Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tôi và đặc trợ Kiều chỉ có quan hệ về công việc. Tôi không biết anh nghe tin đồn này từ đâu, nhưng tôi đảm bảo đây không phải sự thật." Hiện tại, tâm tình của Kim Trân Ni cực kỳ bất ổn, dù có là người không biết thức thời đến mấy cũng không nên nói như vậy trong trường hợp này, lại còn là người mới vào công ty chưa được bao lâu, là do cố ý hay vì trong đầu thiếu não vậy?

"Nhưng mà... Tất cả mọi người đều nói vậy." Triệu Tề nhìn các đồng nghiệp xung quanh. "Mấy người đã từng nghe nói chưa?"

Mọi người quay sang nhìn nhau, họ căn bản chưa từng nghe thấy bao giờ, chỉ biết sau lưng Kim Trân Ni có ai đó chống đỡ chứ không biết rõ tình hình lắm. Hơn nữa hôm nay Kim Trân Ni mời mọi người đi ăn, nói chuyện này ra không phải bị thần kinh à, bây giờ ai cũng thấy xấu hổ.

"Ờ, anh cũng giỏi thật đấy!" Người lên tiếng đầu tiên là Hữu Ngạn, anh hừ lạnh với Triệu Tề, nói: "Kim Trân Ni chuyển lên tầng 35 chưa được mấy ngày, chúng tôi làm đồng nghiệp của nhau suốt nửa năm nay mà chưa từng nghe thấy tin đồn này, một nhân viên mới vào như cậu sao lại biết được?"

"Tôi nghe người của bộ phận khác nói."

"Bộ phận khác? Ha ha, được, dù cậu nghe từ bộ phận khác, tại sao cậu không nói với chúng tôi từ trước, mà phải đợi đến đúng lúc này mới đột ngột nói ra, là muốn lên mặt cho ai xem đấy? Liệu chúng tôi còn ăn ngon được không? Cậu có bản lĩnh thì đừng có đi cùng, muốn đến gây rối à?" Tuy rằng Hữu Ngạn rất muốn được gả vào nhà giàu, nhưng khí tiết cơ bản thì anh vẫn có, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, cực kỳ không chấp nhận loại chuyện ngoại tình như thế này.

Nếu Kim Trân Ni thật sự đã kết hôn mà còn lẫn lộn với người khác, khẳng định anh sẽ rất khinh bỉ, nhưng anh làm việc cùng Kim Trân Ni đã lâu, cũng có chút hiểu biết về con người Kim Trân Ni, Kim Trân Ni tuyệt đối không phải loại người bỉ ổi hèn hạ.

Hữu Ngạn có ngoại hình nam thần, tính cách tuy khá đanh đá, có thể xem như là người có tiếng nói nhất trong phòng làm việc. Anh vừa nói xong, những người khác đều phụ họa theo, bởi vì rất sợ anh không vui rồi nổi giận, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Mọi người không muốn chống đối Hữu Ngạn là sự thật, nhưng không tin Kim Trân Ni là loại người đó cũng là thật luôn. Tin đồn này cũng thái quá quá đi, một người đã kết hôn, một người đã có bạn gái, đây là điều ai cũng biết, hai người họ làm sao có thể chứ!

Dù có muốn lan truyền, cũng nên lan truyền Kiều Lạc với Tường Nhiễu Phiến chứ, Tường Nhiễu Phiến chính là một đại mỹ nữ, làm trợ lý của Kiều Lạc đã hơn ba năm, độ tin cậy cao hơn Kim Trân Ni nhiều!

Cho nên ánh mắt mọi người nhìn Triệu Tề có vẻ không tốt lắm, rốt cuộc tại sao tên này lại nói như vậy trong bầu không khí thế này chứ, quá đáng lắm rồi, có thù oán với Kim Trân Ni à?

  Triệu Tề chảy mồ hôi lạnh, không phải tin đồn lần trước rất thành công sao, loan truyền hôn sự của Phác Thái Anh và Lý Quân, tất cả mọi người đều tưởng là thật, sao lần này lại không được?

Hắn chính là người mà Lý Quân đã nhờ Lý Bân sắp xếp trong Phác Thị, vốn dĩ định để hắn làm đồng nghiệp của Kim Trân Ni, sau đó tìm mọi cơ hội để ngáng chân, quan trọng nhất là làm khó Kim Trân Ni trong công việc, gây khó dễ cho cô, hoặc phá hỏng thanh danh của cô, tiếp đó sẽ thuận tiện tung ra đủ loại tin đồn xấu.

Lúc ban đầu, quả thực tin đồn kết hôn rất thành công, hầu như tất cả mọi người nghe xong đều tin ngay, thời gian dần trôi đi, chắc chắn sẽ càng lúc càng nhiều người tin hơn, thậm chí trên tầng cao còn có một vài người đang chờ được phát thiệp mời đến dự hôn lễ nữa.

Nhưng đột nhiên sau đó Kim Trân Ni được chuyển lên tầng 35 làm việc. Không thể dùng thủ đoạn với Kim Trân Ni trong công việc được, Lý Quân bèn nghĩ cách bôi nhọ cuộc sống cá nhân của cô, anh không tin Phác Thái Anh không thèm quan tâm đến loại chuyện này, chỉ cần trong lòng có mầm mống nghi ngờ, nhất định tình cảm giữa hai người sẽ có vết rạn nứt.

Thế nhưng tin đồn còn chưa kịp lan truyền rộng rãi đã bị xem nhẹ, hiệu quả kém xa so với lần đầu tiên như thế này đây.

Thực ra Lý Quân cũng không nghĩ lại xem, chuyện này sao có thể khiến mọi người tin dễ dàng được. Hai người phụ nữ, một người đã kết hôn, một người có bạn gái, đầu óc phải thiếu não đến mức nào mới có thể liên kết hai người này với nhau chứ, bạn bè tốt anh em tốt không phải càng đáng tin hơn sao?

Còn tin đồn về Lý Quân và Phác Thái Anh được mọi người tin ngay như thế, vì người ngoài đều tưởng Phác Thái Anh chưa kết hôn, trai chưa vợ gái chưa chồng, trai tài gái sắc, trời đất tác thành, dù không ai nói gì cũng sẽ có nhiều người suy đoán, chỉ cần hơi châm ngòi thổi gió một chút là mọi người tin liền.

Vì thế, tuy rằng người do Lý Quân sắp xếp luôn luôn tích cực bịa đặt chuyện về Kim Trân Ni và Kiều Lạc, nhưng người tin tưởng thì không có mấy, đa số người ta đều chỉ coi là nói nhăng nói cuội, dù có nghe qua cũng không để trong lòng.

Nhưng mấy đương sự truyền bá tin đồn thì không biết điều này, bọn họ cứ tưởng mình truyền bá thành công lắm, mà Triệu Tề thì vẫn chưa truyền bá trong phòng làm việc của mình ngay, hắn chỉ chờ đến bữa cơm này sẽ làm Kim Trân Ni phải bẽ mặt.

  Nhưng bẽ mặt thì không thấy đâu, ngược lại còn bị coi thường, mấy lời của Hữu Ngạn như tát vào mặt hắn mấy cái.

"Tuy tôi không phải là người đãi khách hôm nay, nhưng tôi nói thật, tôi không muốn ăn cơm cùng bàn với cậu." Hữu Ngạn nhìn Kim Trân Ni. "Tôi có thể thay cậu đuổi cậu ta đi không, nhìn thôi đã thấy ngán rồi!"

Kim Trân Ni mỉm cười: "Sao có thể làm phiền đại mỹ nam của chúng ta làm loại chuyện nặng nhọc này được." Nói xong, cô làm ra tư thế mời với Triệu Tề. "Mời anh đi cho, ở đây không chào đón anh."

Triệu Tề thấy mọi người đều mang dáng vẻ muốn đuổi hắn đi, tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, có điều căn phòng này đã được Kim Trân Ni bao hết, người ta không cho hắn ở lại, hắn cũng không thể liều chết ở lại được. Hắn muốn mắng chửi mấy câu, nhưng lại nghĩ mình vẫn chưa hoàn thành việc mà Lý Quân giao cho, hắn vẫn phải tiếp tục ở trong công ty này, trở mặt với mọi người sẽ không hay lắm, cho nên phải cố nhịn xuống, bực bội ra khỏi phòng, trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Họ Kim kia, tôi có nói bậy bạ hay không sớm muộn gì mọi người cũng biết, chúng ta cứ chờ xem!"

Thật ra hắn cũng không biết quan hệ của Kim Trân Ni và Phác Thái Anh, Lý Quân cũng đâu thể nói chuyện đó với hắn được, nhưng hắn cảm thấy, nếu một thiên bạch đại thiếu gia muốn được gả vào Phác gia như Lý Quân dặn dò hắn làm chuyện gì, dù sao cũng sẽ không có vấn đề, cho nên hắn cứ làm đến cùng!

Chỉ cần Lý Quân thuận lợi gả vào Phác gia, đám người đã từng lên mặt với hắn đây trước sau gì cũng biết đến sự lợi hại của hắn!

Lúc ra ngoài, hắn đạp mạnh cửa tạo thành một tiếng 'Rầm' cực lớn, Kim Trân Ni xin lỗi mọi người: "Thật sự rất xin lỗi, vì tôi mà mọi người đều khó chịu, tôi cũng không biết đã đắc tội anh ta chỗ nào nữa, rõ ràng mới chỉ quen mấy ngày."

  "Không sao đâu, trông dáng vẻ tùy tiện thế kia của hắn, đâu có giống người mới gì, không biết là bệnh nhân tâm thần nào bị bệnh viện tâm thần thả ra nữa, được người ta mời đi ăn mà còn muốn làm người ta mất mặt, tưởng mình là ai chứ!" Hữu Ngạn luôn độc mồm độc miệng, mắng mỏ cay độc không lưu tình chút nào. "Tôi đoán hắn ta thấy cậu được thăng chức nhanh quá nên mới ghen tỵ đấy, cái loại đàn ông hẹp hòi này là khiến người ta khinh thường nhất, ghê tởm muốn chết, cứ xác định cả đời không có tiền đồ đi!"

Tất cả mọi người đều bị Hữu Ngạn chọc cười, bầu không khí lại tốt lên.

Kim Trân Ni vẫn tự trách vì chuyện vừa rồi, hết thảy đều được dựng lên vì cô, cho nên cô cố gắng bảo mọi người gọi thật nhiều món để bồi thường, dẫu sao cũng không cần trả tiền, bảo mọi người cứ ăn uống thỏa thích, nhất định phải thật tận hứng.

Vậy nhưng trong lòng Kim Trân Ni vẫn rất khó chịu. Việc này có nói với các đồng nghiệp cũng không để làm gì, chờ khi về nhà sẽ nói lại với Phác Thái Anh vậy, rốt cuộc tại sao lại có tin đồn này chứ, rõ ràng cô và Kiều Lạc không hề làm ra chuyện gì đáng để người ta hiểu lầm cả.

Không khí trong phòng rất vui vẻ thoải mái, còn Triệu Tề vừa đạp cửa ra ngoài thì tâm tình xấu cực độ, bị người ta sỉ nhục như vậy đúng là lần đầu tiên, sau khi hắn ra khỏi phòng vẫn luôn mắng chửi không ngớt miệng.

Sau đó thì đụng phải Kiều Lạc đang đi tới. Kiều Lạc không đi một mình, đi cùng anh còn có bạn gái Lý Như Hân.

  Kiều Lạc không biết Triệu Tề, Triệu Tề cũng không biết Kiều Lạc, dù sao Kiều Lạc cũng không phải Phác Thái Anh, không phải là người cứ dăm ba ngày là lại lên báo, hai người cứ đi lướt qua nhau như vậy.

Thế nhưng tuy Kiều Lạc không biết Triệu Tề, anh lại có biết người mà Triệu Tề đang mắng, ba chữ Kim Trân Ni này, anh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, đây chính là bảo bối tim gan của boss nhà anh mà.

Kiều Lạc quay đầu lại nhìn, người này là ai vậy, sao lại vừa đi vừa mắng Kim Trân Ni, trùng tên trùng họ à? Không trùng hợp đến mức đó chứ...

Sss... Người khác không biết nhà hàng này, nhưng Kiều Lạc thì có biết, đây là nhà hàng dưới trướng của tập đoàn Phác Thị, lúc bàn chuyện thu mua là do chính anh phụ trách mà, vậy thì Kim Trân Ni trong miệng người kia tám phần là Kim Trân Ni mà anh biết, hôm nay bảo bối tim gan của boss cũng đến đây ăn cơm à?

Kiều Lạc xoa cằm, xem ra ông trời cũng rất muốn để Phác Thái Anh tăng thêm tiền thưởng cho mình đây mà, anh cong khóe môi nói với nhân viên phục vụ đang đứng trên hành lang. "Cậu đi chặn người kia lại, hắn trộm đồ của tôi!"

"Hả?" Nhân viên phục vụ kia há hốc miệng, người này nói nhảm gì thế, rõ ràng ba người kia đi lướt qua nhau trước mặt mình, chẳng tiếp xúc nhau cái gì hết, ở đâu ra mà trộm đồ chứ!

"Nhanh lên!" Kiều Lạc không vui. "Hắn ta không chịu thì đi gọi bảo vệ đến, đưa hắn đến văn phòng giám đốc của các người, không đưa được hắn quay lại thì cậu khỏi cần làm việc ở đây nữa!"

"À, à vâng." Nhân viên phục vụ kia vừa nghe xong là chạy đi đuổi theo ngay, lại còn chỉ tay vào Triệu Tề nói với một đồng nghiệp gần đó. "Mau, mau bắt người kia, hắn trộm đồ của khách!"

  Đầu óc người này cũng khá thông minh, vừa rồi người khách kia nói đưa tên kia đến hẳn văn phòng giám đốc, chứng tỏ người này có lai lịch rất lớn, tiểu lâu la như mình cứ nghe lệnh làm việc là được, cần gì phải quản tên kia có trộm đồ thật hay không, cứ mang về trước rồi nói sau.

Triệu Tề còn chưa hiểu rõ tình huống đã bị một đống người chặn lại, nhanh chóng bị chế ngự. "Các người làm cái gì đấy? Sao lại tùy tiện bắt người hả, tôi báo cảnh sát đấy!"

"Trộm đồ mà còn dám báo cảnh sát, xem cảnh sát bắt anh hay bắt chúng tôi!" Một nhân viên phục vụ khác quát lại, tất cả đều tưởng là thật.

"Trộm cái đầu chúng mày! Ai là trộm hả, mắt chó của chúng mày bị mù à!" Triệu Tề tức muốn hộc máu, thế này là sao hả, hắn mới đến đây chưa được mấy phút, sao đã bị nghi ngờ là trộm rồi?

Trong lúc Triệu Tề bị đưa đến văn phòng giám đốc nhà hàng, Kiều Lạc gọi điện thoại cho Phác Thái Anh.

"Tan ca rồi, cậu gọi điện cho tôi làm gì? Muốn tăng ca hả?" Phác Thái Anh đang ăn cơm một mình ở nhà, tất nhiên tâm tình không vui vẻ gì. 

Kiều Lạc bật cười: "Đang ăn cơm một mình chứ gì?" Anh khẳng định Phác Thái Anh không có ở đây, nếu có, tuyệt đối sẽ không để người kia có cơ hội chửi mắng Kim Trân Ni.

"Sao cậu biết?"

"Hôm nay bảo bối tim gan của cô đến Nhã Trúc Hiên ăn cơm đúng không?"

"... Cậu đang ở đó?"

"Hôm nay tôi và bạn gái đến đây ăn, sau đó thì thấy một thứ chơi rất vui, cô muốn biết không?"

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Phác Thái Anh luôn quan tâm tất cả mọi chuyện có liên quan đến Kim Trân Ni. "Hôm nay A Ni hẹn mấy đồng nghiệp trước đây đi liên hoan, xảy ra chuyện gì?"

"À ~ Hóa ra là đồng nghiệp trước đây." Tâm tình Kiều Lạc rất tốt, xem ra tiền thưởng của mình rơi từ trên trời xuống rồi. "Chắc công ty của cô phải bớt đi một nhân viên thôi." Không thể ngờ được cũng có một ngày mình lại đi mách lẻo cơ ~

"Sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro