Chương 95. Tương ái tương sát (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95 – Tương ái tương sát (Năm)

Bạch Uyên đi xuyên qua khu rừng, lá rụng đầy dưới chân nàng, chỉ có tiếng 'tách tách' khi bước chân lên những cành cây khô vang vọng bên tai.

Ước chừng đi được thời gian nửa nén hương, cách nơi muốn tới cũng không xa nữa, bên tai lại bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Bạch Uyên đi nhanh hơn một chút.

Tiếng cười khẽ cũng không kéo dài, chỉ chợt lướt qua.

Sau đó, một thân ảnh quen thuộc từ sau một gốc cây bước ra, cách Bạch Uyên vài bước thì dừng lại.

"Bạch cung chủ tới rất nhanh.".

Linh Lam chắp tay sau lưng, dấu đi thần sắc trong đáy mắt, khóe môi giương lên, mở miệng cũng vô cùng thoải mái.

Gương mặt Bạch Uyên trầm xuống, nhíu mày nhìn Linh Lam một lúc lâu, sau đó mới lạnh lùng nói: "Nói vậy đã làm cho Lâu chủ đợi lâu.".

"Không sao.". Linh Lam nhìn Bạch Uyên, ánh mắt lướt qua gương mặt đối phương, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi đã đọc quyển sách, nhất định sẽ quay lại tìm ta. Vốn nghĩ rằng Bạch cung chủ sẽ quên hết, coi như cả hai sẽ không còn thù oán gì nữa. Không ngờ Bạch cung chủ lại cố chấp như vậy, luôn làm cho Linh Lam ngoài ý muốn. Như vậy lúc này đây, Bạch cung chủ trở về là muốn lấy mạng ta?".

Bạch Uyên càng cau mày, trầm giọng nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một lần, có thật là ngươi đã...... giết Bạch Quân?".

Linh Lam nghe vậy ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên cười rộ lên: "Nếu ta nói không giết, vậy Bạch cung chủ có tin hay không?". Nói xong, ý cười trên mặt cũng biến mất, thanh âm đè thấp một chút: "Người thật sự là do ta giết. Nhưng Bạch cung chủ cũng không quan tâm tại sao ta lại giết nàng hay sao.".

Đáy mắt Bạch Uyên hiện lên sát ý, chỉ một cái chớp mắt, tay phải đã cầm Tuyết Ảnh kiếm. Tay cầm chặt chuôi kiếm, khớp xương hiện lên rõ ràng. Mở miệng nói chuyện, cũng mang theo hàn khí bức người: "Tất nhiên ta sẽ không quan tâm.".

Linh Lam nghe Bạch Uyên nói vậy, khóe môi càng giương lên, bộ dạng bất cần: "Ta cũng không thể tiếp tục giấu diếm nữa, như vậy Bạch cung chủ liền tới lấy mạng Linh Lam là được rồi.".

Nói xong câu đó, tay Linh Lam chấp sau lưng siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt lại nhìn không ra chút dấu vết, vẫn là dáng vẻ gió thoảng mây bay.

Bạch Uyên nghe vậy cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, lập tức vận chân khí, Tuyết Ảnh kiếm pháp khởi động, đâm về phía Linh Lam.

Trong tay áo Linh Lam cũng có một chiếc roi màu đỏ, lúc này nàng cũng phi thân nghênh đón.

Lá rụng trên đất vung lên. Bị vỡ ra khi chân khí của cả hay xoay quanh, lặng yên không một tiếng động hóa thành bột phấn rơi xuống đất lần nữa.

Một trắng một đỏ giao đấu cùng một chỗ. Trong lúc tránh mũi kiếm, chiếc roi màu đỏ cửa Linh Lam bị Tuyết Ảnh kiếm cắt đứt.

Thời gian kéo dài, cước bộ Linh Lam có chút lảo đảo. Nàng bị thương nghiêm trọng, lại không chú ý điều dưỡng, chân khí trong cơ thể rất nhanh thì đã cạn kiệt, trên mặt cũng dần dần có mồ hôi thấm ra, rơi từ hai bên má xuống. Trên người cũng có vài vết thương nhỏ do tránh không kịp mũi kiếm của Bạch Uyên.

Mỗi chiêu mỗi kiếm của Bạch Uyên đều mang theo khí thế bức ngươi, giơ tay nhấc chân vô cùng tàn nhẫn, bởi vậy Linh Lam càng ngày càng đến gần thất bại.

"Phanh.".

Thân thể Linh Lam rốt cục bị kiếm của Bạch Uyên làm cho bay lên một gốc cây khô, phát ra một tiếng va chạm, đau đớn đến nỗi mày gắt gao nhíu lại.

Máu từ khóe môi chậm rãi rơi xuống.

Nàng giương mắt nhìn mũi kiếm đang đuổi theo, mắt cũng không chớp. Tóc đen tán loạn bị gió thổi lướt qua. Linh Lam nhìn chăm chú Bạch Uyên đang đến gần, cho đến khi mũi kiếm sắc bén cách yết hầu ba phân.

Bạch Uyên cầm kiếm, ánh mắt không nói rõ cảm xúc, chỉ có bão táp xoay quanh đáy mắt. Nàng nhìn thẳng Linh Lam, bỗng nhiên mở miệng: "Rõ ràng ngươi có hai lần cơ hội có thể phá Tuyết Ảnh kiếm pháp của ta, vì sao không dùng toàn lực?".

Linh Lam ho nhẹ vài tiếng, nâng tay lau đi vết máu trên môi, một lần nữa lại nở nụ cười mị hoặc, làm nổi bật đôi môi đỏ rực, có vẻ càng thêm yêu diễm, lời nói nhẹ nhàng như hoa lan: "Tất nhiên là bởi vì...... Linh Lam không nỡ làm Bạch cung chủ bị thương.".

Thần sắc Bạch Uyên chấn động, lập tức tức giận phát ra, cổ tay phải dịch chuyển, mũi kiếm liền để trên yết hầu Linh Lam: "Ta không có tâm tình nghe ngươi nói bậy.".

Linh Lam ngược lại cười rộ lên, ngực hơi chấn động, ngón trỏ cùng ngón cái giữ lấy mũi kiếm của Tuyết Ảnh kiếm. Nàng nhìn Bạch Uyên khẽ cười: "Tại sao ta phải nói bậy với ngươi? Không lẽ Bạch cung chủ không biết sao? Thật ra Linh Lam đã...... yêu mến Bạch cung chủ từ lâu.".

"Ngươi!". Bạch Uyên chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng, tâm tình phức tạp tràn ngập đáy lòng, ánh mắt lại càng thâm trầm, "Đã đến nước này, vậy mà ngươi còn có tâm tình đùa bỡn, ngươi nghĩ ta sẽ không giết ngươi sao?".

"Tất nhiên Linh Lam không dám nói giỡn. Dù Bạch cung chủ muốn lấy mạng Linh Lam, vậy thì cứ lấy đi. Tâm ta vẫn vui vẻ như trước. Tuy rằng có rất nhiều chuyện Bạch cung chủ cũng không nhớ rõ, nhưng mà Linh Lam vẫn ghi tạc trong lòng.". Ý cười bên môi Linh Lam càng đậm, đáy mắt lại dứt khoát, "Dù sao Linh Lam cũng sớm biết, ta đấu với Bạch cung chủ, vĩnh viễn cũng.... không thắng được.".

Nói xong, ánh mắt Linh Lam sáng tỏ nhìn Bạch Uyên trước mặt, ý cười trên môi lại mang theo chút bất đắc dĩ.

Tay Bạch Uyên cầm kiếm hơi nhoáng lên một cái. Thần sắc có chút giật mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người rơi vào trạng thái giằng co.

Lúc đầu, tay Linh Lam nắm chặt mũi kiếm, sau lại chậm rãi nắm lấy thân kiếm. Lưỡi kiếm của Tuyết Ảnh kiếm dễ dàng cắt qua lòng bàn tay Linh Lam, từng giọt từng giọt máu thản nhiên rơi xuống. Linh Lam cũng chỉ mỉm cười: "Một chữ tình, Linh Lam tự nhận mình nhìn không thấu, mới có tình cảnh như ngày hôm nay. Ta biết giờ phút này cho dù ta nói thế nào, Bạch cung chủ cũng sẽ không tin ta yêu ngươi nên mới nói những lời này. Nhưng mà hôm nay, nếu ta thật sự chết trên tay Bạch cung chủ, hết thảy, tốt xấu gì cũng không hối hận.". Dừng một chút, Linh Lam bỗng nhiên khẽ gọi: "Bạch Uyên. Bạch Uyên. Nói cho ta biết, ngươi thật lòng muốn giết ta là vì báo thù cho Bạch Quân sao?".

Bạch Uyên mím môi thành một đường, đáy mắt có sự đấu tranh chợt lóe rồi biến mất. Nàng nhìn mũi kiếm không ngừng nhỏ máu, cùng gương mặt mỉm cười với lúm đồng tiền quen thuộc, có cái gì đó bén nhọn đâm vào lòng. Rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng đem kiếm đâm về phía trước, thì có thể chấm dứt đoạn đối thoại không thể hiểu rõ này, cũng chấm dứt một hồi ân oán. Nhưng mà không biết vì sao, bàn tay kia lại không động đậy nổi.

"Bạch Uyên.". Linh Lam lại gọi Bạch Uyên, ý cười trên mặt có chút thoải mái, hy vọng từ trong đáy mắt hiện ra.

Bạch Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, dấu đi đáy mắt đang lo lắng rối loạn, khi mở mắt lần nữa, đã áp chế xuống nhiều cảm xúc. Nàng lạnh lùng nói: "Nói cho ta biết, tại sao ngươi phải giết Bạch Quân?".

Linh Lam nghe vậy nao nao, hạ mi mắt, khi ngẩng đầu, ánh mắt đã khôi phục rõ ràng, ngữ khí trêu chọc nói: "Bởi vì...... nàng biết ta thích ngươi, cho nên muốn muốn giết ta. Có thể là sợ ta câu dẫn ngươi, ha ha.".

"Ngươi!". Thần sắc trên mặt Bạch Uyên cứng đờ, mũi kiếm đã cắt một chút qua cổ trắng nõn của Linh Lam, trong thanh âm mang theo tức giận, "Ngay cả một tiểu cô nương ngươi cũng có thể ra tay?".

"Tiểu cô nương sao......". Đối với đau đớn bên dưới yết hầu, Linh Lam coi như không biết, nàng chỉ hạ mi mắt, nhẹ giọng nói, "Thủ đoạn của nàng, một chút cũng không giống tiểu cô nương ......". Nói xong, Linh Lam ngước mặt lên, thần sắc đúng là vô cùng chân thật, "Ta luôn nghĩ, nhân sinh quá ngắn, nếu không thể sống theo ý mình, thì tiếp tục cũng uổng công. Ta đã trải qua thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất, đau khổ sau đó làm cho ta khó có thể chịu được. Hôm nay, nếu thật phải chết trên tay ngươi, đem những hạnh phúc và đau khổ mà ngươi ban cho đều trả lại. Chẳng phải đã có kết cục viên mãn rồi sao?".

Nói xong, Linh Lam chậm rãi nhắm mắt, buông tay ra, máu tươi từ ngón tay chảy xuống những chiếc lá rụng dưới mặt đất, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt bi thương.

Ánh mắt Bạch Uyên có chút rối loạn, nhìn gương mặt yêu mị của nữ tử trước mắt đầy vẻ ung dung, bỗng nhiên phút chốc rút kiếm về.

Linh Lam cảm giác được mũi kiếm trước người rời đi, nàng mở mắt ra, có chút khó hiểu nhìn Bạch Uyên.

Bạch Uyên ngẩng đầu nhìn chăm chú Linh Lam, thần sắc lạnh như băng: "Ngươi đã cứu ta, ta lại làm ngươi bị thương hai lần. Hôm nay ta không giết ngươi. Những gì ngươi nói, coi như ta chưa từng nghe thấy. Từ nay về sau, ngươi làm Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu, ta làm Cung chủ của Vinh Tuyết Cung. Hai người không ai nợ ai. Vĩnh viễn không gặp lại.".

Nói xong, Bạch Uyên không để ý sắc mặt Linh Lam mất hết huyết sắc, xoay người hướng về khu rừng bên trái.

Không ngờ mới vừa đi được vài bước, phía sau bỗng nhiên có sát ý kéo tới.

Bạch Uyên dừng bước một chút, nàng cau mày, theo bản năng xoay người nâng kiếm đâm tới.

Kiếm đâm vào trong da thịt có cảm giác cản trở.

Lại dễ dàng không gặp được chống cự gì.

Roi của Linh Lam rơi xuống đất. Phát ra động tĩnh rất nhỏ.

Bạch Uyên quay đầu thoáng nhìn một màn trước mặt, thân mình bỗng nhiên run lên, tay cầm kiếm vội buông lỏng.

Chân Linh Lam lảo đảo vài bước, sau đó khụy xuống.

Tuyết Ảnh kiếm bị rút mạnh ra, rơi xuống đất.

Một tay Linh Lam ôm ngực không ngừng chảy máu, một tay chống xuống đất, không để mình đến mức té ngã. Đồng thời có chút cố sức giương lên khóe môi. Khi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Bạch Uyên vô cùng dịu dàng.

Đáy mắt thâm tình như biển, lại sâu không thể dò.

Bạch Uyên chỉ cảm thấy ngực chấn động, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Ngươi nói những lời này...... thật...... thật đúng là làm người ta đau lòng.". Thanh âm Linh Lam suy yếu khẽ run, gương mặt nhìn Bạch Uyên có chút chua xót, "Vậy mà...... vậy mà có thể nói vĩnh viễn không gặp lại...... khụ khụ...... như thế không phải...... không phải bức ta sao......".

Nói đến một nửa, Linh Lam nhịn không được ho khan vài tiếng, máu tràn ra trên môi càng ngày càng nhiều.

Mỗi lần hô hấp, ngực đau như muốn chết.

Gương mặt Bạch Uyên trắng bệch đáng sợ như trước, cắn môi trừng mắt nhìn tình cảnh trước mặt, cái gì cũng không nói.

"Lâu chủ!". Bỗng nhiên có một tiếng kêu gọi vang lên, một bóng người từ trên cây phóng tới, trong chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Linh Lam.

Linh Lam đã có chút luyến tiếc đem tầm mắt từ trên người Bạch Uyên dời đi, cố ý khắc sâu từng đường nét gương mặt của nàng.

"Lâu chủ, ngươi ráng chịu một chút...... Ta lập tức đưa ngươi tới Thần Y Đường!".

Người đến là một tử y nữ tử trẻ tuổi, nói xong liền thân thủ điểm mấy huyệt đạo quanh miệng vết thương của Linh Lam, sau đó ôm Linh Lam đi.

*Tử y: Quần áo màu tím.

Tay Linh Lam đè lại đối phương, chậm rãi lắc lắc đầu, một lần nữa nhìn về phía Bạch Uyên, cố sức cười cười: "Bây giờ tốt lắm...... như vậy mới ...... không ai nợ ai...... vĩnh...... viễn không gặp lại. Khụ khụ.".

Nói xong, tay Linh Lam ôm ngực siết chặt hơn một chút. Y phục màu đỏ thẫm bây giờ cũng nhiễm ướt máu tươi.

"Lâu chủ, đừng nói nữa.". Tử y nữ tử lòng nóng như lửa đốt, cũng không quản Linh Lam ngăn cản, mạnh mẽ đem nàng bế lên, cũng không liếc mắt Bạch Uyên, mũi chân di chuyển, chạy nhanh về hướng Phệ Huyết Lâu.

Bạch Uyên đứng ở chỗ cũ thật lâu.

Khu rừng một lần nữa trở nên yên tĩnh. Mới vừa rồi hết thảy giống như chưa từng phát sinh.

Nhưng mà một vũng máu trước mắt lại làm sáng tỏ hết thảy.

Vì cái gì...... lại như vậy? Hết thảy những thứ này, đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Uyên cảm thấy mùi máu tươi trước mũi. Thần sắc có chút hoảng hốt.

Một lát sau, nàng bỗng nhiên xoay người, cước bộ có chút lảo đảo chảy nhanh ra khỏi khu rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro