Chương 96. Lựa chọn nhớ lại (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96 – Lựa chọn nhớ lại (Một)

"Phía trước không xa chính là khu rừng, chúng ta nghỉ chân một chút đi.". Hoa Dĩ Mạt vừa nói vừa dừng chân lại, nghiêng đầu sang nhìn Tô Trần Nhi, đáy mắt lại lộ ra một chút săn sóc.

Tô Trần Nhi mím môi suy nghĩ một lát, sau đó liền gật đầu: "Cũng được.".

Hoa Dĩ Mạt chọn một tảng đá ngồi xuống, đồng thời cũng kéo Tô Trần Nhi đến bên cạnh, mở miệng nói: "Đã nhiều ngày đi liên tục, dù sao Trần Nhi cũng không có võ công, nếu như mệt, nhớ phải nói với ta.".

"Ừm.". Tô Trần Nhi không chút suy nghĩ gật đầu, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, lại nhìn nhìn sắc trời đang sụp xuống, hơi cau mày nói: "Nhìn tình hình, sợ là sẽ có mưa.".

"Quanh đây không biết có chỗ nào trú mưa không.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, ánh mắt dừng trên mặt Tô Trần Nhi, bỗng nhiên hơi cúi người, ghé sát vào Tô Trần Nhi, đồng thời đưa tay tới.

Tô Trần Nhi có chút giật mình, mùi dược hương mát lạnh theo ống tay áo Hoa Dĩ Mạt phất qua, nàng theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng mà chỉ ngắn ngủi một khắc, ống tay áo của Hoa Dĩ Mạt lướt qua mặt Tô Trần Nhi. Khi mở mắt ra, chỉ thấy đầu ngón tay Hoa Dĩ Mạt đang cầm một chiếc lá khô, mỉm cười ung dung nhìn mình.

"Vừa rồi trên đầu nàng có lá rụng, hẳn là không cẩn thận nên bị rơi trúng.". Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi cười cười.

Tô Trần Nhi nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt như vậy, không biết sao trong lòng nhảy dựng, vành tai cũng ửng hồng, bất quá gương mặt lại nghiêm túc. Nàng khẽ ừ, lặng yên không một tiếng dời ánh mắt từ trên người Hoa Dĩ Mạt sang chỗ khác.

Ngay sau đó, bàn tay Tô Trần Nhi đặt trên đùi lại bỗng nhiên bị cảm giác mát lạnh bao trùm. Có thể cảm nhận được vết chai mỏng manh trong lòng bàn tay đối phương. Trong chớp mắt, mười ngón tương khấu, cùng nhau giao triền một chỗ.

Lúc này đây, mũi cảm nhận được mùi dược hương càng đậm, đồng thời có hô hấp ấm áp lướt qua tai.

"Trần Nhi suy nghĩ gì vậy?". Thanh âm Hoa Dĩ Mạt mềm nhẹ, thấp giọng lướt qua bên tai Tô Trần Nhi.

Làm sao Tô Trần Nhi không đoán được tâm tư Hoa Dĩ Mạt, nếu nàng mà quay đầu lại, sợ là bị cợt nhã ngay lập tức. Bởi vậy tầm mắt vẫn nhìn xa xa như trước, nàng thản nhiên nói: "Suy nghĩ khi nào thì ngươi mới đứng đắn.".

Một tiếng cười khẽ vang lên. Cảm xúc mềm nhẹ như lông chim lướt qua rồi biến mất.

Đáy mắt Tô Trần Nhi thoảng qua một tia dao động, thân mình nghiêng qua một bên, giống như muốn tránh thoát cảm giác khó nói kia. Vành tai lại càng ửng đỏ.

Không khí tĩnh lặng, có tiếng gió bỗng nhiên vang lên. Nụ cười trên môi Hoa Dĩ ngưng lại, vội nghiêng đầu nhìn qua.

Chỉ nghe "vút" một tiếng. Một mũi tên dừng trên đất cách chân Hoa Dĩ Mạt không xa. Mũi tên cắm sâu xuống đất, đầu vẫn còn run run. Phía đầu mũi tên, rõ ràng cột lấy một tờ giấy nhỏ.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt thản nhiên đảo qua chung quanh, thấy vẫn không có gì khác thường mới đưa tay rút lấy tờ giấy, sau đó mở ra.

Ánh mắt Tô Trần Nhi cũng dừng trên mảnh giấy trong tay Hoa Dĩ Mạt, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên.

Hoa Dĩ Mạt xem xong tờ giấy, vò trong lòng bàn tay, cười khẽ nhìn Tô Trần Nhi: "Làm ta có chút ngoài ý muốn. Trần Nhi cảm thấy, việc này phải làm thế nào?".

Nói xong, tay phải Hoa Dĩ Mạt mở ra, tờ giấy ban đầu chỉ còn lại bột phấn màu trắng, rất nhanh bị gió thổi bay đi, không chút đấu vết.

Tô Trần Nhi nhìn ánh mắt Hoa Dĩ Mạt hàm chứa mỉm cười: "Việc này cũng không dễ. Nhưng mà xem ra ngươi sẽ có hứng thú.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy nhịn không được cười rộ lên, đôi con ngươi sáng ngời linh động: "Người hiểu ta, cũng chỉ có Trần Nhi.".

Bên trong khu rừng.

Bạch Uyên hành tẩu có chút bất ổn, chân khí trong cơ thể bị kích động, làm cho nàng hô hấp cũng gấp gáp hơn vài phần.

Đi không bao lâu, một đạo kiếm phong bỗng nhiên truyền đến. Cùng lúc đó một thanh âm như sấm chớp chợt vang bên tai Bạch Uyên, quanh quẩn trong khu rừng: "Đứng lại cho ta!".

Bạch Uyên theo bản năng bước đến bên cạnh từng bước, nhưng vẫn không tránh khỏi thanh gươm lướt qua cánh tay, 'xẹt' một tiếng, áo trắng đã có một vết rách.

Một bóng người đồng thời xuất hiện ngay một cây khô cách Bạch Uyên không xa, mũi chân dừng trên nhánh cây, ánh mắt nhìn Bạch Uyên tràn ngập sát ý: "Tại sao, ngươi làm bị thương người khác mà còn muốn chạy?".

Bạch Uyên nghe vậy, sắc mặt càng tái nhợt, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy người nọ một thân hắc y, tay phải cầm một thanh kiếm cổ xưa, mũi kiếm chỉ xuống đất. Nhìn tuổi tác, bất quá chỉ ba mươi, mày rậm, ánh mắt mang theo tơ máu, nhìn thấy thần sắc có hơi tiều tụy. Nhưng mà vẻ mặt cũng rất cuồng bạo.

Lòng Bạch Uyên nóng như lửa đốt, cũng không tâm tư cùng người khác đánh nhau, đối với lời nói của hắn tỏ vẻ không nghe thấy, nhấc chân liền muốn đi.

"Ta nói đứng lại!".

Kiếm trong tay nam tử vung lên, thanh kiếm xẹt một đường phía trước Bạch Uyên. Lá rụng đầy xung quanh.

"Bạch Uyên, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này mà không tổn hao gì! Ngươi làm Linh......". Nam tử nói được nửa chừng, bỗng nhiên dừng lại, lập tức đè ép thanh âm sửa lại lời nói: "Ngươi làm Lâu chủ thê thảm như vậy, mà còn muốn đi à ? Cho dù Lâu chủ đồng ý, Sở mỗ ta cũng không đồng ý!".

Tiếng nói vừa dứt, nam tử đã cầm kiếm lao tới, kiếm trong tay hắn mang theo một trận sát khí lạnh thấu xương hướng thẳng về phía Bạch Uyên!

Bạch Uyên một lòng nhớ kỹ thương tích của Linh Lam, nàng muốn nhanh chóng tới tìm Hoa Dĩ Mạt, lúc này thấy đối phương dây dưa, sớm đã bị phiền chịu không nổi, trong mắt lạnh như băng không muốn nhìn đối phương. Nàng cũng không tránh mũi kiếm của hắn, bàn tay trần nghênh đón, đồng thời mang theo thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng thốt ra: "Tránh ra cho ta!".

"Không tránh!". Trong mắt nam tử là tơ máu có chút dữ tợn, hiển nhiên cũng là bộ dáng hận thù, kiếm vung lên, trong nháy mắt liền cùng Bạch Uyên giao đấu một chỗ.

Hai người đánh nhau, phòng ngự thì ít mà công kích thì nhiều. Sát khí tràn ngập, so với đánh cùng Linh Lam vừa rồi cũng chẳng thua kém. Lá rụng vô thanh vô tức vỡ thành bột phấn. Tay áo tung bay, hai người đã tung ra mấy chục chiêu.

Vừa rồi Bạch Uyên đánh nhau đã tiêu hao rất nhiều chân khí, lại thêm tinh thần đại loạn, càng nóng vội, càng không thể thoát thân, một lúc sau cước bộ liền có chút lảo đảo, nam tử tìm được một kẽ hở, xoay mình nhảy đến sau lưng Bạch Uyên, mũi kiếm nặng nề lướt qua lưng Bạch Uyên.

Cả người Bạch Uyên lảo đảo về trước, chân khí bị chấn động, mặt đỏ lên, liền phun ra một ngụm máu.

"Bạch Uyên, một kiếm này, là vì Lâu chủ!". Nam tử tức giận quát lên, đồng thời cầm kiếm một lần nữa đâm tới Bạch Uyên.

Bạch Uyên nghiêng người, hai tay hướng về phía thân kiếm, thân mình lại bị ép tới nhoáng lên một cái. Ánh mắt nàng cũng đỏ lên, mở miệng nói chuyện cũng lạnh lùng: "Rốt cuộc ngươi có tránh ra hay không!".

"Ta nói, không tránh!".

Nam tử vừa nói xong, Bạch Uyên bỗng nhiên xông lên phía trước, nhưng lại hoàn toàn không phòng ngự, vươn tay đánh về phía đối phương.

Một đạo tia chớp bỗng nhiên cắt qua phía chân trời.

"Ầm ầm –".

Lập tức phát ra một tiếng sấm rền vang.

Mưa to mưa tầm tả trút xuống. Đem toàn bộ thế giới đều bao phủ bên trong màn mưa.

Bạch Uyên cùng nam tử đánh nhau, đều là một lòng hận không thể lấy mạng đối phương. Vết thương trên người cả hai cũng càng ngày càng nhiều. Mưa làm cho vết máu bị cọ rửa qua, nhưng gương mặt Bạch Uyên cũng càng ngày càng trắng bệch.

"Dừng tay!".

Một tiếng quát chói tai vang vọng cùng với sấm chớp ầm ầm, rơi vào trong tai hai người đang đánh nhau.

Dường như cùng lúc đó, kiếm của nam tử kia lại một lần nừa đâm về phía cánh tay Bạch Uyên.

Một tia sáng xẹt qua, cuối cùng dừng trên thân kiếm.

Nam tử liếc mắt nhìn Tuyết Ảnh kiếm, đưa tay lau đi nước mưa trên mặt, nhìn về phía người ném kiếm tới.

Một màu thiên thanh xuất hiện trong tầm mắt nam tử.

Đồng thời vang lên là tức giận bị áp chế: "Sở Ngôn! Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!".

Nam tử bị gọi Sở Ngôn nheo mắt lại, giọng căm hận nói: "Lãnh Thiên Ảnh, chuyện của ta, ngươi chớ nên để ý!".

Đáy mắt Lãnh Thiên Ảnh đều là hàn ý: "Ngươi điên rồi phải không?".

"Đúng, ta điên rồi! Tại ả hết!". Sở Ngôn nói xong, chỉ Bạch Uyên đang khom người thở dốc, gương mặt giận giữ tột độ, "Nàng hại chết Linh Lam! Từ lúc hai năm trước, Linh Lam ung dung tiêu sái đã bị nàng hại chết! Ngươi đừng cho là ta không biết chuyện này! Ta biết Linh Lam không muốn để cho người khác biết, ta mới làm bộ như cái gì cũng không biết! Ta nghĩ đến thời gian trôi qua, thì Linh Lam sẽ trở về với bộ dạng lúc trước. Nhưng còn bây giờ thì sao! Hai năm bình an vô sự thật vất vả, nàng lại xuất hiện! Ngươi không biết, vừa rồi ở trên đường ta vô tình gặp được Đường chủ ôm Linh Lam một thân đầy máu, ta......".

Nói xong, cổ họng Sở Ngôn giống như bị cái gì bóp chặt, nghẹn ngào rốt cuộc nói không ra lời. Kiếm trong tay cũng vô tình rớt xuống.

Mưa rơi không ngừng, quần áo cả ba đều ướt đẫm dán chặt trên người.

Thần sắc Lãnh Thiên Ảnh lạnh như băng: "Đó cũng là chuyện trước kia của hai người bọn họ. Lâu chủ nói không đáng truy cứu, nếu vẫn là thủ hạ của Lâu chủ, thì nghe theo lời Lâu chủ đi.". Dừng một chút lại nói tiếp: "Còn nữa, Sở Ngôn, đừng quên thân phận của ngươi, ai cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của Lâu chủ?".

Gương mặt Sở Ngôn thống khổ hít một hơi thật sâu, quay đầu mang theo hận ý nhìn Bạch Uyên vẫn không ngẩng đầu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, trầm mặc một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Uyên, ta biết hôm nay giết không được ngươi. Nhưng nếu Lâu chủ mà có mệnh hệ gì...... ta sẽ chôn ngươi cùng nàng!".

Dứt lời, Sở Ngôn cũng không quay đầu, lập tức rời khỏi.

Lãnh Thiên Ảnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Uyên, khẽ thở dài nói: "Bạch cung chủ, chuyện của ngươi cùng Lâu chủ hôm nay, Lâu chủ đã sớm nói rõ, hai người các ngươi tự xử lý, ta cũng sẽ không nhúng tay, lại càng không truy cứu. Trở về, ta sẽ xử lý tốt chuyện của Sở Ngôn, cam đoan sẽ không xảy ra lần nữa. Mà Tuyết Ảnh kiếm mới vừa rồi của ngươi quên cầm theo, ta đã mang đến. Như vậy, thứ ta không tiễn, mời đi cho.".

Nói xong, thân ảnh màu thiên thanh cũng biến mất trong màn mưa.

Bạch Uyên không nghe lọt tai câu nào, chỉ cảm thấy đáy lòng có cái gì đó vỡ ra. Ngực đau dường như sắp thở không nổi. Hạt mưa lạnh như băng đánh vào trên người cũng không hề hay biết, đầu óc hỗn loạn có đau đớn mờ hồ nổi lên.

Nàng hoàn toàn nghe không hiểu đoạn đối thoại của hai người vừa rồi, thế nhưng lại cảm thấy tim như bị đao cắt, đau đến không chịu được. Nàng không biết vì cái gì lại như vậy, mặc dù khi thấy Hồng Diệp đem cây trâm đâm vào yết hầu, nàng cũng chỉ cảm thấy thương hại mà thôi. Nhưng mà hôm nay thân thể này lại xa lạ không giống như là của chính mình, đối với những lời nói kỳ quái này nàng lại có phản ứng không thể hiểu rõ. Giống như có cái gì che lấp, bản thân chẳng thể nhìn rõ. Thân thể một lúc lạnh một lúc nóng, hỗn loạn cảm giác làm cho lòng nàng như muốn xé rách.

Rốt cục, ý thức Bạch Uyên càng ngày càng mơ hồ. Tiếng mưa rơi dần dần trở thành tiếng động ong ong bên tai.

Một lát sau, thân ảnh màu trắng ngã ầm xuống trong mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro