Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Vĩ Kiên hai mắt đã thẫm nước mắt về nhà. Từ lúc ở trên xe, anh đã không nhịn được mà rơi lệ lên, tại sao mình lại kết bạn với một người như vậy? Bất kể là trên phương diện nào, rõ ràng Lý Quân đều là người giỏi nhất, là người mà mình hâm mộ và mong muốn được trở thành giống vậy nhất, nhưng tại sao, tại sao một người như vậy lại muốn làm kẻ thứ ba? Đó là chuyện mà chỉ có loại người ti tiện mới làm! Chưa kết hôn thì ai cũng có quyền yêu đương tự do, nhưng chị Tiểu Anh đã kết hôn rồi! Phải là loại người không biết liêm sỉ tới mức nào mới có thể làm ra loại chuyện đó chứ!

Hành vi hiện tại của Lý Quân có khác gì Biên Tuấn Nham đâu?

Không, còn xấu xa hơn cả Biên Tuấn Nham! Quỷ nhân họ Biên kia đúng là kẻ quỷ nhân, muốn làm gì chỉ cần nhìn qua là biết, nhưng đầu óc cậu ta không tốt, nên chẳng khác gì con hề nhảy nhót ngoài đường. Còn Lý Quân chính là kẻ đạo đức giả, vẻ ngoài thì cái gì cũng tốt, tất cả mọi người đều bị cậu ta lừa!

Cậu vẫn luôn coi Lý Quân là người bạn tốt nhất, nhưng Lý Quân chỉ toàn lợi dụng cậu thôi. Cậu không thông minh, nhưng cũng không thể coi cậu là thằng ngốc chứ!

Bây giờ Ngô Vĩ Kiên vừa khổ sở vừa thấy ghê tởm, mình lại ngu ngốc đến mức coi một kẻ như thế là bạn khuê mật suốt bao lâu nay, để rồi cuối cùng chân tướng lại là như vậy! Đã trả giá nhiều thật tình đến thế, thật là...

Cứ nghĩ đến đây Ngô Vĩ Kiên lại thấy thật ấm ức, mình đúng là có mắt như mù.

Ngô Vĩ Kiên vừa về tới nhà đã không kiềm chế niềm uất ức này nên khóc nghẹn chạy về phòng mình, Ngô Toàn và Đới Phân Phân đang ngồi ngoài phòng khách xem TV đều hoảng sợ, đây là sao vậy? Không phải đã nói đi ăn với Lý Quân sao, sao lại vừa về vừa khóc?

Bình thường con trai nhà họ luôn tùy tiện tùy hứng vô ưu vô lo, rất ít khi khóc, là cậu hoàng tử luôn được họ nâng niu trong lòng bàn tay, hơn nữa còn có một người chị họ cường thế như vậy, là kẻ nào ăn tim hùm gan báo dám trêu chọc vào?

"A Kiên làm sao vậy?" Ngô Toàn nhíu mày, trong ấn tượng của ông, đã rất lâu rồi con trai mình không hề khóc.

  "Để em đi xem thử." Đới Phân Phân vội vàng lên tầng đuổi theo. Bà mới đi đến ngoài cửa phòng của Ngô Vĩ Kiên đã nghe thấy tiếng khóc, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, thì thấy con trai đang ngồi cắn môi khóc trên giường, cũng may hôm nay không trang tư điểm, chứ nếu không cứ khóc như thế, thật sự là không dám nhìn.

"A Kiên, sao thế, ai làm con tức giận?" Đới Phân Phân cũng ngồi lên giường, rút khăn giấy lau nước mắt cho Ngô Vĩ Kiên. "Mau nói cho mẹ biết, là ai làm Ngô đại thiếu gia của nhà chúng ta tức giận vậy? Ai bắt nạt con?"

"Mẹ ____" Ngô Vĩ Kiên vùi mặt vào trong lòng Đới Phân Phân, vừa cắn chặt nghẹn lại tiếng khóc vừa thút thít nói: "Có phải mắt con rất kém, không biết nhìn người cho đúng, luôn bị người ta lừa không? Tại sao có nhiều người thích lừa gạt con như vậy?"

"Ai lừa con?" Đới Phân Phân vừa nghe đã sợ hãi, không phải con trai bảo bối nhà mình bị con đàn bà xấu xa nào đó lừa chứ? Vậy là xong rồi! "Mau, mau nói cho mẹ biết, là ai?" (Hự!)

"... Là A Quân." Ngô Vĩ Kiên càng nghĩ càng đau lòng, tiếng khóc càng to hơn.

Đới Phân Phân thở phào một hơi, hóa ra là Lý Quân, không phải độc ác đàn bà là tốt rồi, con trai luôn dễ dàng chịu thiệt thòi, nếu bị đàn bà lừa thì thực sự có lý cũng không biết đường mà nói.

"Nó làm sao, lừa con cái gì?" Đới Phân Phân cũng có ấn tượng rất tốt về Lý Quân, cảm thấy con trai mình kết bạn với người như vậy mới là đúng đắn, cho nên không nghĩ là chuyện gì to tát, chỉ tưởng là bạn bè cãi nhau, lát nữa khuyên bảo là được, là bạn thì phải bao dung lẫn nhau chứ.

"Mẹ, mẹ biết không, A Quân thích chị Tiểu Anh đấy!"Ngô Vĩ Kiên khóc lóc kể lể. "Cậu ta muốn làm kẻ thứ ba!"

"Hả?" Đới Phân Phân trừng to mắt, đây là nói gì vậy? "Con không nghe nhầm chứ? Tiểu Anh đã kết hôn rồi mà, không phải Lý Quân biết từ lâu rồi sao?" Cách nghĩ của bà và Ngô Vĩ Kiên rất giống nhau, người ta đã kết hôn rồi mà còn muốn chen vào giữa chính là loại tiện nhân não tàn giống Biên Tuấn Nham, Lý Quân ư? Sao có thể chứ, thằng bé kia tốt như thế, sao lại muốn làm kẻ thứ ba?

"Đương nhiên con không nghe nhầm, lúc nãy con đã hỏi cậu ta! Cậu ta thích chị Tiểu Anh!" Ngô Vĩ Kiên kể lại mọi chuyện khi nãy một lần. "Cậu ta nói xấu về chị rể họ rất nhiều, nói là chị rể họ không xứng với , còn nói chị rể họ chỉ biết ngáng chân chị Tiểu Anh, còn nói chị Tiểu Anh nên cưới một danh môn khuê tuấn giống cậu ta làm chồng! Chị Tiểu Anh đã đáng thương như vậy rồi, sao cậu ta còn muốn phá hỏng chứ?"

Đới Phân Phân giật mình đến mức không nói thành lời, sửng sốt suốt một hồi lâu mới hỏi tiếp: "Nó nghĩ vậy là không đúng, nhưng con khóc cái gì? Sau này không chơi với nó là được, chúng ta không quan tâm đến nó nữa."

Ngô Vĩ kiên càng khóc to hơn: "Đương nhiên là con đau lòng, trước kia thật ngu ngốc, vẫn không nhìn ra. Cậu ta làm bạn với con chỉ là giả, lần nào cậu ta nói chuyện với con cũng nhắc đến chị Tiểu Anh, hỏi hết mọi thứ về sở thích cá nhân cuộc sống riêng tư, con không hề phát hiện, chỉ coi đó như mấy chuyện bát quái. Nhưng giờ mới biết cậu ta vốn dĩ không hề vì con nên mới muốn làm bạn!"

Giờ thì mặt mũi Đới Phân Phân tối sầm lại. Quả thật cháu gái ngoại Phác Thái Anh rất ưu tú, có không biết bao nhiêu đàn ông thích, những người muốn làm kẻ thứ ba dù đứng xếp hàng cả một con phố cũng không đủ, cho nên khi nghe thấy Lý Quân cũng muốn chen chân vào, bà chỉ giật mình chứ không nổi giận, sau này không qua lại với người như thế là được, đã tham dự nhiều buổi yến tiệc làm ăn, người như thế còn ít gặp sao, còn có quan hệ hợp tác nữa, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc làm ăn là được.

  Nhưng Lý Quân này còn lừa gạt con trai bảo bối của bà, làm bạn suốt bao lâu nay chỉ là giả; bảo bối A Kiên của bà đối đãi chân thành như vậy, thế mà kết quả nhận được lại là thế này, thật sự không thể nhẫn nhịn được! Quá đáng lắm rồi!

Tưởng Ngô gia bọn họ đều là lũ ngốc sao? Đúng là tiện nhân!

Ngô Vĩ Kiên đang uất nghẹn tố cáo, mà Lý Quân đang ngồi trên xe tới đây cũng nôn nóng muốn chết. Thật sự là anh muốn nịnh bợ Ngô Vĩ Kiên, đừng nói là bây giờ chưa gả được vào Phác gia, dù sao này có gả vào được, dựa vào địa vị của Ngô Vĩ Kiên trong lòng Phác Thái Anh, anh vẫn không thể đắc tội với cậu em vợ này.

Anh nhanh chóng tới nhà Ngô Vĩ Kiên, bảo vệ vừa nhìn thấy anh đã cho vào, đây là bạn tốt là đại thiếu gia, thường xuyên đến đây, tất cả mọi người đều đã được dặn dò, cứ nhìn thấy là có thể cho vào.

Lý Quân vào thẳng biệt thự, gặp Ngô Toàn trong phòng khách thì chào một câu rồi hỏi Ngô Vĩ Kiên đã về chưa.

"Vừa mới khóc lóc lên tầng, không phải nó đi ăn cùng cháu à, nó bị sao thế?" Ngô Toàn cũng không rõ tình hình lắm, bà xã đã đi hỏi nhưng giờ vẫn chưa xuống.

  "Để cháu đi xem." Quả thực Lý Quân sốt ruột muốn chết, trông dáng vẻ Ngô Toàn thế này, nhất định là chưa biết chuyện giữa anh và Ngô Vĩ Kiên, anh đuổi theo đến đây là muốn dỗ dành trước khi Ngô Vĩ Kiên nói ra.

Nhưng vừa mới lên tầng đã nhìn thấy Đới Phân Phân trầm mặt ra khỏi phòng Ngô Vĩ Kiên.

"Chào dì." Nhịp tim Lý Quân đập cực nhanh, anh không biết Ngô Vĩ Kiên đã nói gì với Đới Phân Phân chưa, liệu mình còn kịp ngăn cản không?

"Cậu đừng gọi tôi là dì, người của Ngô gia chúng tôi đều ngu dốt lắm, tôi không nhận nổi tiếng dì này của cậu đâu!" So với Biên Tuấn Nham, hiện giờ Đới Phân Phân còn ghét Lý Quân hơn, đã lừa tất cả mọi người như vậy. "Tôi không tiễn cậu, tự cậu đi khỏi đây nhanh lên!"

"Dì nghe cháu giải thích đã, mọi chuyện không phải như Vĩ Kiên nghĩ đâu, cậu ấy hiểu lầm cháu rồi!" Lý Quân khẩn trương, mới chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế mà Ngô Vĩ Kiên đã nói rồi, phải làm sao mới được đây!

"Loại chuyện này còn hiểu lầm chỗ nào? Có phải cậu thực sự coi A Kiên nhà chúng tôi như đứa ngốc rồi lừa tiếp không?" Đới Phân Phân chỉ tay vào cầu thang nói lớn tiếng. "Nhà chúng tôi không chào đón cô, cô mau cút cho tôi!" Cho mặt mũi thì không cần mặt mũi, bảo đi thì không đi, vậy thì cút!

Ngô Toàn ở tầng dưới cũng nghe thấy động tĩnh, ông không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng nhìn tình huống trước mắt, nhất định là Lý Quân đã làm chuyện gì có lỗi với con trai ông, ngay cả bà xã ngày thường luôn tốt tính mà giờ tức giận đến thế kia, khẳng định không phải chuyện nhỏ, vì thế cũng lên tầng, ôm vai Đới Phân Phân hỏi. "Sao thế?"

"Em cũng không biết phải nói ra miệng như thế nào, thật đúng là khó mở miệng!" Vẻ mặt Đới Phân Phân tràn đầy khinh bỉ.

Lý Quân biết dù giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, còn ở đây tiếp không biết chừng sẽ càng mất mặt hơn, đành phải thấp thỏm ra xe đi về, không biết chuyện này liệu có đến tai Phác Thái Anh không.  

  Thế nhưng anh cũng nghĩ lại, một chàng trai ưu tú như mình, thích Phác Thái Anh, có thể những người khác sẽ cảm thấy anh không biết xấu hổ, nhưng Phác Thái Anh thì sao? Bình thường phụ nữ được ái mộ như vậy, phần lớn đều không tức giận, ngược lại còn cảm thấy đáng tự hào đáng kiêu ngạo, không biết nàng có cảm thấy vui vẻ không?

Trong lúc Lý Quân đang não bổ đoán mò, thì Kim Trân Ni đang đi liên hoan cùng các đồng nghiệp trước đây, mấy hôm trước đã hẹn mời mọi người một bữa rồi, nhưng đúng hôm đó lại bị Phác Thái Anh lừa về nhà để cái này cái kia, cho nên không mời được, hôm nay phải bù lại.

Nơi ăn liên hoan là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc rất cao cấp, cũng là một trong những công ty con dưới trướng tập đoàn Phác Thị, nhiều năm trước đã bị Phác Thái Anh thu mua.

Sau khi Kim Trân Ni nói với Phác Thái Anh về chuyện đãi khách, Phác Thái Anh đã đích thân gọi điện thoại cho người phụ trách của nhà hàng kia, bảo người kia phải chiêu đãi tiếp đón cho tốt. 

Cho nên bữa cơm này không phải mất tiền, các món ăn cứ gọi tùy tiện, các đồng nghiệp của Kim Trân Ni đều phải kinh hãi. Đây là nơi cực kỳ đắt đỏ, ăn một bữa cơm bình thường thôi mà cũng tốn gần nửa tháng lương, chứ đừng nói đến căn phòng hiện tại, có mất cả một hai tháng lương cũng không đủ tiền bao!

Sau đó còn được gọi món tùy thích, tất cả mọi người đều không dám tin, thế này tức là sao đây, phải mất bao nhiêu tiền đây, bọn họ đâu thể hãm hại Kim Trân Ni được.

"Đừng khách khí, tôi có quen ông chủ ở đây, lần này không mất tiền, mọi người yên tâm đi, cứ ăn thoải mái." Đến giờ Kim Trân Ni mới có cảm giác chân thực cô đã kết hôn với Phác Thái Anh. Trước đây cô không coi mình là người một nhà với Phác Thái Anh, cô cũng không dám có ý gì đối với tiền của Phác Thái Anh, bây giờ làm thế này mà còn thấy có cảm giác mới mẻ, Phác Thái Anh mà biết sẽ đau lòng lắm.

"Woa, Kim Trân Ni, cậu giỏi thật đấy! Đầu tiên là quen biết nhân viên cấp cao trong công ty nên được chuyển lên tầng 35, giờ còn quen cả ông chủ nhà hàng cao cấp, ăn cơm cũng được miễn phí, sao cậu có năng lực đó hả? Nói mau lên, rốt cuộc cậu có bối cảnh gì, cho chúng tôi được thơm lây một chút đi!" Thực sự mọi người tò mò muốn chết, rốt cuộc Kim Trân Ni có xuất thân gì vậy.

Hữu Ngạn hối hận lắm cơ, đúng là mình nhìn lầm rồi, cứ tưởng là một tiểu nữ nghèo kiết xác, ai dè lại quen biết nhiều nhân vật lợi hại như thế, bây giờ anh có muốn theo đuổi cũng không kịp nữa rồi, người ta kết hôn rồi còn đâu!

"Sau này mọi người sẽ biết thôi." Hiện giờ Kim Trân Ni chưa muốn công khai quan hệ với Phác Thái Anh, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để công khai.

"À... Tôi có một chuyện không biết có nên nói không." Đột nhiên, một đồng nghiệp trong số đó mang vẻ mặt quái dị nói ra một câu cũng quái dị nốt.

"Sao thế?" Kim Trân Ni không hiểu lắm, đồng nghiệp này mới được vào công ty, tên là Triệu Tề, chỉ làm việc cùng cô mấy ngày, nhưng nếu đã muốn đãi khách thì nên đối xử bình đẳng, bèn mời tất cả mọi người.

Những người khác cũng hiếu kỳ theo: "Có gì mà có nên nói hay không chứ, muốn nói gì thì nói đi. Hôm nay Kim Trân Ni mời mọi người, ai cũng vui vẻ hết, cậu mau nói đi!"

  Triệu Tề làm ra vẻ do dự muốn nói lại thôi, quanh co lòng vòng mãi mới nói ra: "Tôi nghe người ta nói, vì Trân Ni sống cùng đặc trợ Kiều nên mới được chuyển lên tầng 35, nhưng không phải cô đã kết hôn rồi sao, sao lại có tin đồn này?"

Bầu không khí ngay lập tức lạnh hẳn đi, tên này đang nói gì đấy, cái gì mà sống cùng đặc trợ Kiều? Đây không phải là nói Kim Trân Ni là...

Cả người Kim Trân Ni đều ngây ra, cô đã từng nghĩ sau này chuyện của cô và Phác Thái Anh được công khai sẽ có có rất nhiều người bàn tán nghị luận, dù sao cô cũng đang làm việc trong văn phòng của Phác Thái Anh, có vẻ công tư bất phân, nhưng hai người là vợ chồng, chứ không phải là mối quan hệ xấu xa dơ bẩn nào, người ta muốn nói gì thì kệ họ, cứ coi như gió thoảng bên tai là được.

Thế nhưng tại sao lại nhắc đến Kiều Lạc? Cô và Kiều Lạc ngoại trừ có quan hệ cấp trên cấp dưới ra, thì không có một chút quan hệ nào khác, bình thường nói chuyện với nhau đều về công việc, tại sao lại có tin đồn ác độc đáng sợ như thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro