Chương 211. Giao phong lần cuối (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211 – Giao phong lần cuối (Một)

"Tiểu Nặc, tập luyện nhiều ngày rồi, thấy sao hả?". Linh Lam dựa nửa người trên giường, ánh mắt lười biếng, tầm mắt mơ màng, miễn cưỡng hỏi.

Từ lúc A Nô ngoài cửa bước vào thì vẻ mặt liền ấm ức, nghe vậy hàm hồ đáp: "Rất tốt.".

Sau khi A Nô vào ở Phệ Huyết Lâu, mỗi ngày Linh Lam đều bố trí việc tập luyện cho nàng. Tuy A Nô có nội công căn bản, lại học được chút ngân châm ám khí ở chổ của Hoa Dĩ Mạt, nhưng mà cũng chỉ là qua loa đại khái, khi gặp phải cao thủ thì căn bản không đánh được mấy chiêu. Thân là Thiếu Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu, đương nhiên Linh Lam không thể tùy ý để tình trạng này tiếp tục tiếp diễn, nếu không sợ là khó có thể làm cho người trong Lâu nể phục. Nhưng mà tính tình A Nô lười nhác, ham chơi biếng học, lại ít có người có thể ép nàng, chuyện nhỏ thôi cũng khó lắm mới chịu làm. Bởi vậy cứ cách mấy ngày là Linh Lam đều tự mình kiểm tra tiến độ tập võ của A Nô.

Linh Lam nghe được A Nô nói như vậy, tròng mắt chuyển động, trong lòng đã có chút hiểu rõ. Nàng liếc A Nô một cái, ý vị thâm trường nói: "Tiểu Nặc, chờ chuyện ở nơi này êm xuôi, Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi hẳn là sẽ rời khỏi Phệ Huyết Lâu. Ai ya, ngươi kéo dài tiến độ như vậy, làm sao ta yên tâm để ngươi đi đưa hai người bọn họ một đoạn đường.".

A Nô nghe vậy, vô tình ngẩn người, ánh mắt tuôn ra một chút tia sáng: "Thật vậy sao? Ta có thể đi đưa các nàng sao?".

"Đương nhiên là thật.". Linh Lam nói xong, lời nói thay đổi làm như có điều tiếc hận: "Đáng tiếc tâm pháp nội công ta giao cho ngươi bất quá chỉ mới luyện được tới tầng thứ ba, đi ra ngoài sợ là có nguy hiểm, ta đang rất lo lắng. Xem ra chỉ có thể từ bỏ.".

"Không có, ta cảm thấy nhiều ngày qua chân khí ở đan điền ẩn ẩn có chút dấu hiệu mạnh lên, nói không chừng cố gắng một chút có thể đến tầng thứ tư!". A Nô sợ Linh Lam đổi ý, vội vàng đáp.

Linh Lam nhìn bộ dạng hưng phấn của A Nô, ánh mắt dẫn theo ý cười. Nàng cũng không tính trói buộc tính tình A Nô. Tiểu Nặc bây giờ, sớm đã không còn là tiểu Nặc như trong ấn tượng trước kia. Nàng bây giờ, lạc quan, hoạt bát, tùy ý, so với tỷ tỷ thì không giống chút nào, ngược lại càng giống mình một ít. Chuyện mình có thể làm, chính là giúp nàng xây dựng nền móng thật tốt, về sau nếu như nàng thích hành tẩu giang hồ, cũng sẽ không bị người đời khi dễ.

Nghĩ tới đó, Linh Lam cười cười, còn muốn nói cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

"Vào đi.". Ánh mắt Linh Lam dừng ở cửa.

Đang nói thì Bạch Mộ Yên liền đẩy cửa vào, ngẩng đầu nhìn phía Linh Lam.

"Tìm ta có chuyện gì?".

"Bẩm Lâu chủ,". Bạch Mộ Yên cúi đầu, "Có khách quý đến đây.".

"Sao? Là ai đến đây?". Linh Lam nhíu mày, có hứng thú hỏi.

Bạch Mộ Yên nghe vậy ngẩng đầu nhìn phía Linh Lam, chậm rãi đáp: "Một nhóm có mười hai người, đi đầu là Bảo chủ của phủ Nguyễn gia cùng Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu.".

"Cái gì?". A Nô kế bên nghe vậy lập tức nhảy bật từ trên ghế lên, "Ngươi nói Nguyễn Quân Viêm cũng đến đây?".

"Phải.". Bạch Mộ Yên gật đầu, trầm ngâm nói: "Hẳn là tới tìm Tô cô nương.".

"Ta phải đi báo cho chủ nhân!".

Nói xong, cả người A Nô đã bay nhanh phóng ra cửa.

Linh Lam cũng không ngăn cản, tùy ý A Nô đi thông báo, chính mình thì chỉnh sửa lại y bào một chút, chậm rãi đứng lên, hướng Bạch Mộ Yên nhẹ nhàng gật gật đầu: "Giúp ta cầm trường bào cùng mặt nạ mang tới đi.". Nói xong, khóe môi gợi lên một chút độ cong, "Cũng không thể để cho người khác nói Phệ Huyết Lâu chậm trễ tiếp đãi hai vị khách quý này.".

Khi Bạch Mộ Yên hướng Linh Lam bẩm báo tin tức, Nguyễn Quân Viêm đã y theo lời Bách Hiểu Sinh chỉ dẫn, mang theo mười thủ hạ xuyên qua khu rừng tràn ngập khí độc.

Ước chừng thời gian qua nửa nén hương, phía trước liền rộng mở sáng trưng, khung cảnh Phệ Huyết Lâu hiện ra dưới tầm mắt mọi người.

Đồng thời xuất hiện, còn có Bạch Mộ Yên một thân áo trắng phụng mệnh Linh Lam tiến đến nghênh đón.

Khi mọi người nhìn thấy Bạch Mộ Yên, đều nhịn không được hơi giật mình.

Thần sắc Bạch Mộ Yên bình tĩnh hướng bên cạnh nghiêng người: "Tại hạ đã chờ chư vị đã lâu. Lâu chủ cho mời.".

Phản ứng đầu tiên chính là Bách Hiểu Sinh. Hắn hướng Bạch Mộ Yên gật gật đầu, lời nói ôn nhuận: "Làm phiền. Vị này chắc là bạch Đường chủ của Bạch Hổ Đường?".

Bạch Mộ Yên cũng không lạ gì khi Bách Hiểu Sinh đoán được thân thế của nàng, nàng gật đầu: "Đã nghe danh Bách Hiểu Lâu thông thái mọi chuyện trong thiên hạ, vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.".

"Bạch Đường chủ khách khí.". Bách Hiểu Sinh cười đến khiêm tốn.

Khi nói chuyện, ánh mắt Bạch Mộ Yên quan sát thân ảnh hồng y trong đám người một chút, ánh mắt cũng dao động theo.

Bách Hiểu Sinh thấy thế, biết đối phương nổi lên nghi hoặc, hắn giải thích: "Đây là một thuộc hạ của Thứ Ảnh lâu chúng ta gặp được ở trên đường, đã bị trọng thương hôn mê, tính chờ nàng tỉnh lại sẽ hỏi vài chuyện.".

Bạch Mộ Yên cũng không biết Hồng Chúc, nghe được Bách Hiểu Sinh nói xong cũng không để ý nhiều, không thèm nhắc lại, trầm mặc dẫn mấy người một đường bước vào Phệ Huyết Đường.

Đoàn người xuyên qua hành lanh dài của Phệ Huyết Lâu. Giờ đã là giữa mùa đông, gió biển ở đây càng thêm lạnh lẽo ẩm ướt. Đi được một đoạn đường, Bạch Mộ Yên đem tất cả mọi người đưa đến phía trước Phệ Huyết Đường. Lúc này nàng mới dừng lại cước bộ, quay đầu hướng Nguyễn Quân Viêm vẫn im lặng nảy giờ, nói: "Nơi này là chỗ của Lâu chủ Phệ Huyết Lâu Lâu chúng ta. Nguyễn Bảo chủ, ngươi cùng Lâu chủ Bách Hiểu Lâu trực tiếp đi vào là được, nhưng mà mười tên thủ hạ phải ở lại bên ngoài. Ta sẽ giúp Nguyễn Bảo chủ an bài thật tốt.".

Nguyễn Quân Viêm cũng không nói gì, hắn gật gật đầu xem như đồng ý.

Bạch Mộ Yên thấy thế, mới tiếp tục nói: "Lâu chủ đã ở đại đường chờ hai vị, mời.".

Nguyễn Quân Viêm cùng Bách Hiểu Sinh bước lên bậc thềm, trong tầm mắt xuất hiện một con đường mòn với khoảng sân rộng đầy lá rụng, bên cạnh trồng hai cây Tuyết Mai thật lớn, tản ra mùi thơm thanh nhã. Mà phía cuối đường mòn là một cánh cửa bằng gỗ Tử Đàn màu đen đang khép hờ.

Bất quá chỉ vài bước, hai người đã đến trước đại đường, cả hai nhìn nhau liếc mắt một cái, lập tức đưa tay đẩy cánh cửa kia ra.

"Kẽo kẹt –".

Ánh nắng sáng sủa xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, đem đại đường chiếu sáng ngời. Trong tầm mắt, bốn người ngồi ngay ngắn, tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Quân Viêm cùng Bách Hiểu Sinh trước cửa.

"Hai vị khách quý đại giá quang lâm, thật là làm cho Phệ Huyết Lâu vinh hạnh.". Linh Lam cố ý đè thấp giọng, thanh âm khàn khàn vang lên trong phòng, mang theo ý tứ hàm xúc, "Chớ câu nệ, mời hai vị ngồi.".

Tầm mắt Bách Hiểu Sinh dừng trên người Hoa Dĩ Mạt trước mặt, gật đầu xem như chào hỏi.

Dẫn đầu mở miệng đương nhiên là A Nô tính tình hấp tấp.

Thần sắc nàng có chút không kiên nhẫn đảo qua hai người, cuối cùng nhìn phía Nguyễn Quân Viêm, hơi có chút kỳ quái nói: "Không biết là ngọn gió nào, lại đem Nguyễn Bảo chủ tân nhiệm cũng thổi đến.".

Nguyễn Quân Viêm cũng không để ý tới A Nô đang nói móc mình, hắn thẳng tắp nhìn Tô Trần Nhi, nói: "Vì sao ta đến đây, Trần Nhi là người rõ ràng nhất. Không phải sao?".

Đối với ngữ khí có chút bức bách của Nguyễn Quân Viêm, Tô Trần Nhi làm như không nghe thấy gì, thần sắc thản nhiên mở miệng: "Ngươi lại đây, bất quá muốn biết chuyện của nghĩa phụ. Những chuyện đáng lý phải cho ngươi biết. Bất quá ta đã nói trước đó, ta nghĩ Lôi Chấn Vân đã nói chút gì cho ngươi nghe?".

Nguyễn Quân Viêm hít một hơi thật sâu, áp chế nỗi phức tạp trong lòng: "Hắn nói lúc cha ta bị giết, hai người các ngươi cũng đều ở đó. Hơn nữa hung thủ là một nữ tử áo lam đi cùng các ngươi. Có đúng hay không?".

Nghe được Nguyễn Quân Viêm nói, Hoa Dĩ Mạt có chút khinh thường kéo kéo khóe môi, mỉm cười trào phúng, nhưng mà nàng vẫn ngại Tô Trần Nhi nên không hề mở miệng.

Tô Trần Nhi ngồi cạnh trầm ngâm một lát, sau đó ánh mắt sâu thẳm chống lại tầm mắt Nguyễn Quân Viêm, chậm rãi nói: "Tâm tư Lôi Chấn Vân thâm trầm, ta cũng không nói nhiều. Ngươi nói nữ tử áo lam kia, chúng ta gặp nàng ở Hồng Mị quán, chỉ biết tên gọi là Cam Lam, là người của Thứ Ảnh Lâu. Lúc ấy nàng đi theo chúng ta là không sai, nhưng mà chuyện nàng muốn giết nghĩa phụ, chúng ta cũng không hề biết, nếu không thì cho dù như thế nào ta cũng không để chuyện này xảy ra. Bất quá tuy người là do Cam Lam giết, nhưng mà kẻ thù giấu mặt vẫn là Thứ Ảnh Lâu.". Khi nói đến Thứ Ảnh Lâu, biểu tình Tô Trần Nhi có chút kỳ quái, nàng không thể không nhíu mi, làm như đang quan sát Nguyễn Quân Viêm.

Nguyễn Quân Viêm vẫn chưa chú ý tới thần sắc Tô Trần Nhi, hắn vội hỏi: "Nếu theo như lời ngươi nói, đây là âm mưu của Thứ Ảnh Lâu? Ta làm sao tin ngươi được?".

Lời này vừa nói ra, một tiếng cười trào phúng khẽ vang lên.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt miết lại đây, ý cười trên khóe môi vẫn như trước: "Tiếc cho ngươi cũng cùng Trần Nhi ở chung hơn mười năm, mà bây giờ ngay cả lời này đều hỏi ra được, thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt. Tính tình của Trần Nhi ra sao, ngươi không rõ ràng hay sao? Chẳng lẽ nàng sẽ hại cha ngươi? Nhưng thật ra cái tên Lôi Chấn Vân kia, lúc ấy cùng cha ngươi tranh chấp, khẳng định không có nói cho ngươi chứ?".

"Cùng cha ta tranh chấp? Vì sao?".

"Còn không phải vì tên Lôi Chấn Vân kia muốn cha ngươi lấy Trần Nhi áp chế ta, cha ngươi che chở Trần Nhi, đương nhiên không muốn dùng loại thủ đoạn này. Kết quả Lôi Chấn Vân liền động thủ với cha ngươi, hai người tranh đấu với nhau, cuối cùng mới làm cho Cam Lam thừa cơ đánh lén.". Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt nói tiếp: "Ta cũng vốn muốn biết ngươi là nguyện ý tin Trần Nhi, hay là tin tên Lôi Chấn Vân kia?".

Nguyễn Quân Viêm nghe Hoa Dĩ Mạt nói thì sắc mặt có chút trầm xuống. Tuy rằng không có trả lời, nhưng ý tứ đã muốn rõ ràng.

Bách Hiểu Sinh ngồi ở bên cạnh Nguyễn Quân Viêm, lúc này nói chen vào: "Tô cô nương, theo ta được biết, Thứ Ảnh Lâu ba lần bảy lượt muốn xuống tay với ngươi. Nay lại hướng Nguyễn gia động thủ, ngươi có suy nghĩ gì không?".

Tô Trần Nhi giương mắt, sau đó thần sắc lại bất động rũ mi, thản nhiên nói: "Thứ Ảnh Lâu muốn động thủ với Nguyễn gia, cũng không phải là không phải không có nguyên do. Bách Hiểu Lâu cũng rõ chút chuyện tình báo của Phệ Huyết Lâu, Lôi gia cùng Vinh Tuyết Cung chứ? Hiện nay trong giang hồ, mấy đại môn phái đều bị tổn thất. Ít hay nhiều đều có liên quan đến Thứ Ảnh Lâu. Kết nối với chuyện nội loạn sáu năm trước của Phong Thu sơn trang mà xem, tựa hồ Thứ Ảnh Lâu đã bày ra một màn thật khéo léo, muốn đem tất cả thế lực trong giang hồ làm cho suy yếu từng cái một.".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy, đồng ý gật đầu: "Đúng vậy. Trong khoảng thời gian gần đây, đúng là Thứ Ảnh Lâu đang nhúng tay vào rất nhiều chuyện, bề ngoài thoạt nhìn giống như rất nhiều chuyện xảy ra không quan hệ gì với họ, kỳ thật đều không tránh khỏi liên lụy. Bất quá......". Bách Hiểu Sinh đột nhiên vòng vo câu chuyện, ánh mắt nghi hoặc nhìn phía Tô Trần Nhi, "Khi ta kiểm tra lại tin tình báo thì phát hiện, rất nhiều thời điểm Thứ Ảnh Lâu đều muốn nhắm Tô cô nương cùng Hoa cô nương mà xuống tay. Hôm nay cùng với Quân Viêm huynh tới đây, cũng là ôm theo tâm tư muốn hiểu chuyện này.".

"Ta biết ý tứ của ngươi, bất quá ngươi chỉ đúng phân nửa.". Nói xong, Tô Trần Nhi liếc Linh Lam ngồi trên kia, tiếp tục nói: "Mấy ngày trước chúng ta phát hiện trong Phệ Huyết Lâu cũng bị Thứ Ảnh Lâu cài gian tế vào, trước khi hắn chết, từng lộ ra một tin tức. Đầu mối của chuyện này, cũng không phải là nhắm ngay ta cùng Hoa Dĩ Mạt, mà chỉ là một mình ta mà thôi.".

Lời nói của Tô Trần Nhi vừa rơi xuống, thần sắc Bách Hiểu Sinh cùng Nguyễn Quân Viêm đều nhịn không được lộ ra kinh ngạc.

"Trần Nhi ngươi......". Nguyễn Quân Viêm trù trừ mở miệng, vô cùng khó hiểu: "Như thế nào lại có thể? Ngươi cũng không phải người trong giang hồ, vì sao lại bị cuốn vào phong ba?".

Bách Hiểu Sinh gật gật đầu, cũng tỏ vẻ cùng chung nghi ngờ.

Tô Trần Nhi nghe vậy mím môi, thần sắc trên mặt có chùy kỳ lạ. Nguyễn Quân Viêm bị Tô Trần Nhi nhìn bằng ánh mắt như vậy, không biết vì sao nheo mắt, trong lòng có chút bất an theo.

Tô Trần Nhi cũng không có lập tức trả lời vấn đề của Nguyễn Quân Viêm, nàng chuyển sang chủ đề khác: "Nguyễn...... Bảo chủ, trước đó, ngươi có biết ai đã tới Phệ Huyết Lâu không?".

Nghe được câu hỏi kỳ quái của Tô Trần Nhi, Nguyễn Quân Viêm nao nao, theo bản năng lắc lắc đầu.

Thần sắc trong mắt Tô Trần Nhi trầm xuống, mở miệng nói có chút buồn bã: "Là Lan nhi của Ngưng Trần Cư.".

"Lan nhi?". Thanh âm Nguyễn Quân Viêm không tự chủ được đề cao một chút, vẻ mặt không dám tin: "Không phải nàng đang ở Nguyễn gia sao? Làm sao lại đến Phệ Huyết Lâu?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, thần sắc trên gương mặt có chút cô đơn: "Thật là nàng. Hơn nữa...... Tình trạng của nàng vô cùng không tốt.".

Nói đến câu sau, Tô Trần Nhi có chút không đành lòng dừng lại câu chuyện.

Nguyễn Quân Viêm thấy thế, khó hiểu nhìn Linh Lam phía trên kia, làm như muốn trưng cầu ý kiến của Lâu chủ Phệ Huyết Lâu.

Linh Lam cũng không có gì cố kỵ, nàng lên tiếng đáp: "Không chỉ không tốt, quả thực là vô cùng tệ. Vị Lan nhi cô nương kia đến Phệ Huyết Lâu thì dung mạo đã sớm hoàn toàn thay đổi, bị hủy dung không nhìn ra được, cả người khô gầy như một thi thể, quần áo trên người cũng lam lũ dơ bẩn. Những chuyện đó chẳng là gì, mặt khác trên người nàng còn mang đầy kịch độc, chỉ cần người khác dính vào, sẽ nổ tan xác mà chết. Ta sở dĩ rõ ràng, là vì trong Bạch Hổ Đường có hai thuộc hạ không may mắn nên lãnh phải kết cục như vậy.".

Nghe được Linh Lam nói, sắc mặt Nguyễn Quân Viêm tái nhợt đi. Thần sắc hắn cứng ngắc quay đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, há miệng thở dốc, một lát sau, mới từ trong cổ họng phát ra thanh âm có chút khàn khàn: "Ai làm?".

Lúc này đây, người trả lời là Hoa Dĩ Mạt.

Chỉ nghe thanh âm châm chọc của nàng như chém đinh chặt sắt hạ xuống trong không khí, trong nháy mắt đọng lại, căn phòng có một chút tĩnh mịch: "Còn không phải là chuyện tốt do phu nhân của Nguyễn Bảo chủ đây làm hay sao.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro