Chương 189. Náo loạn Phệ Huyết Lâu (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 189 – Náo loạn Phệ Huyết Lâu (Bốn)

"Khụ khụ.". Thiên Dật nghe được Bạch Uyên nói xong thì xấu hổ ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Bạch cung chủ, ngươi vẫn còn tức giận chuyện Tử Sam làm Lâu chủ hộc máu hay sao? Nàng cũng không phải cố ý ...... Tử Sam trở về lần này, trên người cũng bị trọng thương, lại không biết tình huống của Lâu chủ thế nào cho nên mới bẩm báo chi tiết như vậy. Đối với chuyện Lâu chủ hộc máu rồi hôn mê, nàng cũng vô cùng áy náy, nếu Thiên Ảnh không trở về, chắc có lẽ giờ này nàng vẫn còn quỳ gối trước nhà đại đường.".

Bạch Uyên lạnh lùng giương khóe môi: "Phải, ta tức giận thì sao? Nàng vốn là người đáng nghi ngờ nhất, mặc dù nàng ấy có áy náy thế nào cũng không thể xóa sạch nổi hiềm nghi. Cho dù không biết tình trạng của Linh Lam khi đó, chẳng lẽ ngay cả sắc mặt cũng không nhìn sao? Nàng nói Lãnh Thiên Ảnh đã chết, nay không phải Lãnh Thiên Ảnh vẫn còn sống trở lại à? Chuyện này phải giải thích như thế nào đây? Một ngụm máu kia của Linh Lam chẳng lẽ không phải là vô ích? Về phần của thương thế của nàng, mặc dù nặng nhưng cũng không nguy hiểm tính mạng, với y thuật của ngươi thì dễ như trở bàn tay. Ta biết các ngươi có tình cảm đồng môn lâu ngày, nhưng chớ để những thứ đó che mắt mình mà nhìn không rõ sự thật. Nếu không thì tương lai của Phệ Huyết Lâu chỉ có cạm bẫy của kẻ thù mà thôi.".

Nghe được Bạch Uyên phản bác, thần sắc Thiên Dật có chút quẫn bách, nhất thời không nói tiếp nữa, sợ là sẽ chọc giận nàng.

Đánh vỡ im lặng là Tô Trần Nhi. Nàng nhìn phía Bạch Uyên, có chút đăm chiêu đặt câu hỏi: "Còn về chuyện cái chết của Quỷ Phán sứ giả thì sao? Khi đó nàng đã giải thích như thế nào?".

"Ngay hôm qua, ta gọi Lạc Khuê đến đây. Khi Lạc Khuê nhìn thấy nàng thì vô cùng kích động, một mực chắc chắn đêm đó nàng chính là kẻ giết người.". Nói xong, Bạch Uyên đông lạnh tầm mắt nhìn Thiên Dật, làm hắn cả người phát lãnh, Bạch Uyên lại nói: "Đương nhiên là nàng không thừa nhận, chỉ nói đêm đó thu thập xong mọi thứ để ngày thứ hai xuất phát, sau đó liền ngủ lại. Chuyện giết người, một mực không biết.".

Thiên Dật sợ Tô Trần Nhi hiểu lầm, hắn chịu đựng ánh mắt lạnh như băng của Bạch Uyên, nắm thật chặt hai tay giấu trong ống tay áo, đáy mắt trù trừ, làm như không biết nên nói ra hay không. Nhưng mà với tình hình lúc này, lại không tốt để che dấu, đành phải cắn răng nói: "Các vị không biết, không phải là chúng ta muốn che chở Tử Sam, mà là quá khứ của nàng trải qua có vẻ đặc biệt, chúng ta mới không tin nàng sẽ làm ra loại sự tình này. Nàng không giống với người bình thường. Nàng...... từ nhỏ đã lớn lên ở nghĩa địa.".

Lời này vừa nói ra, mọi người đều là cả kinh.

"Nghĩa địa sao......". Tô Trần Nhi nhàn nhạt lặp lại.

"Phải.". Thiên Dật đơn giản kể lại toàn bộ: "Mẹ của Tử Sam là một quả phụ, lúc đó đã mang thai được chín tháng, sắp sinh đứa nhỏ, lại bị một tên lưu manh để ý, hắn muốn chiếm đoạt bà ta. Bà ấy kháng cự nhưng không được, kết quả bị tên nam tử kia bóp cổ đến ngạt thở. Hắn nghĩ mình đã hại chết người cho nên chạy mất xác. Sau đó thì thôn dân nhìn thấy thi thể của bà ta, một người có lòng tốt, vơ vét của cải để an táng bà ấy. Người trong thôn thiếu hiểu biết, ngu ngốc, thấy bà ấy mất hết hô hấp thì cho rằng đã chết, mặc dù lúc đó mạch vẫn còn đập. Lúc nằm trong quan tài, bà ấy bị đau đớn bừng tỉnh, ở trong quan tài trực tiếp sinh con, đứa bé đó chính là Tử Sam.". Thiên Dật thở dài: "May mà quan tài chôn xuống đất vẫn chưa lâu lắm, đất cũng còn xốp, chôn cũng không sâu. Có lẽ mấy người mai táng lười biếng, quan tài đặt đó không kiên cố, cho nên hai mẹ con mới có thể giữ được mạng. Bà ấy vẫn còn sợ hãi tên lưu manh kia sẽ quay lại thôn, ngày thường sẽ ôm đứa nhỏ đi lên thị trấn phía trên ăn xin, ban đêm liền trở lại ngôi mộ. Nhưng mà mẹ của Tử Sam vì sinh Tử Sam ở nơi bẩn thỉu cho nên đã nhiễm bệnh, lúc nàng được năm tuổi thì bà ấy cũng không chống chọi được nữa mà qua đời. Sau đó không biết thế nào mà có người đi ngang qua ngôi mộ bị Tử Sam dọa, từ đó có chuyện ma quái đồn đãi khắp nơi. Người dân ở trấn trên không rõ chân tướng, gọi một tên đạo sĩ tới đem Tử Sam nói nàng là quỷ nữ nên bắt đi. Vốn muốn hỏa thiêu nàng, nhưng may mắn gặp được Lâu chủ tiền nhiệm, cũng chính là tỷ tỷ của Linh Lam, được Lâu chủ cứu thoát, mới không bị tai vạ.". Nói đến đây, Thiên Dật nhìn mọi người một vòng, chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Bởi vậy, nói Tử Sam là người của Thứ Ảnh Lâu, cho dù như thế nào chúng ta cũng không tin. Khi tám tuổi thì nàng đã vào Phệ Huyết Lâu, số lần ra khỏi bờ biển lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm sao lại là người của Thứ Ảnh Lâu cho được?".

Chờ Thiên Dật nói hết, trong phòng rơi vào im lặng.

"Khụ khụ......". Một trận ho khan bỗng nhiên vang lên, lập tức có tiếng khàn khàn suy yếu đứt quãng nói: "Các ngươi đang nói...... ai là Thứ Ảnh Lâu?".

"Linh Lam!". Người đầu tiên phục hồi tinh thần lại là Bạch Uyên. Nàng nghe được giọng nói thì lập tức quay đầu nhìn phía giường, quả nhiên nhìn thấy nữ tử trên giường đã tỉnh lại, đang muốn chống thân mình ngồi dậy, Bạch Linh vội vàng tới đỡ lấy nàng.

Linh Lam ngồi dậy, hướng Bạch Uyên mỉm cười trấn an, sau đó mới ngẩng đầu nhìn một lần trong phòng, ánh mắt dừng trên người Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, sắc mặt mặc dù tái nhợt, lại ngăn không được ý cười trong sáng trên môi: "Đã lâu không gặp, hai vị muội muội xinh đẹp, xem ra mạng của Linh Lam lại nhờ vào phúc của các ngươi.".

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi sớm thành thói quen với cách nói chuyện của Linh Lam, khi nhìn thấy đối phương tỉnh lại thì yên tâm không ít. Hoa Dĩ Mạt giương khóe môi, mở miệng đáp: "Phúc này chúng ta tình nguyện không nhận, mỗi lần gặp ngươi đều một bộ nguy nan, nhìn mà rầu.".

Đuôi mắt Linh Lam hiện lên vui vẻ, trong miệng lại sẳng giọng: "Hoa muội muội nói chuyện vẫn bất cận nhân tình như vậy.". Nói xong, ánh mắt Linh Lam nhìn về phía A Nô đang đứng tại chỗ hơi có chút câu nệ, thấy nàng không việc gì, ánh mắt mới có chút mềm mại đi, cố ý cười nói: "Tiểu Nặc, sao còn đứng ngốc ở đó, không phải là đang suy nghĩ đợi lát nữa ăn cái gì chứ?".

Ánh mắt A Nô vừa mới chạm đến tầm mắt Linh Lam thì đã muốn dời đi chỗ khác, bên tai lại chợt nghe đối phương gọi chính mình, nhất thời thân thể cứng đờ, sau đó mới lại chậm rãi quay lại, kinh ngạc nói: "Ta...... ngươi không sao chứ?".

Linh Lam giơ giơ khóe mắt, một đôi mắt phượng lưu chuyển giống như ngôi sao: "Có, đương nhiên có chuyện. Tiểu Nặc nhớ rõ phải chiếu cố bệnh nhân này cho tốt nha, ngươi cũng biết, lớn tuổi rồi, không thể so với người trẻ các ngươi a.".

A Nô nghe vậy, khóe miệng vừa mấp máy, cố nhẫn nại lại, nàng thấy Linh Lam vẫn nói chuyện như trước, cảm giác xấu hổ trong lòng mới thoáng rút đi một chút, cúi đầu nói thầm: "A Nô chưa từng chiếu cố ai.".

Linh Lam đem lời A Nô nói thầm thu vào trong tai, đáy mắt hiện lên một chút an tâm, trong miệng lại giận dữ nói: "Cũng phải. Cho ngươi chiếu cố nói không chừng làm xương cốt lão nương càng thêm giày vò, dựa vào Tiểu Bạch vẫn là tốt nhất.". Nói xong, cũng không cố kỵ mọi người ở đây, nàng đem nửa thân mình tiến sát vào người Bạch Uyên đang ngồi trên giường, tươi cười rạng rỡ.

Bạch Uyên biết được tâm tư của Linh Lam, nàng chỉ cuối đầu nhìn đối phương một cái, cũng không có đẩy nàng ra, ngược lại đem áo ngủ đắp lên trên người nàng.

Hai đôi mắt chạm vào nhau. Tay Linh Lam di chuyển khắp nơi, thăm dò, tầm mắt của mọi người lúc này bị toàn thân Bạch Uyên ngăn cản, nàng liền nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Uyên. Thần sắc trên mặt thản nhiên nhìn Thiên Dật, lên tiếng hỏi: "Mới vừa rồi các ngươi đang nói cái gì? Dường như ta nghe được cái gì người của Thứ Ảnh Lâu?".

Thiên Dật thấy Linh Lam tỉnh lại, khẩu khí mới thả lỏng một chút, trên mặt mang theo vui mừng nói: "Trước không nói việc này, có một tin tức tốt. Thiên Ảnh vẫn chưa chết!".

Linh Lam dựa vào người Bạch Uyên nghe được Thiên Dật nói, thân thể nhất thời cứng đờ, vội ngẩng đầu nhìn Thiên Dật, giọng cũng hơi thay đổi: "Ngươi nói cái gì?".

"Thiên Ảnh không có chết.". Thiên Dật cười rộ lên: "Nàng được Hoa cô nương cứu sống, mang về Phệ Huyết Lâu, hiện tại đang ở Lãnh Trúc Đường, bất quá tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.".

Đáy mắt Linh Lam mừng như điên, bàn tay vốn đặt trên tay Bạch Uyên nắm lấy đối phương chặt hơn, nhìn Thiên Dật thoải mái tươi cười, mặt mày cũng giãn ra, thấp giọng nói: "Thật sự là...... tốt quá. Ta biết nàng không đoản mệnh như vậy.".

"Phải. Chuyện này người của Phệ Huyết Lâu biết không nhiều, chúng ta đang thương lượng......". Thiên Dật vừa muốn mở miệng giải thích, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một động tĩnh rất nhỏ.

"Ai!". Thiên Dật dừng câu chuyện, đồng thời bàn tay giấu trong ống tay áo cũng vươn ra, một đạo kình phong đánh mạnh về phía cửa, lộ ra người bên ngoài.

"Các ngươi làm sao vậy? Làm gì khẩn trương dữ vậy?". Người tới đúng là Sở Ngôn. Hắn mặc y phục màu xanh làm cả người có vẻ hào sảng, khuôn mặt tuấn lãng, màu da ngâm đen, phía sau lưng một thanh cổ đao đen thùi. Chỉ thấy hắn mặt nhăn mày nhíu, khó hiểu nhìn Thiên Dật cảnh giác, còn muốn hỏi cái gì nhưng ánh mắt đột nhiên chạm tầm mắt nữ tử trên giường, thần sắc ngẩn ra, lập tức gương mặt mừng như điên, mở miệng hô: "Linh Lam, ngươi tỉnh rồi!".

Nói xong, hắn sải bước mà vào, sau đó đảo mắt qua tầm nhìn lạnh như băng của Bạch Uyên liền dừng chân, giống như nghĩ tới cái gì, đôi mắt đang sáng lên phút chốc ngầm hạ xuống.

Thiên Dật bên cạnh nhíu nhíu mày: "Sở Ngôn, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép gọi tục dạnh của Lâu chủ.".

Sở Ngôn trầm mặc một hồi, sau đó mới một lần nữa mở miệng kêu: "Lâu chủ.".

"Ừm.", Toàn thân Linh Lam cũng không dời khỏi trong lòng Bạch Uyên, ngược lại tìm một tư thế thoải mái hơn dựa sát vào, mở miệng nói: "Tìm ta có việc?".

Sở Ngôn chậm rãi lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì lớn...... chỉ là nghe nói Hoa cô nương đích thân châm cứu cho Lâu chủ nên đến xem ngươi...... dã tỉnh lại hay chưa.".

"Yên tâm, mạng của ta rất tốt, không có việc gì đâu.". Ngón tay Linh Lam chạm vào mái tóc đen của Bạch Uyên dừng trên đầu vai nàng, thản nhiên nói: "Những người khác đâu?".

"Vài vị Đường chủ nghe nói Hoa cô nương ra tay giúp đỡ thì hết sức yên tâm, đang tự bắt đầu chỉnh đốn công việc trong Lâu, từ khi Thanh Đường chủ biết Lãnh Đường chủ trở về liền vẫn canh giữ ở Lãnh Trúc Đường, còn Thanh Quỷ thì hình như đi Bế Tư Đường tìm Tử Đường chủ.".

"Ta biết rồi.". Linh Lam xoay chuyển ánh mắt, giống như nhớ tới cái gì, phân phó nói: "Ngươi đi qua Bế Tư Đường một chuyến đi, ta sợ Thanh Quỷ không khuyên được Tử Sam, ngươi trấn an nàng đi, sau đó bảo nàng đến Phệ Huyết Đường gặp ta.".

Sở Ngôn nghe vậy, hơi trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu đáp ứng: "Vâng, Lâu chủ.".

Nói xong, Sở Ngôn có chút không nỡ nhìn Linh Lam liếc mắt một cái rồi mới lui ra ngoài.

Linh Lam nhìn thấy thân ảnh Sở Ngôn biến mất ở cửa, mới một lần nữa nhìn về phía Thiên Dật: "Thiên Dật, ngươi tiếp tục nói.".

"Được.". Thiên Dật đem đoạn đối thoại đại khái thuật lại một lần, thần sắc có chút lo lắng nói: "Tô cô nương nói Phệ Huyết Lâu có gian tế, mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cũng biết chuyện này là vô cùng có khả năng. Nhưng mà Tử Sam......".

"Ta biết ý tứ của ngươi.". Linh Lam trầm ngâm cúi đầu, "Tính tình Tử Sam rất cổ quái, vô cùng cố chấp quái gở, ngoại trừ chuyện mọi người hiểu rõ nàng ta yêu Sở Ngôn ra thì dường như đối với những thứ còn lại cũng không cảm thấy hứng thú. Huống chi nàng đều ở trong Phệ Huyết Lâu, nói là gian tế, cũng thực không giống. Nhưng mà...... nàng làm việc có chút lập dị, ngay cả ta đều khó có thể nhìn thấu. Xem ra chỉ có thể chờ nàng đến đây, xem nàng nói thế nào rồi mới nghĩ tiếp.".

Nói xong, Linh Lam ngẩng đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, nghiêm túc nói: "Ngươi mới vừa nói Thiên Ảnh có nguy hiểm, có phải hay không chỉ là dự đoán, Thứ Ảnh Lâu sợ chúng ta biết được gì từ trong miệng nàng hay sao?".

Tô Trần Nhi gật đầu: "Đúng, đúng là ta nghĩ như vậy. Từ lúc chúng ta gặp được Lãnh Đường chủ, xem rõ tình trạng của nàng hẳn là nàng đã trốn kẻ khác đuổi giết nên mới lẻn trèo lên chiếc xe ngựa. Trên người nàng bị thương rất nặng, lại vội vã quay về Phệ Huyết Lâu, chắc chắn là có chuyện muốn báo lại cho các ngươi. Kỳ thật...... ta còn có một ý nghĩ, nhưng mà cần phải có Linh Lam cô nương tự đi xác thực.". Dừng một chút, "Mặc dù ta không hiểu biết nhiều về Lãnh Đường chủ, nhưng tiếp xúc cũng cảm thấy nàng suy nghĩ vô cùng chu đáo, chắc chắn đã giữ lại manh mối gì đó. Dù sao nàng tự biết mình bị thương nặng, nếu như trên đường bất hạnh chết đi, cũng không phải không có khả năng. Như vậy, có khi nào nếu như nàng chết đi, cũng sẽ để lại manh mối chuyện nàng muốn nói cho các ngươi?".

Linh Lam nghe được Tô Trần Nhi nói, ánh mắt sáng ngời: "Quả thật chỉ một câu nói của Tô cô nương thôi cũng làm mọi người sáng tỏ. Với tính cách của Thiên Ảnh, vô cùng có khả năng này!". Nói xong, Linh Lam hướng hai người nở một nụ cười, không chút nào keo kiệt khen ngợi: "Tô cô nương thông minh như thế, Hoa muội muội thật là người có phúc nha.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, cũng giơ khóe môi lên, ánh mắt dừng trên người Bạch Uyên cùng Linh Lam, đáp: "Linh Lam cô nương không cần khiêm tốn, ngươi cũng như thế mà.".

Linh Lam nhịn không được cười to, mở miệng nói: "Về Thiên Ảnh, ta sẽ phái Thanh Quỷ lưu tâm, chờ xử lý xong vấn đề của Tử Sam, ta sẽ tự mình đi qua Lãnh Trúc Đường một chuyến. Thiên Ảnh vì Phệ Huyết Lâu xém chút mất mạng, cho dù như thế nào thì ta cũng không nhẫn tâm để nàng nguy hiểm lần nữa. Về phần tên gian tế kia......". Trên mặc Linh Lam mặc dù mang theo ý cười nhưng ánh mắt đã có sự quyết tuyệt hờ hững hiện lên: "Đương nhiên không thể dễ dàng buông tha. Đụng tới người của Phệ Huyết Lâu, tất không lưu tình.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro