Chương 204. Kẻ giấu mặt phía sau (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 204 – Kẻ giấu mặt phía sau (Bốn)

"Giá –".

Nắng sớm mỏng manh, một thân ảnh màu hồng xuyên qua con đường nhỏ vắng người, chỉ có tiếng vó ngựa vang vọng, làm tung bay bụi đường trong khu rừng, lưu lại những giấu chân thật sâu. Nữ tử kia, roi trong tay không lưu tình chút nào quất vào mông ngựa, làm ngựa rống to, cơ hồ có chút phát cuồng chạy thẳng về phía trước.

Liền có một bóng đen, tốc độ không hề thua kém với tốc độ của nữ tử kia, xẹt qua thật nhanh, mũi chân điểm nhẹ, cả người quỷ mị lao tới.

Nữ tử lúc đó, chính là Hồng Chúc.

Nàng vội nhíu mày, ngữa sau rồi liếc mắt một cái, thấy bóng người theo đuổi không bỏ, mặt mày càng thêm lo âu. Hồng Chúc cắn răng một cái, lại đem roi ngựa vung lên.

Ngựa phi về trước như tên rời cung, lưu lại tràn ngập bụi đất tung tóe. Thân ảnh kia, lại giống như gần kề khó có thể thoát khỏi.

Đột nhiên, vó ngựa bị một viên đá bén nhọn trên mặt đất xỏ xuyên qua, tuấn mã vốn đã mệt mỏi không chịu nổi, lúc này lập tức mềm nhũn, nửa thân mình khụy về phía trước. Hồng Chúc thấy thế, thần sắc biến đổi, cả người vội vàng bay lên, toàn thân cố gắng mới ổn định lại được.

Con tuấn mã màu xám kia ầm ầm ngã xuống đất, tiếng động phát ra 'ầm' thật mạnh, thở phì phò không đứng dậy nổi.

Chỉ thoáng chốc như vậy, hai thanh phi đao nhỏ bé cực nhanh xuyên thấu bụi đất đá vụn, hướng về phía Hồng Chúc đang ngồi xổm trên đất.

Hồng Chúc cảm giác ngay cổ có chút lạnh, ánh mắt nàng trầm xuống, cũng bất chấp đứng dậy, theo bản năng cúi người lăn vòng tránh đi. Thanh phi đao kia xẹt qua mái tóc, cắt đứt một nhúm tóc đen.

Hồng Chúc may mắn tránh thoát ám khí, tay chống đỡ mặt đất nhảy lên, cùng lúc đó chân trên cũng đảo qua, một mảnh cát đá bay lên, bay về phía Hắc y nhân.

Mặt của Hắc y nhân không chút thay đổi nhìn tầm mắt bị bụi cát che lấp, thân mình xoay tròn, bay nhanh tránh đi, sau đó lập tức lấy tay chộp tới bả vai Hồng Chúc gần đó.

Hồng Chúc thấy tình thế không ổn, vai phải trầm xuống, tránh được móng vuốt của đối phương trảo tới, mũi chân đá về trước, đánh úp về phía đầu gối Hắc y nhân gần trong gang tất.

Cũng không biết Hắc y nhân tránh như thế nào mà thân ảnh kia lại nhẹ nhàng né được, bất động thần sắc nhìn Hồng Chúc công kích, dò xét nhìn về phía bả vai đối phương mà xuống tay, sau đó lại biến hóa thành tấn công vào cánh tay.

Chân phải Hồng Chúc đá vào khoảng không, vẫn chưa lập tức thu hồi, ngược lại thuận thế nhảy về phía trước, hai chân xông thẳng vào cổ tay Hắc y nhân, ý đồ đánh tan lực đạo của hắn.

Hắc y nhân đối mặt với thế công của Hồng Chúc có vẻ phá lệ bình tĩnh. Chỉ thấy cổ tay hắn vừa chuyển, hai ngón tay chỉ thẳng, lập tức nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay Hồng Chúc.

Hồng Chúc chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay chợt lạnh, lập tức có một cỗ đại lực xuyên thấu qua lòng bàn tay như sóng triều vọt tới, làm cả người nàng lảo đảo lui về sau ba bước, khí huyết trong cơ thể cũng bắt đầu cuồn cuộn.

"Lưu Hà.". Hắc y nhân vẫn chưa tiếp tục truy kích, chỉ chắp tay sau lưng đứng đó, thanh âm nặng nề nói: "Chớ tự tìm đường chết.".

"Ta sẽ không trở về.". Ánh mắt Hồng Chúc kiên định, lui từng bước về sau.

"Vì cái gì?".

"...... Ta có lý do của ta.".

Hắc y nhân nghe được Hồng Chúc nói như vậy, thanh âm càng thêm lạnh lùng: "Lưu Hà, ngươi như thế chính là phản bội Thứ Ảnh Lâu, ngươi nên biết sẽ có kết cục thế nào. Huống chi ngươi cảm thấy mình làm như vậy đáng sao? Cho dù ngươi đem tin tức đưa cho Tô Trần Nhi thì ngươi cho là có thể đối kháng được với Thứ Ảnh Lâu à?".

"Ngươi không cần phải xen vào.". Hồng Chúc nhìn vẻ mặt hờ hững của nam tử trước mắt nói.

"Như vậy...... ngươi không chịu cùng ta trở về lĩnh tội, vậy đừng trách ta ra tay.".

Lời nói của nam tử vừa rơi xuống, hắn cũng không muốn khuyên bảo gì thêm, khí thế cả người sắc bén hướng Hồng Chúc công tới.

Hắc y nam tử này, đúng là Quỷ Sứ đi theo Ám Vương. Hắn phụng mệnh đến báo cáo lại nhiệm vụ của Cam Lam, lại vô tình thăm dò được chuyện Liên nhi vẫn chưa bị Hóa Cốt Phấn tiêu hủy. Hắn cảm nhận được sự tình có biến hóa, một đường truy xét mới phát hiện người cứu Liên nhi đúng là thủ hạ Lưu Hà của Si chủ. Mặc dù hắn không biết thời gian ngắn ngủi khi ấy Lưu Hà biết được cái gì từ trong miệng Liên nhi, nhưng mà trăm ngàn lần không thể để đối phương rời đi nên mới một đường truy đuổi mà đến, đến tận đây rốt cục mới có thể ngăn cản được Lưu Hà.

Với công phu của Hồng Chúc, đương nhiên không phải là đối thủ của Quỷ Sứ bên cạnh Ám Vương. Hai người so trăm chiêu, Hồng Chúc liền có chút chống đỡ không được. Nàng một bên lui một bên chắn, rất nhanh đã bị bức đến bên cạnh một khe núi.

Tuy là khe núi, nhưng mà do gần bờ biển, nước chảy xiết cực kỳ, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Thanh âm trầm đục quanh quẩn.

Quỷ Sứ xuống tay cũng không lưu tình, tạm thời hắn phải lưu lại mệnh của Hồng Chúc nên mới không hạ sát, nhưng mỗi chiêu trong lúc đó đều tàn nhẫn độc ác. Thân thủ hắn cực nhanh, mơ hồ giống như bóng đen, chỉ chốc lát thì trên người Hồng Chúc đã bị thương, khóe môi xuất huyết.

Đột nhiên, mặt Quỷ Sứ không chút thay đổi, hắn thừa dịp khoảng cách đến gần liền tung một chưởng về phía đầu vai Hồng Chúc, Hồng Chúc tránh né không kịp, cả người bay mạnh về hướng ngược lại. Chỉ trong nháy mắt như vậy, khóe mắt Hồng Chúc bỗng nhiên dừng bên cạnh khe nước, ánh mắt lập tức hiện lên một tia quyết tuyệt.

Chỉ thấy nàng thừa dịp này, mũi chân đạp vào một thân cây, cả người dùng sức xoay ngược về phía trước, hướng chỗ khe nước đánh tới.

Quỷ Sứ thấy thế, mặt không chút thay đổi hơi kinh hãi, vội vàng vận khí, năm ngón chộp lấy cổ chân của Hồng Chúc.

Mắt thấy ngón tay đối phương sắp va vào da thịt mình, trong lòng Hồng Chúc quýnh lên, cũng bất chấp hắn, nâng tay liền đánh ra một chưởng.

Quỷ Sứ nhìn thấy Hồng Chúc đánh về phía mình, không dám lơ là, hắn do dự vươn tay trái tiếp một chưởng.

"Phốc –".

Hai chưởng đánh vào cùng nhau, một ngụm máu tươi phun trong không khí. Hồng Chúc phi thân lui về sau, bất quá chỉ trong chớp mắt, liền rơi xuống nước biến mất không thấy.

Có vết máu nhàn nhạt nổi lên, nhưng cũng rất nhanh bị dòng nước chảy xiết hòa tan không còn chút bóng dáng.

Gương mặt bình tĩnh của Quỷ Sứ dừng bên cạnh khe nước, hắn cúi đầu xuống nhìn, nhất thời không hề động tay.

Mới vừa rồi, một chưởng cuối cùng của Lưu Hà kia, hắn cố không dùng quá nhiều nội công. Bất quá chỉ bảy tám phần công lực, nhưng cũng rõ ràng cảm giác được cú đánh của mình làm vỡ nát nội tạng đối phương. Dòng suối chảy xiết, xa xa khó nhìn thấy, không biết đối phương đã trốn chỗ nào.

Không được. Phải nhanh đem tin tức báo lại cho Ám Vương.

Nghĩ vậy, trong lòng Quỷ Sứ trầm ngâm, hắn cũng không mù quáng đuổi theo Hồng Chúc nữa mà mũi chân bay lên, bóng đen liền biến mất ở bên bờ.

Lúc này Cam Lam không biết Hồng Chúc và Quỷ Sứ đã giao thủ, trong lòng chỉ âm thầm lo lắng. Nàng rất hiểu biết Hồng Chúc, cô nương ngốc kia nhất định không tiếc hết thảy mà chạy tới Phệ Huyết Lâu. Nghĩ như vậy, Cam Lam chỉ phải một đường chạy như bay, chính mình cũng không dám dừng lại một khắc nào.

Hai người bất quá chỉ cách nhau nửa canh giờ lộ trình, lúc Cam Lam sắp bước vào khu vực bờ biển thì lại bị người ở bên ngoài trấn nhỏ của Phệ Huyết Lâu ngăn cản lại.

Lúc đó Cam Lam vội vàng đi vào một khách điếm, nàng cũng không ngồi xuống dùng bữa, thầm nghĩ muốn ăn vài cái bánh bao cho chắc bụng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà nàng vừa cầm lấy bánh bao xoay người ra khỏi khách điếm thì, giương mắt lên liền thấy bên cạnh tuấn mã bị một nữ tử lười biếng dựa vào.

Nhìn thấy Cam Lam ra cửa, nữ tử kéo kéo làn váy màu vàng của mình, môi khẽ tươi cười.

"Lại gặp nhau, A Si muội muội.".

"Mị tỷ tỷ, sao lại ở đây?". Cam Lam bị dồn vào khách điếm một lần nữa, nàng nhìn Mị chủ cười khanh khách gọi một bàn đồ ăn, nhẫn nại lo âu trong lòng, mở miệng hỏi.

Mị chủ cầm đũa, cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm gắp đồ ăn: "Tất nhiên là tới tìm ngươi.".

"Ám Vương có lệnh?".

"Đương nhiên.". Mị chủ gắp một khối thức ăn để vào trong miệng, nói thầm: "Thật vất vả từ Phệ Huyết Lâu đi ra, rốt cục có thể ngồi xuống ăn bữa cơm đàng hoàng.".

Cam Lam nghe vậy, ánh mắt nhoáng lên một cái: "Trước đó ngươi ở Phệ Huyết Lâu?".

"Phải.". Mị chủ gật đầu, ngữ khí như là đang nói chuyện thời tiết, "A Võng đã chết.".

"...... Đã chết?". Thần sắc Cam Lam rõ ràng hiện lên khiếp sợ.

"Đã chết. Thân phận bại lộ, tự sát.". Mị chủ giương mắt nhìn lại, ánh mắt có chút thâm ý, "Vì tình yêu ngu xuẫn.".

Cam Lam nghe được Mị chủ nói, không biết sao, thân mình cứng đờ. Nhưng thấy đối phương vẫn chưa tỏ vẻ gì thì mới dấu tâm tình đang nhảy lên, tầm mắt dời đi, cũng không nhìn Mị chủ, nàng thản nhiên nói: "Sao lại thế này?".

Ánh mắt Mị chủ vòng vo trên người Cam Lam, đồng thời giải thích: "Hắn không đành lòng Đường chủ Khinh Y Đường của Phệ Huyết lâu thay hắn chịu tội, chịu tiếng xấu cho hắn, nên đã tự động nhảy vào cạm bẫy mà Linh Lam chuẩn bị sẵn. Thích khách mà mềm lòng, làm sao có thể có kết quả gì tốt.". Nói xong, Mị chủ đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, "A Si muội muội cảm thấy thế nào?"

"...... Mị tỷ tỷ nói phải.". Cam Lam bất động thần sắc đáp.

"Haiz.". Mị chủ tự nhiên cúi đầu nhìn đĩa rau, miệng tiếp tục nói: "Ám Vương sai Quỷ Sứ tới tìm ngươi, ta đúng dịp thì gặp, liền nói hắn không cần lo lắng, giao cho ta là tốt rồi. Ta đoán ngươi sẽ xuất hiện ở trong thị trấn nhỏ này, quả thật là thế.".

Cam Lam hơi cau mày, trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không lành.

Quả nhiên, Mị chủ tiếp tục nói: "Những ngày tới, ngươi cứ ở trong này, Ám Vương sẽ đến cùng ngươi hội hợp.".

Nghe được mệnh lệnh, trong nháy mắt Cam Lam liền thay đổi sắc mặt.

Gặp Cam Lam không nói gì, Mị chủ nhìn lại, nhẹ nhàng hỏi "Sao?" một tiếng.

"Ta đã biết.". Cam Lam hít một hơi thật sâu, trong lòng mặc dù vẫn còn do dự nhưng mặt ngoài vẫn gật đầu đáp ứng, nàng nghi ngờ hỏi: "Làm sao mà Ám Vương lại đến đây?".

Mị chủ nghe vậy, đôi đũa trên tay dừng một chút, nàng lặng im một lát sau đó mới nói: "Chuyện này ngươi không cần để ý tới, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Chỉ vài ngày nữa thôi, Ám Vương sẽ đến.".

Cam Lam nghe Mị chủ dấu diếm, vòng vo chuyển thần sắc, lại thử hỏi: "Vậy Mị tỷ tỷ......?".

"Ta cũng sẽ ở đây cùng ngươi.". Lời Mị chủ nhẹ nhàng hạ xuống, "Cùng chờ Ám Vương đến.".

Nghe được Mị chủ nói, tâm tình Cam Lam hoàn toàn trầm xuống. Lo lắng trong lòng dường như phá tan mặt nước.

Mắt thấy có thể đi tới bờ biển, tìm được Hồng Chúc, nhưng mà lúc này nửa bước cũng khó đi.

Quả nhiên là tiến thoái lưỡng nan ......

Trong khoảng thời gian ngắn, Cam Lam lâm vào đấu tranh nội tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro