Chương 77. Bí mật của Bạch Uyên (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77 – Bí mật của Bạch Uyên (Hai)

Bên này, Hoàng Tứ nói chưa xong thì từ trong khói bụi nhảy ra một người mặc áo lam. Chỉ thấy mũi chân hắn đang dừng trên cầu thang, cả người phi thân xông lên tầng ba.

Hoàng Tứ dựa vào một bên thấy thế, đưa tay nắm lấy cổ chân của tên áo lam, muốn ngăn hắn lại. Một tên mặc áo đen khác thì đá vào cổ tay Hoàng Tứ, Hoàng Tứ đã phát ra một tiếng kêu rên, bị đau nên buông lỏng tay ra. Chỉ vừa rời tay thì tên mặc áo lam đã thành công nhảy lên lầu ba, đứng ở trên sàn nhà.

Khi Bạch Uyên thấy tên mặc áo đen và Hoàng Tứ giao thủ thì đã nhanh chóng kéo Tô Trần Nhi lại bên cạnh. Lúc này thấy tên mặc áo lam thì trấn định mở miệng: "Người tới là Đường chủ của Phệ Huyết Lâu?".

Tên mặc áo lam nghe vậy liền nhìn về phía Bạch Uyên, thanh âm ôn nhuận dễ nghe: "Thì ra là Cung chủ của Vinh Tuyết Cung.". Dừng một chút, tầm mắt hướng đến Tô Trần Nhi đứng cạnh Bạch Uyên, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, lời nói thốt ra nghe có chút ngạc nhiên: "Là ngươi!".

Tô Trần Nhi nghe được tên mặc áo lam nói, tầm mắt dừng lại trên mặt mặt của hắn một lát, có chút đăm chiêu mở miệng nói: "Ngươi biết ta?".

Dường như tên mặc áo lam cũng ý thức mình quá mức lỗ mãng, hơi trầm ngâm, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Tô Trần Nhi, biết cũng không có chuyện gì là lạ.".

Khi nói chuyện, ánh mắt của tên mặc áo lam nhìn Tô Trần Nhi có chút không được tự nhiên vội dời sang hướng khác.

Đáy mắt sâu thẳm của Tô Trần Nhi hiện lên một tia sáng: "Chúng ta đã từng gặp qua?".

Tên mặc áo lam nghe Tô Trần Nhi hỏi, lắc lắc đầu phủ nhận: "Sao có thể? Ta cùng với cô nương...... Chưa từng gặp mặt.".

Chỉ nói được vài câu, phía sau tên áo lam truyền đến tiếng động lớn. Trong lúc này Hoàng Tứ vận chân khí, cầm kiếm đâm tới sau lưng tên áo lam.

Tên áo lam cảm nhận được mũi kiếm tiến về phía mình, nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi, đồng thời tay phải chưởng về phía sau lưng Hoàng Tứ. Hoàng Tứ cảm thấy sau lưng xông tới một trận lực, cả người mang kiếm lảo đảo vài bước lùi về sau. Mắt thấy kiếm kia không chịu khống chế hướng về Tô Trần Nhi, ánh mắt tên áo lam cả kinh, vội vàng tiến lên từng bước, đưa tay nắm lấy bả vai Hoàng Tứ, đẩy hắn sang một bên.

Hoàng Tứ nhân cơ hội này thu kiếm hướng về phía tên áo lam, hắn thu tay lại không kịp, một cước đá Hoàng Tứ ra xa, ống tay áo cũng phát ra thanh âm xé rách, máu liền chảy ra bên dưới tay áo màu lam.

Bạch Uyên đứng yên bên cạnh Tô Trần Nhi, khi nhìn thấy một màn này, nàng hơi giương khóe môi, cao giọng hướng Tô Trần Nhi nói: "Tô cô nương, xem ra Lam Đường chủ là người rất biết thương hương tiếc ngọc. Thật sự các ngươi không quen biết nhau?".

Tên áo lam đá Hoàng Tứ về phía sau, sau đó theo bản năng nhìn về phía Tô Trần Nhi. Lúc này nghe được Bạch Uyên nói, sắc mặt bên dưới mặt nạ của hắn hơi biến đổi, nhưng cũng không dừng lại, xoay người phi thân lên lầu.

Bạch Uyên thấy thế, tay dừng bên hông lập tức rút kiếm ra. Nàng nhìn Tô Trần Nhi phía sau thấp giọng dặn một câu 'cẩn thận', sau đó thì nhảy lên, dừng ở phía trước Lam đường chủ, kiếm đâm về phía hắn.

Lam đường chủ không dám khinh địch, khi thấy kiếm của Bạch Uyên đâm tới trước mắt thì vội vàng nâng trong tay ngăn cản lại. Lực của thanh kiếm làm tóc hắn bị thổi tung. Hắn không dự đoán được Bạch Uyên sẽ động thủ, mở miệng nói: "Bạch cung chủ, ngươi cũng muốn tham gia vào chuyện của Phệ Huyết Lâu và Bách Hiểu Lâu sao?".

Chui kiếm của Bạch Uyên xoạt ngang, động tác cực nhanh hướng về phía hắn, thản nhiên nói: "Lý do của ta tất nhiên không thể cho ngươi biết. Nhưng mà vì sao Phệ Huyết Lâu của các ngươi lại xông vào Bách Hiểu Lâu làm gì?".

Lam đường chủ thấy mũi kiếm sắc bén của Bạch Uyên đâm tới, một tay cầm lấy tay vịn cầu thang, ngửa người ra sau, lưng như muốn chạn đất. Chờ kiếm đi qua, mới đứng thẳng dậy, thụt lùi về phía sau ba bước, tựa vào tay vịn, hít một hơi thật sâu nói: "Bạch cung chủ, ngươi muốn đối đầu với Phệ Huyết Lâu?".

Bạch Uyên hạ kiếm trong tay xuống, cũng không truy kích, nhìn hắn nói: "Vận mệnh mà thôi. Nếu Lam Đường chủ muốn lên lầu, thì đánh bại ta trước rồi hãy nói sau.".

Ánh mắt Lam Đường chủ càng đông cứng, nhất thời không nói gì, cũng không có động tác nào tiếp theo.

Đang lúc giằng co, phía cầu thang bỗng nhiên truyền đến vài tiếng binh khí đánh nhau. Chỉ vài cái chớp mắt thì đã có một người nữa nhảy lên.

Lam Đường chủ nhìn về phía người trong y phục màu lục, ánh mắt vui vẻ: "Phó Lâu chủ!".

Người được gọi Phó Lâu chủ nhìn về phía Lam Đường chủ, sau đó tầm mắt lại chuyển về phía Bạch Uyên, có chút dao động, ánh mắt trầm xuống: "Bạch Uyên.".

Bạch Uyên nghe được người mặc y phục màu lục gọi thẳng tục danh của mình, mở miệng nói lộ ra một tia bất mãn, môi mỏng bên dưới mặt nạ giương lên: "Có gì quan trọng mà phải để đích thân Phó Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu tự mình đến đây. Không biết Lâu chủ 'Thần long kiến thủ bất kiến vĩ' của các ngươi khi nào thì mới ra mặt?".

* Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn.

Người mặc y phục màu lục nghe vậy ánh mắt càng sắc bén, nhìn Bạch Uyên tức giận liếc mắt một cái, hướng Lam Đường chủ nói: "Lam Đường chủ, những người còn lại dưới lầu có vài vị Đường chủ tạm thời ngăn cản. Ta với ngươi cùng đối phó với Bạch Uyên, đợi lát nữa giáo chủ hẳn sẽ lại đây. Việc này chỉ cho thành công, không được thất bại!".

"Dạ!". Lam Đường chủ kiên định trả lời.

Lời nói vừa xong, hai người đồng thời giơ kiếm hướng về phía Bạch Uyên.

Hoàng Tứ khởi động thân mình, muốn tiến lên hỗ trợ, một bàn tay lại bỗng nhiên kéo ống tay áo hắn lại. Hoàng Tứ quay đầu nhìn, chỉ thấy Tô Trần Nhi nhìn hắn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Công lực của Bạch cung chủ rất cao, chớ nên lo lắng. Ngươi bị thương, tịnh dưỡng trước đi. Nếu đợi lát nữa còn có người lên, mới có khí lực mà đối địch.".

Hoàng Tứ nghe vậy cũng thấy có lý, gật gật đầu. Lúc này hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt điều dưỡng chân khí.

Quả nhiên như Tô Trần Nhi dự liệu, Bạch Uyên đấu với hai người trong lúc đó, có thể ngăn chặn được thế tấn công của họ, làm cho hai người không thể lên lầu được. Phó Lâu chủ cùng Lam Đường chủ đều dính đầy bụi bặm trên người. Còn Bạch Uyên thì một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi nào. Ba người đánh cùng một chỗ, Trắng-Lam-Lục ba màu, ba thân ảnh tung bay, rất hấp dẫn thị giác.

---

"Cẩn thận chút, Hoa cô nương, đi theo bước chân của ta, trăm ngàn lần không thể bước sai. Bên dưới sàn nhà đều là những lưỡi dao có độc, bên cạnh là vách tường trơn trượt, không có chỗ đặt chân vận khinh công.". Thải Nhi quay đầu dặn Hoa Dĩ Mạt, còn mình thì đi phía trước dẫn đường.

"Được.". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt nhìn chằm chằm theo hướng bước chân của Thải Nhi, không dám lơi lỏng.

Hai người đi dọc theo cầu thang, khi tới cửa cầu thang tầng bốn, ngẩng đầu liền trông thấy phí trên là một tảng đá khép chặt. Lúc liếc mắt nhìn lại thì đã đi tới đỉnh, không có đường tiếp tục thông hành.

Thải Nhi đi lên trên vài bước, sau đó ngừng lại, bắt đầu đưa tay lên đỉnh hòn đá sờ soạng, mở miệng nói: "Những tầng trên đều cất giấu những bí ẩn của giang hồ, ta đến sau, chỉ thấy Hiểu Sinh đi lên một lần thôi, vẫn còn có chút ấn tượng. Hắn từng đề cập đến tầng sáu và tầng bảy là nơi bí mật xây dựng từ trăm năm trước, bày bố cơ quan vô cùng phức tạp khó hiểu. Một lát nữa Hoa cô nương phải cẩn thận.".

Tiếng nói vừa dứt, ngón trỏ ngón cái cùng ngón út của Thải Nhi dừng ba một chỗ phân biệt trong góc. Trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng động ù ù. Mười cái răng cưa chầm chậm tách ra, lộ ra một cầu thang đi lên tầng trên.

"Đi lên đi.". Thải Nhi nhẹ giọng nói: "Hoa cô nương cần phải nhớ rõ đừng tùy ý đụng chạm. Chúng ta sẽ đến tầng bảy lấy thứ kia.".

Nói xong, hai người đã bước lên lầu, cũng không dừng lại ở tầng sáu, đi thẳng lên tầng bảy.

Mà lúc này, Bạch Uyên vẫn đang đánh nhau với Phó Lâu chủ cùng Lam Đường chủ đã được một nén nhang. Ba người đang đánh nhau quyết liệt thì có một người thình lình bị quăng mạnh lên, nặng nề rơi trên mặt đất, trượt một đường dài về phía sau.

Hoàng Tứ ngồi xếp bằng trên mặt đất nghe tiếng động lập tức mở mắt ra, thấy thế cả kinh, vội vàng đứng dậy đi đỡ người vừa bị ngã xuống, hô lên: "Nhị ca!".

Nhị Phương được Hoàng Tứ nâng nửa người dậy thì "Phốc" phun ra một ngụm máu, ánh mắt không cam lòng nhìn dưới cầu thang.

Một bóng người chậm rãi từ cầu thang bước đi lên, giọng nói bị ép lại có chút khàn khàn vang lên: "Tùy tiện tới trộm Hàn Dạ Thảo của Phệ Huyết Lâu, các ngươi nghĩ Phệ Huyết Lâu muốn đến là đến sao?".

Hoàng Tứ miễn cưỡng đứng lên, hướng phía trước "Phi" một cái phun ra một ngụm máu, trào phúng nói: "Ngươi mà đường đường chính thì còn xông vào Bách Hiểu Lâu của bọn ta làm gì? Còn không phải muốn thứ gì đó của Bách Hiểu Lâu!".

Lời nói vừa rơi xuống, người nọ đã đi lên lâu, xuất hiện phía trước tầm mắt của mọi người. Một thân y phục màu đỏ thẫm, mang mặt nạ màu đen. Giờ phút này khóe môi giương lên, nghe vậy phát ra một tiếng cười khinh thường: "Thì sao? Ngươi có thể lấy thứ gì đó của Bách Hiểu Lâu, thì Phệ Huyết Lâu ta chẳng lẽ không thể?".

"Lâu chủ!". Nhìn thấy người tới, Phó Lâu chủ và Lam Đường chủ đồng thời cúi đầu hướng người mặc y phục đỏ thẳm hô lên.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu vươn tay phải nhẹ nhàng phất phất, ánh mắt nhìn mọi người. Khi nhìn Bạch Uyên, ánh mắt có một chút trầm ngâm, sau đó thoải mái cười cười: "Bạch cung chủ, rất vui được gặp mặt.".

Bạch Uyên nhìn đối phương, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Không dám nhận. Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu cũng đặc biệt chạy lại đây, thật sự là dịp may hiếm thấy.".

"Không dám, không dám, nếu Bách Hiểu Lâu đã trộm của Phệ Huyết Lâu ta, chúng ta cũng phải đòi lại cho đủ mới được.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu chậm rãi đến gần Bạch Uyên, giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Không biết Bạch cung chủ đang muốn ngăn cản người của Phệ Huyết Lâu?".

"Ta không muốn nói nhiều với Phệ Huyết Lâu các ngươi. Nhưng mà hôm nay, ta không thể cho các ngươi đi lên.". Bạch Uyên nói xong, nâng kiếm lên, "Nếu như muốn xông lên, chỉ có thể tiếp Tuyết Ảnh kiếm của ta trước đã.".

Đối phương lại vô tình mỉm cười: "Vậy thỉnh Bạch cung chủ dạy dỗ thủ hạ của ta.". Nói xong, ánh mắt hướng Phó Lâu chủ cùng Lam Đường chủ ra hiệu, bản thân thì phi thân, chuẩn bị xông lên.

Hai người nhận được mệnh lệnh của Lâu chủ, lập tức gật gật đầu, một lần nữa tấn công về phía Bạch Uyên. Lâu chủ Phệ Huyết Lâu nhảy lên một cái, nhanh chóng bay đến cầu thang, mũi chân điểm nhẹ trên tay vịn, đạp một cái lập tức nhảy lên.

Bạch Uyên thấy thế, một kiếm đâm về phía hai người, mũi kiếm đâm thẳng về phía trước, muốn ngăn lại Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu.

Hoàng Tứ một bên không hề do dự, đem Nhị ca bị trọng thương giao cho Tô Trần Nhi, rút kiếm bắt đầu tham chiến, đâm về phía Lam Đường chủ.

Bạch Uyên vừa muốn cản Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu vừa muốn ứng đối với Phó Lâu chủ, ánh mắt chợt lóe, Tuyết Ảnh kiếm pháp trong tay lập tức thi triển ra. Trong nháy mắt, tay áo tung bay, Tuyết Ảnh kiếm pháp liên miên không dứt, trước mặt chỉ thấy một bóng trắng tung bay.

Phó Lâu chủ rất nhanh bại trận bởi Tuyết Ảnh kiếm pháp, trên người bị thương nhiều chỗ, nhưng vẫn cắn răng chống đỡ, vì Lâu chủ tranh thủ nhiều thời gian một chút. Còn Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu cũng không do dự, thi triển khinh công đến mức tận cùng, cũng không đánh trả Bạch Uyên, chỉ một lòng muốn đi lên tầng trên.

Bạch Uyên thấy thế, biết được không thể dây dưa. Khi mũi kiếm xẹt qua Phó Lâu chủ, bỗng nhiên thay đổi kiếm thế, xoay người một cái, mũi chân bất ngờ đá vào hai má đối phương, đem Phó Lâu chủ đá xuống cầu thang. Bản thân thì điều chỉnh cơ thể, đuổi theo thân ảnh màu đỏ thẳm trên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro