằng lụa màu xanh.

"Lại là ngươi?". Tay Hoa Dĩ Mạt dùng một chút lực, cả người đứng thẳng dậy, nhíu chặt mi nhìn phía Cam Lam.

Bên kia, hai nam tử rơi xuống đất cũng vội vàng đứng dậy, lùi lại phía sau Cam Lam.

Cam Lam nghe Hoa Dĩ Mạt nói xong, nàng cũng từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, cười như gió xuân mát lạnh lướt qua gương mặt: "Không còn cách khác, mệnh lệnh của chủ nhân, ta cũng rất khó xử.". Nói xong, vung tay lên, thấp giọng hướng thủ hạ phía sau nói: "Tốc chiến tốc thắng, không được trì hoãn.".

Tiếng nói vừa dứt, hai tên nam tử hướng Cam Lam gật đầu một cái, sau đó một lần nữa giơ thanh đao trong tay lên, hướng Hoa Dĩ Mạt vọt tới.

Hoa Dĩ Mạt xoay người tránh thoát thanh đao, ánh mắt lại nhìn Cam Lam đứng đằng kia, cười lạnh nói: "Như thế nào, ngay cả ôn chuyện cũng miễn luôn sao, nhưng mà bọn ngươi đuổi tới đây không sợ người của Phệ Huyết Lâu đi ra sao?".

Cam Lam nghe vậy, nhún nhún vai: "Mọi chuyện có lợi tất có hại. Đã đánh lén thì không được cho kẻ địch thời khắc thả lỏng. Đáng tiếc chỉ còn một chút nữa là thành công. Ba lần bảy lượt thật là phiền toái, quả nhiên khi bị thương sẽ ảnh hưởng đến sự nhanh nhẹn.".

Nói xong, không quên phất phất kiếm trong tay, làm như tiếc nuối mũi kiếm mới vừa rồi hơi chậm một chút.

Thanh kiếm vung lên, ánh mắt nhàn nhã của Cam Lam đột nhiên đông cứng, cả người cực nhanh vọt lại, ánh mắt sáng quắc hàm chứa sát khí hướng về phía hai nam tử bị Hoa Dĩ Mạt giữ chặt.

Kiếm quá gần Hoa Dĩ Mạt, thế đi cực nhanh, một kiếm này là dốc hết toàn lực đâm tới. Tô Trần Nhi ở một bên, khi nhìn thấy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, dường như hồi tưởng lại ngày mà Nguyễn Thiên Ưng bị chết, mũi kiếm khi đó cũng có cảm giác như thế này.

Hoa Dĩ Mạt muốn tránh nhưng hai thanh đao đang gắt gao ngăn cản nàng, mắt thấy kiếm sẽ rơi xuống người Hoa Dĩ Mạt, một thanh âm phía sau Cam Lam đột ngột vang lên.

"Dừng tay!".

Một thanh sáo ngọc hướng tới, theo sát phía sau người Cam Lam, tốc độ cũng cực nhanh, mang theo khí thế trước nay chưa từng có, dường như nếu thanh kiếm của Cam Lam đâm vào người Hoa Dĩ Mạt thì đồng thời sáo ngọc của nàng cũng sẽ không lưu tình chút nào mà đâm vào lưng Cam Lam.

Hoa Dĩ Mạt đối mặt, đột nhiên nhìn thấy trong mắt đối phương cực nhanh lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, khóe môi có ý cười chợt lóe rồi biến mất.

Nụ cười kia vậy mà không giống như tươi cười vui vẻ, mà là hiểu ra cho nên chua xót. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi làm cho Hoa Dĩ Mạt tưởng đâu mình bị hoa mắt.

Sau đó, thanh kiếm đâm vào ngực nàng bỗng nhiên dừng lại một chút.

Mũi kiếm nhập vào ngực, cảm giác đau rất nhỏ nổi lên, cũng không quá nguy hiểm, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. So với miệng vết thương sau lưng thì còn nhẹ hơn nhiều.

Cam Lam cúi đầu, một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng nàng phun ra thật mạnh, nhiễm đỏ một mảnh trước ngực Hoa Dĩ Mạt, sắc mặt trắng nhợt của Hoa Dĩ Mạt nhất thời tối đen. Mày nhíu chặt với nhau.

Thật bẩn!

Tức giận nảy lên trong lòng Hoa Dĩ Mạt, cổ tay nàng phóng ra ngân châm, cực nhanh tránh đi thanh đao bên trái, khi hai tên nam tử kia nhìn thấy Cam Lam hộc máu thì ngẩn ra, Hoa Dĩ Mạt xoay cổ tay, dùng toàn lực phóng ra ngân chân.

Bởi vì sợi chỉ bạc sắc bén rất nhỏ, tốc độ so với thanh đao còn nhanh hơn. Nam tử nhìn thấy tiểu chủ hộc máu thì trong lòng quýnh lên, động tác chậm một ít, sau đó liền cảm thấy cổ tay dâng lên một trận đau nhức, trơ mắt nhìn một chùm máu tươi phun ra mãnh liệt. Nữ tử trước mặt tránh ra, hắn chỉ đành phun lên người tên kia.

"A –". Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, một cánh tay rơi xuống đất.

Tên nam tử đối diện bị máu tươi thình lình văng lên mặt, trước mắt nhất thời là một mảnh màu đỏ, theo bản năng nhắm chặt mắt. Trong tai nghe được tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, trong nháy mắt, liền thấy cổ họng mình chợt lạnh.

Hắn nhắm chặt ánh mắt, rốt cuộc không thể mở ra, yết hầu tắc nghẽn khó chịu, thân thể khỏe mạnh ngã 'ầm' xuống đất.

Tất cả biến cố phát sinh quá nhanh.

Tuy là Tô Trần Nhi cũng nhịn không được mà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía Cam Lam và nữ tử phía sau.

Hồng Chúc duỗi thẳng cánh tay cầm sáo ngọc về trước, thần sắc đã có chút sợ hãi. Thanh sáo ngọc đã ung dung đâm vào đầu vai của người phía trước. Nàng hơi có chút không dám tin nhìn Cam Lam có vẻ như đang nhẫn nại đau đớn nặng nề ngã xuống, trên mặt là tràn đầy máu và nước mắt.

Tại sao lại.... nghiêm trọng như vậy?

Trong lòng hình như có hối hận chậm rãi dâng lên khi nhìn thấy đối phương phải đấu tranh với thống khổ, từng chút từng chút lấp đầy trong ngực Hồng Chúc, cơ hồ muốn đoạt lấy hô hấp của nàng.

"Khụ khụ.". Cam Lam hít sâu một hơi, thân thủ lau đi vết máu trên khóe môi, chậm rãi đứng thẳng dậy, chân mềm nhũn, sau đó lập tức lảo đảo vài bước.

Hồng Chúc trông thấy, dường như muốn chạy lên đỡ lấy nàng nhưng lại miễn cưỡng dừng chân, nhìn Cam Lam dựa vào một thân cây khô cạnh đó, sau đó ổn định thân mình, lập tức giương mắt nhìn về phía đôi mắt của nàng.

Ánh mắt kia, bí ẩn thâm thúy, cái gì cũng thấy không rõ, nhưng lại làm ngực Hồng Chúc run lên.

Hoa Dĩ Mạt gần đó đã dẫn đầu tiến lên từng bước, chân đá thanh đao trên mặt đất văng lên, lòng bàn tay kịp thời chụp lấy, lập tức vung lên, trong phút chốc khi Hồng Chúc trợn to mắt thì thanh đao đã cực nhanh đặt trên cổ trắng nõn của Cam Lam.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt đảo qua người phía sau, sau đó lại ngẩng đầu nhìn phía Cam Lam, lạnh giọng mang theo tức giận nói: "Thân thủ của Cam Lam cô nương thật tốt, nói vậy là ở Thứ Ảnh Lâu sẽ có địa vị nhất định rồi?".

Tầm mắt Cam Lam từ trên người Hồng Chúc thu hồi trở lại, vô hồn cười cười: "Không ngờ Hoa cô nương lại để mắt đến Cam Lam như vậy, địa vị thì ta không dám nhận, bất quá chỉ nghe mệnh lệnh của người khác mà thôi.". Nói xong, Cam Lam cực nhanh liếc mắt nhìn Tô Trần Nhi đứng bên cạnh Hoa Dĩ Mạt, thản nhiên nói: "Hoa cô nương mới là người có thân thủ tốt, chưa bao giờ có người rơi vào tay ta mà tránh được hai lần đâu.".

"Thật không? Nói như vậy, ngươi kém may mắn rồi?". Hoa Dĩ Mạt đùa cợt nhíu mày, trên tay dùng sức một chút, lưỡi dao khảm vào chiếc cổ mảnh khảnh của Cam Lam một phần, máu tươi rất nhanh liền chảy dọc theo lưỡi đao.

"Khoan đã!". Hồng Chúc không ngờ Hoa Dĩ Mạt nói ra tay liền ra tay, nàng lập tức mở miệng ngăn cản.

Mặc dù Hoa Dĩ Mạt rất phẫn nộ khi quần áo của mình bị Cam Lam phun đầy máu nhưng lại ngại Hồng Chúc đã cứu mình vài lần, vẫn là nhịn xuống xúc động, quay đầu nhìn phía Hồng Chúc nói: "Hồng Chúc cô nương có chuyện muốn nói?".

Nhìn lại còn có Cam Lam.

Hồng Chúc bị Cam Lam nhìn, không biết sao lại cảm thấy tâm loạn như ma. Nàng vừa mở miệng thì y phục sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cắn răng một cái nói: "Ngươi buông đao xuống trước đi, lỡ như vô tình làm bị thương thì......".

"Thì sao, ngươi còn lo lắng ta bị thương sao?". Cam Lam không lạnh không nhạt cất lời chen ngang Hồng Chúc, nàng nhíu mày nhìn đối phương, làm như cảm thấy tình cảnh của mình lúc này thật tệ.

"Ta......". Hồng Chúc bị Cam Lam hỏi, cắn cắn môi, sắc mặt khó xử nói: "Thực xin lỗi......".

"Xin lỗi sao......". Cam Lam cúi đầu lặp lại một lần, đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười hơi ngưng một chút, sau đó gằn từng chữ: "Ngươi cần gì giải thích?".

"Đều là bởi vì ta cho nên mới cản trở nhiệm vụ của ngươi......".

"Thì ra ngươi cũng biết.". Cam Lam bỗng nhiên tăng thêm khẩu khí: "Nếu không phải vì ngươi, ta đến nông nỗi này sao? Chính do ngươi lựa chọn bảo vệ các nàng, ta cũng không thể nói gì hơn.". Nói đến đây, đã thành thở dài.

"Ta không phải cố ý, ta không biết sẽ làm ngươi bị thương nặng như vậy. Ta rõ ràng tránh được tử huyệt......" Hồng Chúc cảm thấy trong lòng rối loạn, tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

"Thật không? Làm khó ngươi suy nghĩ ......".

"Tốt lắm.". Hoa Dĩ Mạt mặt nhăn mày nhíu, mở miệng cắt ngang đối thoại của hai người, "Cam Lam cô nương, hiện tại ngươi như cá nằm trên thớt, vậy không cần ta nói nhiều nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi là một trong những tiểu chủ của Thứ Ảnh Lâu phải không?".

Cam Lam nghe vậy, ánh mắt nhìn Hồng Chúc chuyển hướng, khóe môi cong lên: "Tại sao Hoa cô nương không hỏi nàng đi? Ta nói thì cũng không phải, ngươi cũng sẽ không tin.".

Hồng Chúc nghe vậy, thân thể chấn động.

Tô Trần Nhi ở một bên, tầm mắt có chút đăm chiêu nhìn về phía Hồng Chúc, sau đó lại dừng trên người Cam Lam, gương mặt dẫn theo trầm ngâm.

Đột nhiên, Hồng Chúc xoay người nhìn phía Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, thần sắc kiên định nói: "Hai vị cô nương, lần này ta đến đây, chỉ vì bảo vệ tính mạng các ngươi. Nhưng mà người này...... các ngươi cũng không thể giết.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, khó hiểu nhíu mày: "Nếu như không thể giết để diệt khẩu, lỡ như chuyện Hồng Chúc cô nương giúp chúng ta bị Thứ Ảnh Lâu phát hiện thì ngươi sẽ gặp phải rắc rồi to.".

Hồng Chúc lắc lắc đầu: "Dù vậy, nếu giết nàng, lòng ta sẽ không yên. Vẫn là thỉnh cầu Hoa cô nương đem người giao cho ta đi.".

"Chuyện này không thích hợp cho lắm.". Hoa Dĩ Mạt vẫn chưa buông thanh đao xuống, nàng nhẹ nhàng cười cười, "Thật vất vả bắt sống một người của Thứ Ảnh Lâu, nhất định có thể đào ra một ít tin tức. Chuyện này đối với những người hoàn toàn không biết gì như chúng ta là cực kỳ có lợi. Hồng Chúc cô nương trăm ngàn không thể mềm lòng, sai một li là đi một dặm.".

Hồng Chúc nghe được Hoa Dĩ Mạt cự tuyệt, sắc mặt không khỏi trắng bệch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro