Chương 213. Giao phong lần cuối (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 213 – Giao phong lần cuối (Ba)

Dồn dập tiếng bước chân vang lên trên hành lang dài của Phệ Huyết Lâu. Mọi người ở Phệ Huyết Lâu nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, họ trông thấy Hoa cô nương mặt không chút thay đổi lôi kéo Tô cô nương vội vàng đi qua, bộ dạng cũng có chút nghi ngờ. Nhưng mà ngại "Ác danh" Quỷ Y cho nên không người nào dám tiến lên hỏi thôi.

Cũng khó trách mọi người tò mò không dám hỏi, lúc này Hoa Dĩ Mạt, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh muốn kết băng. Còn Tô Trần Nhi phía sau, thần sắc cũng lạnh nhạt như vậy, tùy ý đối phương nắm chặt tay mình kéo đi về phía trước.

Tới chỗ ở, đang có thị nữ muốn chào đón, Hoa Dĩ Mạt vừa nâng mắt, ánh mắt lạnh như băng làm thị nữ phải miễn cường dừng chân.

Bất quá chỉ trong chớp mắt, Hoa Dĩ Mạt đã lôi kéo Tô Trần Nhi bước ngang qua người thị nữ, sau đó dùng lực, cửa phòng phát ra một tiếng nổ "rầm", thị nữ hoài nghi chính mình đã lầm khi nhìn thấy cánh cửa run mạnh lên, còn có tro bụi chấn động rớt xuống.

Trong phòng.

Hoa Dĩ Mạt rốt cục buông lỏng tay Tô Trần Nhi ra, xoay người nhìn chằm chằm đối phương, tức giận trong mắt càng ngày càng sâu: "Phương pháp nàng mới nói vừa rồi là sao. Ta không đồng ý.".

Tô Trần Nhi chống lại tầm mắt Hoa Dĩ Mạt, ánh mắt nhu hòa. Nàng không ngại cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Giận rồi?".

"Không có.". Hoa Dĩ Mạt không chút do dự trả lời, dừng một chút, lại bổ sung: "Cho dù ta không giận, ta cũng không thể cho nàng làm như vậy.".

"Hoa Dĩ Mạt, không có gì mà.". Tô Trần Nhi biết rõ ràng đối phương đang mạnh miệng, nàng trấn an nói: "Bất quá chỉ là diễn trò thôi, ta cùng với Nguyễn Quân Viêm đã không có khả năng có cái gì. Huống chi ngươi cũng biết, từ trước đến nay dục vọng chiếm hữu của Phong Thiến đối với Nguyễn Quân Viêm rất mạnh, lợi dụng điểm này đem nàng dẫn đến đây, không thể nghi ngờ là biện pháp hữu hiệu nhất.".

"Không được! Vì cái gì không trực tiếp đem Nguyễn Quân Viêm nghiêm hình tra tấn, nhốt vào địa lao? Như vậy Phong Thiến đau lòng hắn, cũng có khả năng chịu xuất hiện.". Lời của Hoa Dĩ Mạt nói vô cùng xác thực.

"Phong Thiến không ngốc, rõ ràng có ta ở đây, không có khả năng làm cho Phệ Huyết Lâu thương tổn Nguyễn Quân Viêm. Dù sao hắn cũng là huyết mạch duy nhất của nghĩa phụ ......". Tô Trần Nhi nói xong, thanh âm thấp đi, khẽ thở dài.

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy thì im lặng một chút, một lát sau mới nói tiếp: "Nhưng mà như vậy thì Trần Nhi nàng sẽ rất nguy hiểm. Nếu nàng cùng Nguyễn Quân Viêm gần nhau, chẳng phải tương đương với việc làm cho Phong Thiến căm ghét nàng hơn. Ả ta nhẫn tâm như vậy, nếu như nhất thời thẹn quá thành giận, xuống tay với nàng thì sao?".

Môi Tô Trần Nhi thản nhiên nở nụ cười: "Không phải còn có ngươi sao?".

Hoa Dĩ Mạt nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để phản bác.

"Tốt lắm, đừng lo lắng nữa, không có việc gì đâu.". Tô Trần Nhi thấy Hoa Dĩ Mạt bị mình ngăn chặn, mở miệng nói thật mềm nhẹ, ánh mắt như mặt nước trong xanh.

"Nhưng mà......".

"Không có nhưng nhị gì nữa.". Lời Tô Trần Nhi nói thật kiên định: "Chuyện của Phong Thiến, hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào một mình Nguyễn Quân Viêm, không thể làm gì khác hơn. Nếu lần này không thể nhân cơ hội này dẫn nàng xuất động thì cuộc sống của cả hai chúng ta sẽ không có ngày bình yên.".

Hoa Dĩ Mạt biết được Tô Trần Nhi nói kỳ thật đều có đạo lý, thần sắc nàng có chút trù trừ, rốt cuộc không cự tuyệt nữa, nhưng mà ngữ khí thì cứng ngắc nói: "Vậy...... khi nàng cùng Nguyễn Quân Viêm phối hợp diễn trò, cần phải phải chú ý chút.". Dừng một chút, cường điệu nói: "Không được để hắn chiếm tiện nghi.".

"Được.". Môi Tô Trần Nhi thoáng cười cười.

"Cũng không thể làm quá mức......".

"Được.".

"Nếu hắn một lần nữa có ý đồ gì với nàng, Trần Nhi nhất định phải nói cho ta biết.".

"Được.".

Hoa Dĩ Mạt nhìn đáy mắt Tô Trần Nhi hiện lên ý cười mềm mại, thoáng xấu hổ quay đầu đi, lẩm bẩm nói: "Trước tiên chỉ nhiêu đây...... sau khi nghĩ ra sẽ nói tiếp với nàng.".

"Được.". Tô Trần Nhi cực kỳ ôn nhu, trầm ngâm nói: "Bất quá ta cũng có một yêu cầu.".

"Nàng...... nói đi.".

Thần sắc Tô Trần Nhi nghiêm túc nhìn vào trong mắt Hoa Dĩ Mạt, chậm rãi nói: "Lần này không phải trò đùa. Tâm tư Phong Thiến rất sâu, kế hoạch không thể có sơ suất. Ngươi cần phải hết thảy nghe ta mà làm việc, được không?".

Hoa Dĩ Mạt biết Trần Nhi nói có đạo lý của mình, miễn cưỡng gật đầu đáp ứng: "Ta biết rồi.".

---

Phệ Huyết Đường.

Bạch Uyên bưng chén thuốc đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy Linh Lam vẫn ngồi bên cạnh bàn trầm ngâm như cũ, nàng lên tiếng nói: "Như thế nào còn không lên giường nghỉ ngơi? Còn đang suy nghĩ những gì mới vừa rồi Tô Trần Nhi nói sao?".

"Ừm.". Linh Lam gật đầu, lập tức giương mắt nhìn hướng Bạch Uyên hỏi: "Đối với chuyện Phong Thiến là Ám Vương, với lý do mà Tô Trần Nhi đưa ra nàng thấy thế nào?".

Bạch Uyên chậm rãi đi tới trước bàn, đem thuốc đưa cho Linh Lam, mở miệng nói: "Nếu là người khác nói, ta chỉ sẽ tin ba phần. Nếu là Tô Trần Nhi nói, ta chắc chắn tin sáu phần. Tuy rằng chuyện này nghe ra rất khó giải thích, nhưng có đôi khi càng khó giải thích mới càng cho thấy mờ ám phía sau, bởi vì không ai có thể nghĩ ra được. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao Ám Vương qua nhiều đời của Thứ Ảnh Lâu đều không bị người khác phát hiện ra thân phận.".

"Ta cũng suy nghĩ như vậy.". Linh Lam nhìn chén thuốc nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Ta luôn luôn suy nghĩ những lời nói Tô Trần Nhi trong kế hoạch nàng ấy đặt ra, mơ hồ cảm thấy khả năng đạt được kết quả tỷ lệ rất cao. Nếu như Phong Thiến thật sự là Ám Vương, lại chú ý mối quan hệ của Nguyễn Quân Viêm cùng Tô Trần Nhi như thế, vậy thì làm cho hai người giả vờ hóa giải khúc mắc, nhất là làm cho Nguyễn Quân Viêm biểu hiện thân cận Tô Trần Nhi, không thể nghi ngờ là cực kỳ có hiệu quả .".

Bạch Uyên gật gật đầu, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Dục vọng chiếm hữu của Hoa Dĩ Mạt cũng không thua gì so với Phong Thiến đâu, lỡ như nàng ta manh động quá thì sao?".

"Nàng ấy a......". Trong đầu Linh Lam hiện ra hình ảnh đối phương lôi kéo Tô Trần Nhi, bộ dạng nhẫn nại một bụng tức giận đùng đùng rời đi, nhịn không được cười khẽ lên, "Chuyện này giao cho Tô Trần Nhi giải quyết là được rồi. Ngoại trừ Tô cô nương ra, hẳn là không có người áp chế được nàng ấy.".

Thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động, ánh nắng nhàn nhạt nghiêng ngã, làm cho bóng dáng mọi vật cũng kéo dài ra.

Bất tri bất giác, đã qua ba ngày.

Trong ba ngày này, cơ hồ tất cả mọi người ở Phệ Huyết Lâu đều biết, trăm ngàn lần không cần đi chọc một người. Bởi vì nàng tựa như một viên thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, tới gần trong vòng ba thước, có thể cảm nhận được nồng đậm áp suất thấp.

Người này, đương nhiên là Quỷ Y, Hoa Dĩ Mạt.

Mà đồng dạng, cũng có một người, trăm ngàn cũng không cần đi tới gần. Bởi vì hắn tựa như một vật thể nấm mốc biết di chuyển bất cứ lúc nào cũng sẽ lây bệnh cho người khác, trong vòng ba thước, ngươi kém may mắn liền bị liên luỵ.

Người này, đương nhiên là Bảo chủ của Nguyễn gia, Nguyễn Quân Viêm.

Hai người trong lúc đó quả thực nước lửa bất dung, bầu không khí lại làm người ta nhìn thấy mà sợ. Nếu như một khi bị cuốn đi vào, sẽ có kết cục thịt nát xương tan. Bởi vậy nhìn thấy hai người, mọi người đều là thà rằng đi đường vòng chứ không dám đối diện, trong lòng vô cùng cảm khái chân lý "Mỹ nhân chính là kẻ gây ra tai họa".

Vào buổi tối mấy ngày qua, Nguyễn Quân Viêm theo thường lệ vẫn lại đây tìm Tô Trần Nhi. Nhưng mà khi cửa vừa mở ra, chỉ có thân ảnh Hoa Dĩ Mạt dựa trước cửa.

"Đã trễ thế này, ngươi lại đây làm gì?". Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt cũng không tốt gì cho mấy.

Thần sắc trong mắt Nguyễn Quân Viêm quơ quơ, nhưng khi mở miệng ngữ khí cũng như thường: "Ta tìm Trần Nhi có việc.".

"Trần Nhi không ở đây.". Hoa Dĩ Mạt thuận miệng phun ra một câu, sau đó liền không kiên nhẫn muốn đóng cửa lại.

Nhưng mà cửa chưa kịp khép thì thanh âm Tô Trần Nhi đã vang lên trong phòng: "Ai tới vậy?".

"Trần Nhi, là ta.". Nguyễn Quân Viêm cao giọng ở ngoài cửa đáp.

"Vào đi.".

Nguyễn Quân Viêm hướng Hoa Dĩ Mạt cười cười, lập tức đẩy cửa ra, bước vào.

Hoa Dĩ Mạt hé ra bộ mặt u ám, trong ánh mắt lại lộ ra từng đợt từng đợt hàn ý nhè nhẹ. Nhưng mà Nguyễn Quân Viêm thì làm ngơ như không có gì, đi vào cửa liền hướng về phía Tô Trần Nhi đang ngồi cạnh bàn.

"Tìm ta?". Tô Trần Nhi buông quyển sách trong tay xuống, giương mắt nhìn hướng Nguyễn Quân Viêm.

"Phải. Nghĩ bụng ngươi còn chưa ngủ, pha chút trà Phổ Nhị mà ngươi thích mang lại đây.". Nói xong, Nguyễn Quân Viêm đưa tay nâng một ấm trà đặt ở trên bàn.

"Đã trễ thế này còn mang trà lại đây, muốn Trần Nhi mất ngủ hay sao?". Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt miết lại, ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tô Trần Nhi đảo qua, Hoa Dĩ Mạt thế này mới im lặng, hờn giận quay đầu không nói gì. Tô Trần Nhi thấy thế, một lần nữa nhìn phía Nguyễn Quân Viêm, bên môi dẫn theo ý cười khách khí: "Bày vẻ làm gì. Đúng là đã lâu không uống trà, phiền toái ngươi rồi.".

"Trần Nhi không cần khách khí.". Thần sắc Nguyễn Quân Viêm ôn nhu trả lời, lại nói: "Thời gian không còn sớm, ta không quấy rầy Trần Nhi nghỉ ngơi.".

Tô Trần Nhi nghe vậy thì đứng dậy: "Vậy, trên đường cẩn thận.".

"Ừm.".

Nguyễn Quân Viêm gật gật đầu, xoay người hướng ra ngoài.

Hoa Dĩ Mạt chờ Nguyễn Quân Viêm một bước ra khỏi phòng, liền không kiên nhẫn đóng sầm cửa lại, thế này mới đi đến bên cạnh Tô Trần Nhi, cúi đầu nhìn ấm trà tinh xảo trên bàn.

"Tối thế này còn trà nước cái gì!". Thì thầm trong miệng, Hoa Dĩ Mạt đưa tay cầm ấm trà kia ra lên.

"Ấm trà thôi cũng tức giận nữa?". Tô Trần Nhi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng không có ngăn cản Hoa Dĩ Mạt, tùy ý đối phương cầm ấm trà đi đến bồn hoa kế bên giường, nghiêng ấm đổ xuống, nước trà bên trong liền chảy xuống bồn hoa.

Nhưng mà trong chớp mắt, tay Hoa Dĩ Mạt liền dừng lại. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Trần Nhi một lần nữa cầm theo ấm trà thả lại trên bàn.

"Trong trà có kịch độc.". Thần sắc Hoa Dĩ Mạt ngưng trọng nhìn chằm chằm Tô Trần Nhi gằn từng chữ.

Tô Trần Nhi nghe vậy nao nao, lập tức liễm mi, cúi đầu nói: "Đã bắt đầu động thủ sao?".

Hoa Dĩ Mạt cắn răng, tay đặt tại bên người siết chặt, oán hận nói: "Tên Nguyễn Quân Viêm này, cũng không biết cẩn thận một chút. Mới vừa rồi nếu như Trần Nhi không phòng bị mà uống vào......".

Nghĩ đến đó, Hoa Dĩ Mạt không khỏi có chút sợ hãi. Mặc dù nàng y thuật siêu tuyệt, nhưng cũng không phải là thật sự có thể khởi tử hồi sinh. Nếu đêm nay không phải nàng vừa vặn ở trong này, sợ là Trần Nhi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Xem ra Phong Thiến rốt cục cũng không còn vong vo nữa rồi, mà là tính trực tiếp loại bỏ ta.". Trên mặt Tô Trần Nhi có chút suy tư.

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, đáy mắt tràn đầy lo lắng, nàng lên tiếng nói: "Chúng ta đi tìm Linh Lam.".

"Không còn kịp rồi.". Ánh mắt sâu thẳm của Tô Trần Nhi dừng trong bóng đêm tối đen như mực, mày cau chặt, "Sợ là đã bắt đầu.".

Cơ hồ là Tô Trần Nhi vừa nói xong, Hoa Dĩ Mạt liền nghe một tiếng nổ ầm vang lên, phòng của các nàng cũng chấn động theo, nóc nhà có bụi đá không ngừng rớt xuống. Hoa Dĩ Mạt thấy thế, cũng bất chấp nói chuyện, vội vàng một tay kéo Tô Trần Nhi lại gần trong lòng, đồng thời chân vận chân khí, theo bản năng bay ra khỏi cửa.

"Đừng đi hướng đó.". Tô Trần Nhi đột nhiên lên tiếng, làm Hoa Dĩ Mạt ngưng một chút.

Chỉ mới có một lát như vậy, cánh cửa cách hai người không xa đã đổ ầm xuống, cùng lúc đó có ánh lửa từ trên trời nổ tung, cuồn cuộn sóng nhiệt nhất thời ập đến.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế nghiêng người một cái, đem Tô Trần Nhi gắt gao ôm vào trong ngực, sau lưng nóng đến khó nhịn, nhiệt khí mãnh liệt đem cả người nàng bức lùi về sau bức tường. Nàng dồn khí vào đan điền, trên mặt đất thuận thế lăn một vòng, giảm bớt thương thế đến hết mức có thể.

"Khụ khụ, bọn họ làm sao làm ra nhiều thuốc nổ như vậy?". Hoa Dĩ Mạt bị khói làm nghẹn ho khan vài tiếng, cơ hồ muốn không mở mắt ra được.

"Hẳn là lấy ở chỗ Lôi gia, có thể là Phong Thiến nghĩ biện pháp lấy được.". Thanh âm Tô Trần Nhi vang lên, hết sức bình tĩnh, "Đi ra bằng hướng cửa sổ. Bọn họ đã đến Phệ Huyết Lâu, có lẽ muốn chúng ta chết cháy trong phòng.".

Hoa Dĩ Mạt gật đầu, cước bộ di chuyển liền hướng bên cửa sổ phóng đi.

Nhưng mà người chưa kịp ra khỏi, cửa sổ như là bị gió lạnh thổi vào, đột nhiên đóng chặt. Đáy mắt Hoa Dĩ Mạt trầm xuống, liền muốn bay qua đạp mạnh. Chân vừa chạm đến cửa sổ giấy mỏng manh thì một tiếng cười khẽ đồng thời vang lên, có một chân nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn chân của nàng.

Hoa Dĩ Mạt cảm thấy chân phải đau đớn, chỉ phải nương lực đạo xoay người lui về sau.

"Đường này không thông nha.". Một thanh âm mang theo ý cười chế nhạo bay vào từ ngoài cửa sổ. Đúng là giọng của Mị chủ.

Toàn bộ Phệ Huyết Lâu, giống như một ấm nước đang bị đun sôi. Từ bình tĩnh, đến sôi trào, thong thả dày vò.

---

Hồng Chúc đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng huyên náo vang lên. Nàng ở trong bóng tối mở mắt, đang muốn khởi động thân mình nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì tầm mắt thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc bên giường, cả người đều nhịn không được run lên.

"Ngươi tỉnh.". Cam Lam đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn sắc mặt suy yếu của Hồng Chúc, ánh mắt sâu như muốn dung nhập vào bóng đêm, xem chẳng phân biệt được thần sắc.

"...... Ừm." Sau một lúc lâu Hồng Chúc mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu đáp một câu, sau khi cùng Cam Lam đối diện thật lâu, mới bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Sao ngươi lại tới đây?".

"Ngươi cảm thấy là vì sao?". Cam Lam nói chuyện bình tĩnh, cũng không có trả lời vấn đề của Hồng Chúc, nàng chỉ hỏi ngược lại.

Hồng Chúc cúi đầu, bên môi nổi lên một nụ cười khổ, hợp với đáy mắt cũng có chua xót hòa vào đêm tối. Nàng không nói gì, cho đến khi đối phương chậm rãi mở miệng, trả lời suy nghĩ trong đầu của nàng.

"Ta tới giết ngươi.".

Một câu nói, mềm nhẹ như tình nhân nỉ non với nhau.

Trong lòng Hồng Chúc bỗng nhiên trùng xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn phía Cam Lam, gương mặt chưa từng có nhiều biểu tình như lúc này, nói: "Ta biết rồi.". Dừng một chút, "Thực xin lỗi, Lam Nhân, luôn luôn gây phiền toái cho ngươi.".

Dứt lời, trong phòng có một chút trầm mặc.

Một tiếng than nhẹ vang lên trong không khí trầm mặc: "Trong lòng ngươi biết, nhưng vẫn tiếp tục gây thêm phiền toái.".

"Thực xin lỗi.".

"Lưu Hà.". Cam Lam đột nhiên gọi tên của nàng, ngữ khí có chút buồn bã: "Ngươi làm tất cả, bất quá vì một Si chủ đã chết. Nàng thật sự quan trọng với ngươi như vậy sao? Thậm chí đáng giá ngươi không tiếc tánh mạng, cũng không tiếc...... rời ta mà đi?".

Hồng Chúc nghe được Cam Lam nói thì thần sắc ngẩn ra, mặt mày nhiễm chút vội vàng: "Không phải như thế. Ta chỉ là......". Nói đến đó, Hồng Chúc lại có chút không biết nên giải thích như thế nào.

"Không phải sao?". Cam Lam cúi đầu lặp lại một lần: "Vậy lúc ngươi làm những chuyện kia, có nghĩ tới tâm tình của ta hay không? Nay bức ta nhận mệnh lệnh như vậy, là cỡ nào...... khổ sở. Hết thảy, ngươi có từng suy nghĩ cho ta chưa?".

Hồng Chúc thở dốc, ánh mắt ảm đạm, nhưng không có giải thích.

Khi nàng làm những chuyện kia, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, càng thật không ngờ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Nhưng với hoàn cảnh trước mắt bây giờ, nàng sao có thể giải thích.

Lại một lần nữa trầm mặc, Cam Lam bỗng nhiên cúi xuống. Hồng Chúc nghe thấy mùi hương dễ chịu trên người đối phương lan tỏa, nàng trong bóng tối chống lại một đôi mắt sáng ngời. Trong cặp mắt kia, có cảm xúc phức tạp mà nàng nhìn không hiểu. Hai má của nàng được đầu ngón tay thon dài của Cam Lam chạm vào, đầu ngón tay có một lớp chai sần mỏng manh, cực chậm chạp khắc họa hình dáng khuôn mặt nàng, làm như mang theo lưu luyến.

Hồng Chúc không có ngăn cản, nàng chỉ im lặng cùng Cam Lam đối diện. Trong nháy mắt như kéo dài vô hạn, mùi thơm bí ẩn, một lòng đều như muốn hòa tan vào trong đó.

Một lát sau. Cam Lam chậm rãi thu tay, Hồng Chúc nhìn thấy môi của người kia khẽ mở, mang theo mùi thơm ngào ngạt lan tỏa.

"Ngươi đi đi.".

Dứt lời, Cam Lam chậm rãi đứng lên, nhìn Hồng Chúc, nói một lần nữa: "Hiện tại thừa dịp náo loạn rời đi đi, đi càng xa càng tốt, không cần trở lại nữa, cũng đừng xen vào chuyện của nơi này. Đối với Tô Trần Nhi, ngươi đã làm quá nhiều rồi.".

Hồng Chúc kinh ngạc nhìn Cam Lam, dừng một lát, mới nói: "Nhưng mà, ngươi phải đối diện cùng Ám Vương thế nào đây?".

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng.". Cam Lam thản nhiên nói: "Bốn tiểu chủ đã chết hai người, nàng sẽ không bởi vì ngươi mà làm cho đôi cánh của mình bị bẻ gãy.".

Hồng Chúc nhất thời trầm mặc không mở miệng.

Cam Lam thấy thế, đột nhiên ánh mắt mãnh liệt, tăng thêm ngữ khí nói: "Đi mau! Nếu ngươi chết, người tổn thương cũng chỉ là ta! Ta còn muốn sống, đừng lãng phí lòng tốt của của ta nữa!". Nói xong, một tay nàng dùng sức đem Hồng Chúc từ trên giường kéo dậy, hướng cửa đẩy đi.

Hồng Chúc quay đầu nhìn Cam Lam trong bóng tối liếc mắt một cái.

Một cái liếc mắt kia, thần sắc Cam Lam ẩn nhẫn kiên định, rút đi hết thảy đùa cợt, chỉ còn lại một thân tao nhã, thật sâu nhìn Hồng Chúc.

Đi.

Hồng Chúc nhìn thấy môi Cam Lam mấp máy, không tiếng động nói ra từ này. Đáy mắt có chút kinh hoảng xẹt qua.

Hồng Chúc cắn răng, xoay người phóng ra ngoài.

Nhìn theo thân ảnh Hồng Chúc ẩn ở trong bóng tối, đáy mắt Cam Lam giống như mặt hồ, đột nhiên vỡ vụn ra, từng giọt từng giọt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.

Khóe môi nàng nổi lên một nụ cười cực nhẹ, giống như thoải mái, lại giống như quyến luyến.

Bất quá chỉ trong chớp mắt, nàng đã nhảy lên, từ cửa sổ bay ra, hướng ánh lửa mà chạy.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có nhiều bình luận nói Phong Thiến làm quá nhiều chuyện đều chỉ là vì một người nam nhân? Không phải như thế a, trước đó ta cũng có giải thích rất nhiều, nàng chỉ hoàn thành nhiệm vụ trả thù và vì lợi ích của Thứ Ảnh Lâu mới đi hãm hại Tô Trần Nhi. Tuy rằng nàng là Ám Vương, nhưng mà không có khả năng lung tung muốn làm gì thì làm. Đầu tiên phải đảm bảo cho lợi ích của Thứ Ảnh Lâu. Hai chuyện hoàn toàn khác nhau a......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro