Chương 32: Bí mật của chiếc nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Bí mật của chiếc nhẫn.

Tự lừa gạt bản thân như vậy xong, Châu Thi Vũ liền yên tâm thoải mái trong lòng ngực Vương Dịch ngủ. Hai người sau khi đi vào giấc ngủ bất tri bất giác mà thay đổi vị trí, biến thành Vương Dịch rúc trong lòng ngực Châu Thi Vũ, mà tay Châu Thi Vũ còn ôm chặt eo Vương Dịch.

Châu Thi Vũ là bị Vương Dịch đẩy tỉnh, nàng một bên xoa đôi mắt, một bên chuẩn bị đứng dậy, nhưng nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng từ bỏ nằm trở lại, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, hỏi: "Muốn rời giường sao?

"Không." Vương Dịch hô hấp có chút quái dị, rất là dồn dập, "Hiện tại cứ ngủ đi, tới lúc tỉnh ngủ lại tính sổ với cô."

"A?" Châu Thi Vũ suy nghĩ vẫn là không rõ ràng lắm, kêu lên một tiếng này xong lại ôm chăn ngủ như hôn mê.

Vương Dịch từ trên giường đi xuống, vòng đến chính diện Châu Thi Vũ, nhìn Châu Thi Vũ một chân lộ ở bên ngoài, nắm chặt chăn, tư thế tiêu sái ngủ, nhịn không được dùng tay niết nhẹ cái mũi Châu Thi Vũ , nhưng chỉ nhéo vài giây liền buông ra. Tên hỗn đản này! Tư thế ngủ xấu đã đành, ngực làm cái gì lại lớn như vậy! Thiếu chút nữa khiến nàng bị ép đến không thở nổi!

Vương Dịch kéo kéo tấm chăn Châu Thi Vũ ôm trong ngực, thấy người không động đậy liền từ bỏ, móc di động ra chụp một bức ảnh, sau đó quay trở lại chỗ nằm của mình, nằm cách Châu Thi Vũ thật xa. Sau khi nằm xuống lại thấy không yên tâm, nàng đem gối đầu đặt giữa hai người. Nàng thế nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ phải trải nghiệm cảm giác bị ngực ép đến không thở nổi.

Bởi vì thật sự ngủ chưa đủ giấc, vài phút sau Vương Dịch liền đã ngủ. Ánh đèn mờ ở đầu giường đánh lên khuôn mặt mềm mại của nàng, trên tay trái đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn, dưới ánh đèn lấp lóe, nếu Vương Dịch còn thức, chắc chắn sẽ phát hiện chiếc nhẫn kia trùng với vết đỏ trên lưng tay Châu Thi Vũ.

Sau khi chiếc nhẫn thoáng hiện lên đầu ngón tay Vương Dịch, toàn bộ căn phòng đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, ánh sáng vốn đang chiếu thẳng bỗng dưng bẻ cong thành ba luồng ánh sáng, còn xuất hiện một ít tạp âm, nếu tinh tế nghe kĩ có thể nghe thấy được "Sau mười năm,《 Mỹ nam đại bình chọn 》mùa thứ 2 chính thức phát sóng........",《 Mỹ nam đại bình chọn》mùa đầu tiên chính thức phát sóng là ba năm trước đây, mà mười năm sau đó, tức là đã bốn năm tính từ khi Châu Thi Vũ qua đời.

7 giờ sáng, Châu Thi Vũ bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức, nàng vẫn nhắm mắt, lại theo thói quen đưa tay sờ soạng, nhưng mà không có sờ được đến điện thoại của mình, ngược lại sờ đến một trận rống giận.

"Lấy tay ra ngay!"

Châu Thi Vũ càng thêm không dám mở to mắt, sợ biết chính mình rốt cuộc sờ đến nơi nào.

"Đợi lát nữa tính sổ với cô!" Vương Dịch lấy di động đưa qua cho Châu Thi Vũ, "Vệ Phi gọi."

"Cô hỏi một chút có phải có chuyện gì không, nếu không có việc gì quan trọng, liền nói tôi chưa tỉnh."

"Giữa hai người xảy ra chuyện gì?" Vương Dịch lập tức nghĩ tới chuyện hôm qua.

"Không có phát sinh cái gì cả, chỉ là lúc trước tôi có nhắc nhở hắn không cần buổi sáng gọi điện thoại tới, cho nên hiện tại cuộc gọi này là chỉ có hai khả năng, một là có việc gấp, hai là tổ tiết mục đào hố." Châu Thi Vũ giải thích.

"Vậy tôi bắt máy." Vương Dịch mở ra loa ngoài.

"Alo, Thi Vũ, tôi là Vệ Phi đây, cô tỉnh chưa?" Vệ Phi vẻ mặt cười khổ mà nhìn Diệp Quý giơ tấm thẻ trừng phạt trong tay. Hôm qua hắn cũng không có hoàn thành được nhiệm vụ, mà đây lại là kỳ đào thải tổ đội, cho nên hắn cần phải hoàn thành một hình phạt, chỉ là không nghĩ tới hắn thế nhưng lại vừa khéo chọn trúng đến cái hình phạt này.

"Hãy gọi cho dãy số thứ năm trong điện thoại, cũng hướng người ấy thổ lộ." Khi nhìn đến dãy số thứ năm là ai, Vệ Phi thật muốn biết là ai đem cái hình phạt cũ rích này viết vào, không thể đổi mới một chút sao! Hắn tình nguyện quay trở về bán vịt nướng cơ!

Nếu Vệ Phi thật sự hỏi ra vấn đề này, thì bên kia, đang vất vả nhảy dây và hoàn toàn không biết Lão Đinh đã đắp thêm tầng gạch dán thêm mái ngói cho sự nghiệp giảm béo của mình, đạo diễn Lý Nhạc sẽ trả lời cho Vệ Phi, chính là hắn. Hơn nữa còn sẽ cảm khái phong cách cùng người trẻ tuổi hiện tại thật là quá khác biệt.

"Nàng vẫn còn ngủ, có việc gấp thì tôi giúp anh đánh thức nàng." Vương Dịch nói.

Bởi vì lựa chọn của Vệ Phi khác của các nàng, cho nên hắn không biết Châu Thi Vũ và Vương Dịch ở cùng một chỗ, hơn nữa vì khẩn trương nên hắn không nghe ra đây là giọng của Vương Dịch, cho rằng Châu Thi Vũ còn ở trong nước chưa đi tới Eshabia. Giọng Tân Nhạc thì hắn biết, trừ bỏ Tân Nhạc thì có thể tiếp nhận cuộc gọi mà không cần sự đồng ý của Châu Thi Vũ thì hẳn chỉ có mẹ nàng, Vệ Phi do dự một chút, vẫn là hô: "Bác gái, không cần, không có việc gì."

Bên phía Vệ Phi cũng bật loa ngoài, cho nên Diệp Quý vừa nghe tới thanh âm đã biết người nghe máy là Vương Dịch. Cái xưng hô "Bác gái" này vừa vang lên, Diệp Quý liền đem bảng trắng vừa viết "Nói có việc, tiếp tục thổ lộ" lau sạch, đổi thành "Vệ Phi, anh thật lợi hại, quá cừ!".

Châu Thi Vũ sau khi nghe được từ "Bác gái" thốt lên, khẩn trương nhắm chặt mắt, đem chăn che kín đầu.

Vương Dịch xốc chăn lên, trừng mắt liếc Châu Thi Vũ một cái, sau đó mới trả lời điện thoại: "Vệ Phi, tôi là Vương Dịch."

"A!" Vệ Phi lúc này mới phát hiện chính mình phạm vào cái sai lầm gì, cơ mà hai người này như thế nào lại ở bên nhau vậy, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể liên tục nói "Thật xin lỗi, xin lỗi."

"Anh còn có chuyện gì cần tôi chuyển lời cho Châu Thi Vũ không?"

"Không cần không cần." Vệ Phi vừa mới nói xong, đầu dây bên kia đã cắt đứt điện thoại. Vệ Phi nhìn giao diện cuộc trò chuyện, tự hỏi bản thân gần đây có vẻ đặc biệt không được hoan nghênh.


"Mau tỉnh dậy." Vương Dịch chuẩn bị cùng Châu Thi Vũ tính sổ.

"Chưa, chưa tỉnh ngủ." Châu Thi Vũ nhớ tới câu kia đêm qua "Chờ lúc tỉnh ngủ lại tính sổ với cô".

Châu Thi Vũ nói như vậy xong, nửa ngày đều không có nghe được Vương Dịch trả lời, nàng lại không dám nhìn, chỉ có thể nằm đến thẳng tăm tắp.

Một phút sau, Châu Thi Vũ nghe thấy tiếng động Vương Dịch xuống giường, đây là đã buông tha rồi? Châu Thi Vũ lén lút mở mắt ra, khi phát hiện Vương Dịch đi lại mép giường, mau chóng nhắm mắt lại.

"Thật sự không tỉnh?" Giọng nói Vương Dịch chứa ý cười, sau đó Châu Thi Vũ cảm nhận được Vương Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng lại không có động tĩnh, đây là đang muốn làm gì vậy?

"Đây chính là cô tự chuốc lấy."

Đến khi miệng bị nhét vào một viên kẹo, Châu Thi Vũ rốt cuộc minh bạch Vương Dịch muốn làm cái gì, thật sự là quá xấu xa rồi!

Châu Thi Vũ từ trên giường nhảy dựng lên, đem kẹo phun vào thùng rác, sau đó lại chạy nhanh đến phòng tắm đi súc miệng. Chờ đến khi nàng ra tới, Vương Dịch vẫn còn ở trên giường cười đến hoa chi loạn chiến*.

*hoa chi loạn chiến: cười run rẩy cả người.

"Không phải chỉ là làm cô bị Vệ Phi gọi một tiếng bác gái thôi sao!" Châu Thi Vũ chuẩn bị mang sự tình đêm qua lừa gạt ném đi, dù sao lúc ấy Vương Dịch cũng ngủ rồi, sẽ không biết đâu!

"Tôi cũng không phải là vì chuyện của Vệ Phi." Vương Dịch cảm thấy cần thiết phải nói rõ chuyện này, "Lúc trước tôi nghe nói cô có tật nhận giường, cho nên thời điểm ở đoàn phim đều ngủ không yên ổn, cái này là sự thật sao?"

"Là thật mà." Châu Thi Vũ không rõ Vương Dịch vì cái gì đột nhiên nhắc tới chuyện này.

"Vậy chúng ta tới đây xem một bức ảnh." Vương Dịch mở ra bức ảnh chụp tối qua hôm, đem điện thoại đưa tới cho Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ khó hiểu tiếp nhận điện thoại, sau đó nhìn đến bức ảnh, chính mình cưỡi chăn nằm trên giường, còn Vương Dịch mặt vô biểu tình kéo một góc chăn giơ tay chữ V.

"Bây giờ thì cô còn điều gì muốn giải thích không? Tôi kéo vài lần cũng không thèm động đậy, cuối cùng liền từ bỏ."

"Không còn.." Châu Thi Vũ ngoan ngoãn câm miệng, nhưng mà nàng muốn nói là nàng thật sự có tật nhận giường a! Nhất định là chăn khách sạn sai!

"Mau đi rửa mặt, sắp đến giờ rồi."

Nhìn bóng lưng Vương Dịch đi vào phòng tắm, Châu Thi Vũ có chút không dám tin, chuyện này thế mà đã kết thúc rồi, nàng thế nhưng lại bỏ qua thật dễ dàng!

Thật ra Vương Dịch nói tính sổ cũng chỉ là nói vậy thôi, thứ nhất là nàng cũng không biết lúc nàng ngủ đã phát sinh sự tình gì, thứ hai là, thiếu chút nữa bị ngực đè đến không thở được, loại chuyện này nàng làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ. Mà việc này cũng không thể tính sổ được! Rốt cuộc thì ngực có thể biến lớn chứ không thể ép nhỏ. Hừ! Nàng mới không cho Châu Thi Vũ cái cơ hội giễu cợt nàng đâu!

Hai người rửa mặt xong, ngồi chờ Đàm Việt tới cửa.

8 giờ đúng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Châu Thi Vũ từ mắt mèo nhìn trước, xác định tổ tiết mục không có làm cái gì 'kinh hỉ', mới mở cửa ra.

"Hai người hãy chuẩn bị tốt những vật phẩm muốn mang đi hôm nay, khi đã mở thẻ nhiệm vụ ra, sẽ bắt đầu khôi phục tính giờ." Đàm Việt đem thẻ nhiệm vụ trong tay giao cho Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ cùng Vương Dịch nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người lập tức cõng lên ba lô, vừa chạy vừa xé rách bao thẻ nhiệm vụ ra.
"Hãy đi đến thánh địa tình yêu của Eshabia, sau đó hoàn thành thử thách tìm kiếm chân ái."

"Thánh địa tình yêu của Eshabia ở đâu cơ? Có phải liên quan tới cái gì 521 ngày hôm qua không?" Châu Thi Vũ hỏi.

"Ở phía bắc Eshabia." Tổ tiết mục vốn định làm tổ đội Châu Thi Vũ lãng phí thời gian tìm kiếm địa điểm này, nhưng mà bọn họ không ngờ tới chính là, Vương Dịch so với tất cả mọi người trong tổ tiết mục hiểu biết rất rõ thành phố này.

Eshabia đã được gọi là "Thành phố ngọt ngào", còn được gọi là "Thành phố thỏ" cũng không phải do có số lượng thỏ lớn hay do có điểm tâm ngọt nổi tiếng nhất thế giới hình thỏ, mà là bởi vì một câu chuyện tình yêu.

Trong lúc xe buýt chạy tới địa điểm đích, Vương Dịch kể câu chuyện này cho Châu Thi Vũ.

"Thật lâu trước kia Eshabia là một mảnh đại thảo nguyên, ngoại trừ thỏ ra cũng không có bất gì con vật nào khác sinh sống. Một ngày nọ có một đám lữ khách đi xe ngựa ngang qua nơi này nhưng lại vô ý làm rơi một bé gái. Mười năm sau, một lữ khách trong lúc vô tình đi ngang qua nơi này, ngạc nhiên phát hiện, ở giữa đàn thỏ thế nhưng lại xuất hiện một bé gái. Xuất phát từ lòng thương hại, hắn liền đem bé gái mang về nhà."

"Hắn cũng không hoài nghi cô bé này là thỏ thành tinh sao?" Châu Thi Vũ tò mò hỏi.

Vương Dịch không phản ứng lại Châu Thi Vũ, tiếp tục câu chuyện, "Lại qua thêm tám năm, bé gái trưởng thành, trở thành mỹ nhân nổi danh, rất nhiều người đều muốn thổ lộ với nàng, nhưng nàng lại cự tuyệt tất cả. Có một người ngâm thơ rong đi ngang qua, liền đem nhan sắc của nàng viết vào thơ, theo lời thơ ca truyền bá, quốc vương láng giềng liền biết đến mỹ mạo của nàng, hắn phái sứ giả đến cầu hôn. Nữ nhân như cũ cự tuyệt quốc vương, vì thế khiến hắn thẹn quá hóa giận, liền cưỡng bức nữ nhân phải gả cho hắn, còn đem nàng giam vào trong tháp cao. Nhưng mà lúc đội ngũ đón dâu tới, lại phát hiện mỹ nữ bị khóa ở tòa tháp cao đã mất tích, trên mặt đất còn rơi đầy cà rốt. Đây cũng là lai lịch của món điểm tâm ngọt tháp thỏ."

"Vì cái gì mà đây lại là một câu chuyện tình yêu?" Nghe đến đây, Châu Thi Vũ vẫn chưa phát hiện được nhân vật chính còn lại.

"Rất nhiều năm sau, có người ở Eshabia nhìn thấy mỹ nữ ấy, dung mạo của nàng không thay đổi quá nhiều, nàng như cũ vẫn sinh hoạt chung với đàn thỏ, chỉ là bên cạnh nàng có thêm một người luôn khoác một cái áo choàng che đầu, nhìn qua khe hở áo choàng, người nọ thấy được một đôi tai thỏ."

"Cô biết vì sao quốc vương trong câu chuyện không thể cưới được nữ nhân kia không? Bởi vì hắn là quốc vương, không phải hoàng tử, trong truyện cổ tích hoàng tử mới là vai chính.............."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro