Chương 97. Lựa chọn nhớ lại (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97 – Lựa chọn nhớ lại (Hai)

Cảnh trong mơ vỡ vụn. Giấc mộng về nụ cười với lúm đồng tiền như độc xà, gắt gao cuốn lấy cổ họng.

Trước mắt là một mảnh sương trắng. Vị trí hoang vu một mảnh, không có một ngọn cỏ.

Bạch Uyên đạp trên mặt đất, không biết vì sao có loại cảm giác hư vô, giống như dưới chân đã không còn cảm giác. Giữa lúc mờ mịt, bên tai bỗng nhiên rơi xuống một giọng nói của nam tử thô cứng.

"Bạch Uyên, tại sao ngươi phải giết nàng?".

Bạch Uyên vội quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, tầm mắt lại bị sương trắng che đi, xem chẳng thấy rõ. Giật mình. Sau đó giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Uyên vang lên: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.".

Đối phương lại không trả lời nàng, cứ vẫn lặp lại câu nói lúc nảy: "Tại sao phải giết nàng nàng? Tại sao?".

Bạch Uyên cau mày: "Ngươi rốt cuộc là ai? Đừng ở đây giả thần giả quỷ!".

Nói xong, nàng cầm Tuyết Ảnh kiếm đi về phía trước đâm hướng vào trong màn sương trắng.

Kiếm bị Bạch Uyên đâm vào không khí, ngược lại có cảm giác quen thuộc từ trong tay truyền đến.

Là cảm giác kiếm đâm vào da thịt.

Một tiếng kêu rên đồng thời vang lên. Một bóng người chậm rãi hiển hiện ra trước mũi kiếm.

Tay phải nữ tử nắm lấy kiếm đâm vào ngực mình, mặt nạ cũng rơi xuống, lộ ra dung nhan mị hoặc. Sắc mặt tái nhợt, thần sắc yêu diễm, nhìn Bạch Uyên, chậm rãi nở nụ cười.

Mắt Bạch Uyên trợn to. Đáy mắt không hề tin.

"Tại sao là ngươi?".

Khi mở miệng Bạch Uyên mang theo thanh âm bối rối, theo bản năng muốn đem kiếm rút ra, lại phát hiện trên tay không có khí lực. Mũi kiếm như trước chặt chẽ chôn trong thân thể đối phương, xỏ xuyên qua lồng ngực. Máu tươi như là nước suối tuôn trào, làm cho sương trắng xung quanh cũng phiếm hồng. Mà một thân trường bào đỏ thẫm kia, dần dần cũng bị nhuộm thành một thân xiêm y màu máu.

"Bạch Uyên. Thật sư ngươi không còn nhớ chút gì sao?".

Tuy Linh Lam cười, nhưng trên mặt lại đau thương tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.

Bạch Uyên định mở miệng, lại phát hiện yết hầu giống như bị bóp nghẹn, thanh âm gì cũng phát không được.

"Bạch Uyên. Xem ra thật lòng ngươi muốn giết ta.". Đối phương lại tiếp tục nói, ý cười bên môi đầy chua xót, "Thì ra là thật sự. Ngươi không nhớ rõ chút gì hết. Ngay cả chuyện ta yêu ngươi, ngươi cũng quên hết......".

Một giọt nước mắt rơi xuống. Đọng lại trên thân Tuyết Ảnh kiếm, phát ra một tiếng thanh thúy. Sau đó là nước mắt càng ngày càng nhiều không tiếng động chảy xuống, dung nhập giữa máu tươi. Cho đến khi những giọt nước mắt kia cũng dần dần biến thành máu.

Bạch Uyên muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng cái gì cũng làm không được. Môi của nàng bị cắn nát, miệng có cảm giác chua xót, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngực nữ tử trước mặt chảy máu càng ngày càng nhiều. Thống khổ tột cùng như thủy triều dâng đến, bao phủ lấy nàng, quấn lấy thân thể của nàng, như là muốn đem cả người nàng đều nhấn chìm. Trước mắt cũng lan tràn máu tươi.

"Bạch Uyên...... Tuy rằng ngươi không nhớ rõ, nhưng mà, nhưng mà ta yêu ngươi, tại sao ngươi lại có thể...... đối xử với ta như vậy? Tạo sao ngươi có thể nhẫn tâm, hết lần này đến lần khác tổn thương ta? Tại sao ngươi lại nhẫn tâm, Bạch Uyên......". Giọng nói mềm mại vang vọng bên tai Bạch Uyên, "Chúng ta từng...... Từng cùng nhau......".

Âm tiết cuối cùng cũng bị phiêu tán trong không khí, rốt cuộc nghe chẳng rõ. Thân thể nữ tử chậm rãi rời khỏi mũi kiếm, mắt phượng cũng bắt đầu khép lại.

"Linh Lam!".

Một tiếng hét bị chặn trong cổ họng Bạch Uyên đột nhiên lao ra, giống như thân thể bị điểm huyệt vừa được tự do. Ngay sau đó, cả người nàng vọt tới trước mặt Linh Lam, dang tay liền đem đối phương ôm trong lòng.

Bạch Uyên hoảng sợ nhìn y phục trắng tinh của mình bị thân thể đầy máu của đối phương nhiễm đỏ, còn gương mặt với lúm đồng tiền tựa trong lòng nàng lại mang theo bình tĩnh tuyệt vọng.

"Linh Lam......". Bạch Uyên lại run rẫy gọi một lần nữa. Cánh tay ôm lấy Linh Lam dường như mất hết sức lực.

Nữ tử trong lòng lúc này vội mở mắt ra.

Một đôi mắt trong suốt, tơ máu dữ tợn hiện lên.

"Bạch Uyên, ta hận ngươi......".

"Không được!".

Bạch Uyên ngồi bật dậy, hai bên thái dương thấm ướt mồ hôi, khóe mắt có một giọt nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống.

"Không cần hận ta......". Bạch Uyên kịch liệt thở dốc, miệng lầm bầm nỉ non. Trong đầu vẫn là hình ảnh trong mơ rõ ràng. Máu chảy ướt át cũng dường như vẫn còn cảm nhận được.

"Bạch cung chủ, ngươi gặp ác mộng?".

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Uyên, cùng lúc đó cũng có người cầm khăn mặt lên.

Bạch Uyên ngẩng đầu, thế này mới phát hiện mình sớm đã không còn ở khu rừng của Phệ Huyết Lâu nữa, mà là nằm trên một cái giường đá trong sơn động. Ngồi bên cạnh nàng lúc này chính là Tô Trần Nhi.

Bên này, Tô Trần Nhi đem khăn mặt giặt sạch, đưa cho Bạch Uyên: "Bạch cung chủ lau mồ hôi đi. Thời tiết lạnh, ngươi vừa hết sốt, không thể để bị cảm lạnh nữa.".

Bạch Uyên có chút chần chờ đưa tay tiếp nhận khăn trong tay Tô Trần Nhi, sự thật quay lại đáy lòng. Nàng hơi nhíu mi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thanh âm có chút dồn dập hỏi: "Hoa Dĩ Mạt đâu?".

"Nàng đi ra ngoài hái chút thảo dược rồi.". Tô Trần Nhi nói xong, tính toán thời gian, nói: "Chắc là cũng sắp trở lại. Bạch cung chủ tìm nàng có việc gì sao?".

Thần sắc Bạch Uyên có chút hoảng hốt gật đầu, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng lại vẫn kiềm chế cảm xúc bản thân, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Chuyện này là sao? Các ngươi...... Tại sao tìm được ta?".

"Nói đến cũng thật trùng hợp.". Tô Trần Nhi ngồi xuống bên cạnh, thần sắc trấn định nói: "Ta cùng với Hoa Dĩ Mạt vốn tính đi tới thị trấn gần đây, nhưng mà lại lo lắng A Nô ở Phệ Huyết Lâu vui đến quên cả trời đất, chậm trễ thời gian của Hoa Dĩ Mạt cho nên mới thay đổi chủ ý. Không ngờ vừa tới khu rừng thì trời mưa, lúc đó chúng ta tìm chỗ trú trước rồi mới đi tiếp, đợi mưa tạnh không bao lâu, đi vào rừng thì lại gặp Bạch cung chủ ngất xỉu trên mặt đất. Bạch cung chủ cũng đã cứu ta cùng với Hoa Dĩ Mạt, vì thế chúng ta liền mang theo ngươi tìm được sơn động này. Hoa Dĩ Mạt nói ngươi bị nội thương, cho ngươi uống thuốc xong rồi. Không ngờ thân thể Bạch cung chủ lại càng ngày càng lạnh, miệng vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, tuy rằng Hoa Dĩ Mạt cứu được Bạch cung chủ, nhưng cũng đã hôn mê ba ngày. May mà cuối cùng cũng tỉnh.".

Bạch Uyên nghe vậy sắc mặt chợt biến đổi: "Ngươi nói ta hôn mê ba ngày? Vậy hiện tại là lúc nào rồi?".

Tô Trần Nhi gật gật đầu: "Sắp đến buổi trưa.".

Trong đầu Bạch Uyên hiện lên cảnh tượng Linh Lam bị thương ngã xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn tinh thần có chút rối loạn. Mày cau thật chặt, không rõ vì sao bản thân lại lo lắng cho Linh Lam như vậy. Thậm chí ngay cả trong mộng cũng...... nhớ tới, Bạch Uyên bỗng nhiên lại nghĩ tới nam tử họ Sở cùng nữ tử kia đối thoại, trong lời nói dường như là nói vì mình và Linh Lam có liên quan đến nhau. Nhưng mà những chuyện kia nàng lại không có chút ấn tượng.

Chẳng lẽ...... nàng cùng Linh Lam, đã sớm quen biết sao?

Nghi ngờ trong lòng Bạch Uyên càng lúc càng lớn, dần dần to thành một quả cầu tuyết.

Hoài nghi giống như một mảnh xương cá vướng lại trong yết hầu.

Trầm tư một lúc, có tiếng bước chân từ xa lại gần. Bạch Uyên vội ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy Hoa Dĩ Mạt chậm rãi đi vào, trong tay còn cầm theo hai con thỏ.

Tất nhiên Hoa Dĩ Mạt cũng phát hiện Bạch Uyên đã tỉnh, lên tiếng nói: "Rốt cuộc Bạch cung chủ cũng tỉnh. Cảm thấy thế nào?".

Bạch Uyên mím môi, sau đó mới nói: "Đa tạ Hoa cô nương ra tay cứu giúp.".

"Ta không thích nợ ân nghĩa người khác, Bạch cung chủ đến Phệ Huyết Lâu cứu ta cùng Trần Nhi, bất quá ta cũng trả ơn lại cho ngươi thôi.". Hoa Dĩ Mạt nói xong cầm thỏ đưa cho Tô Trần Nhi, khóe môi gợi lên một chút ý cười, "Hai con thỏ hôm nay béo hơn.".

Tô Trần Nhi nhận lấy thỏ trong tay Hoa Dĩ Mạt, nàng cũng thản nhiên tươi cười, thẳng người đứng lên: "Mỗi lần đều để đường đường là Quỷ Y lại phải đi săn thỏ, quả thật không biết trong dụng nhân tài.".

"Cũng không đúng.". Hoa Dĩ Mạt vỗ vỗ tay, phủi sạch lông thỏ dính trong tay, mở miệng cười nói: "Vì mỹ nhân mà cống hiến sức lực cũng xứng đáng.".

"Ba hoa.". Thần sắc Tô Trần Nhi thản nhiên, ý cười trên môi lại dịu dàng như gió xuân, vừa nói vừa cầm con thỏ đi ra ngoài cửa động, không quên dặn Hoa Dĩ Mạt: "Ngươi giúp Bạch cung chủ xem mạch một chút đi. Chờ ta nướng xong thì gọi các ngươi.".

Hoa Dĩ Mạt nhìn chăm chú vào thân ảnh Tô Trần Nhi biến mất ở cửa động, xong rồi mới quay lại nhìn Bạch Uyên.

"Bạch cung chủ hôn mê đã lâu, không biết tại sao lại bị thương trong rừng? Có phải người của Phệ Huyết Lâu gây ra?". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên dò hỏi.

Bạch Uyên do dự một lát, sau đó gật gật đầu.

"Vậy, tiếp theo Bạch cung chủ tính thế nào?".

Đáy mắt Bạch Uyên xuất hiện một tia chần chừ: "Ta......".

Trong lòng có một thanh âm nổi lên, lại bị Bạch Uyên cố ý bỏ qua .

Thanh âm kia khẩn thiết mà bất an.

Trở về Phệ Huyết Lâu. Nhìn nàng lần nữa...... được không.

"Bạch cung chủ?". Giọng Hoa Dĩ Mạt lại vang lên làm Bạch Uyên bừng tỉnh, Bạch Uyên ngẩng đầu nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, bỗng nhiên nói: "Ngươi đang muốn đi Phệ Huyết Lâu phải không?".

"Đúng, ta phải đi tìm A Nô mới được.". Thần sắc Hoa Dĩ Mạt có chút bất đắc dĩ, xong lại nói: "Sợ là thủ hạ của Bạch cung chủ đang sốt ruột chờ trong thị trấn. Bạch cung chủ không đi gặp các nàng sao?".

Bạch Uyên bị Hoa Dĩ Mạt hỏi như vậy, tiếng nói trong lòng càng lớn. Giống như đang giao chiến với nhau, muốn gật đầu, rồi lại không muốn.

"Xém chút quên mất". Hoa Dĩ Mạt lại mở miệng, đáy mắt có chút trầm ngâm lóe qua, "Lần này ta phát hiện một chuyện liên quan đến Bạch cung chủ. Nhưng không biết có nên nói ra hay không.".

Ánh mắt Bạch Uyên nhấp nháy: "Cứ nói đừng ngại.".

Hoa Dĩ Mạt nghe Bạch Uyên nói như vậy, lập tức mở miệng nói: "Bạch cung chủ...... Có phải đã mất trí nhớ?".

Sắc mặt Bạch Uyên trầm tĩnh, cũng không trả lời, ý bảo Hoa Dĩ Mạt tiếp tục nói.

"Không dối gạt Bạch cung chủ. Ta từng nghe nói ba năm trước Bạch cung chủ bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng lần này ta bắt mạch lại phát hiện khôi phục vô cùng tốt, nói vậy là có cao nhân chữa trị. Nhưng mà......". Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt nhìn Bạch Uyên, "Ta phát hiện trong thân thể Bạch cung chủ có một loại độc tố tích tụ. Loại độc này lại không phải loại độc tầm thường, đối với thân thể cũng không có hại. Thường thì rất hiếm thấy, ta cũng chỉ được nhìn qua trong sách y thuật cổ. Độc này gọi là Vong Xuyên. Độc cũng như tên, nấu thành một chén thuốc gọi là canh Vong Xuyên, uống vào lập tức quên hết chuyện hồng trần. Nhưng mà theo như lượng độc tố trong thân thể Bạch cung chủ, thật ra không nhiều lắm. Không biết Bạch cung chủ có biết không?".

Tuy là hỏi như vậy, nhưng nhìn đáy mắt Bạch Uyên rõ ràng đang chấn động, trong lòng Hoa Dĩ Mạt đã có đáp án.

Trầm mặc một lát, Bạch Uyên mới áp chế đáy lòng đang quay cuồng, trầm giọng nói: "Xin hỏi Hoa cô nương, độc này có thể có giải không?".

"Thiên hạ chi độc, tương sinh tương khắc. Chỉ có khó hoặc dễ chứ không hề có độc nào mà không giải được?". Gương mặt Hoa Dĩ Mạt tự tin nói: "Vong Xuyên độc, đối với những người khác mà nói không chừng là không có cách chữa trị. Nhưng mà bọn họ không thể, không có nghĩa là ta không thể. Với ta mà nói, bất quá tốn nhiều thời gian một chút thôi.".

Bạch Uyên nghe vậy trên mặt có chút vui vẻ, đang định mở miệng, Hoa Dĩ Mạt lại dùng ánh mắt làm Bạch Uyên dừng lại.

"Ta biết ý đồ của Bạch cung chủ. Nhưng Bạch cung chủ xác định mình phải làm vậy sao?". Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh trở lại, "Mặc dù ta không biết rốt cuộc là ai hạ độc, nhưng độc này cũng không xem như là thứ hại người, cũng không biết đối phương có hảo ý hay là ác ý. Chuyện khôi phục trí nhớ, Bạch cung chủ nên cân nhắc kỹ. Nếu như đoạn trí nhớ kia không vui thì không bằng nên quên nó đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.".

Trong lòng Bạch Uyên xúc động khi nghe Hoa Dĩ Mạt nói, nàng biết Hoa Dĩ Mạt nói có lý. Nàng dừng một chút, sau đó nhìn phía Hoa Dĩ Mạt: "Để ta suy nghĩ một chút được không?".

"Tất nhiên.". Hoa Dĩ Mạt nói xong đứng dậy, "Ta đi nhìn xem có thể giúp Trần Nhi gì không. Nhưng mà Bạch cung chủ, ta còn có việc riêng, cho nên cho ngươi thời gian nhiều nhất là một ngày. Hy vọng ngươi mau chóng đưa ra quyết định.".

Bạch Uyên gật gật đầu, cũng không nói chuyện.

Hoa Dĩ Mạt đi phía được vài bước, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Bạch Uyên, khóe môi gợi lên một chút tươi cười: "A, xém chút quên nói. Ân tình của ta và Bạch cung chủ đã hết, nếu ngươi muốn ta giúp, thì cứ y như quy tắc cũ, đáp ứng ta một điều kiện là được.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt cười một lần nữa rồi mới quay đầu, nhấc chân đi ra ngoài, đưa lưng về phía Bạch Uyên, đáy mắt nhất thời lóe ra tia sáng, tinh thần cũng hứng thú hơn.

Chuyện càng thú vị, vậy càng tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro