Chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Địa điểm hưởng tuần trăng mật rất là tuyệt vời. Nơi này không giống như trong nước, số người nhận biết Phác Thái Anh cực kỳ ít, hơn nữa đây cũng không phải nơi hưởng tuần trăng mật quá xa hoa, trên cơ bản sẽ rất khó gặp người quen, hai người có thể thỏa sức thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên Kim Trân Ni đi máy bay, lúc đầu thì khá tốt, cảm giác rất mới mẻ, thế nhưng cảnh sắc bên ngoài vẫn luôn là trời xanh mây trắng không hề thay đổi, cùng lắm cũng chỉ là những đám mây thay đổi hình dạng, chỉ nhìn một lúc thôi đã thấy chán.

Máy bay cất cánh từ tám giờ năm mươi phút sáng, cho nên hai người phải dậy từ rất sớm, nắm sáu giờ sáng đã dậy, Kim Trân Ni ngắm mây một lát đã buồn ngủ.

Phác Thái Anh nhờ một tiếp viên hàng không mang một chiếc chăn đến đắp cho Kim Trân Ni, nàng đã nghĩ xong hết rồi, trên máy bay ngủ bù thì buổi tối mới có tinh thần được, hì hì hì ~

Phác Thái Anh không hề thấy buồn ngủ, nàng đang đọc tạp chí được chuẩn bị sẵn trên máy bay. Mấy tiếp viên hàng không đều lén lút tò mò nhìn nàng, Phác Thái Anh tiếng tăm lừng lẫy làm sao các cô các anh không biết cho được, dù trước đây không biết thì bây giờ cũng đã biết, dù sao thì tổ chức một hôn lễ long trọng như thế cùng phụ nữ cũng không phải chuyện nhỏ, trong nước cực kỳ huyên náo, ở nước ngoài cũng được đưa tin nhiều.

Người đang ngủ bên cạnh Phác Thái Anh chính là Kim Trân Ni đúng không? Thật đúng là một người may mắn, trông ngoại hình cũng chỉ có vẻ thanh tú, sao có thể được Phác Thái Anh để mắt đến nhỉ, rõ ràng trước khi kết hôn có nhiều scandal với nhiều nam minh tinh như vậy, sao cuối cùng lại kết hôn với phụ nữ?

"Xin hỏi chị là Phác Thái Anh sao?" Người hỏi là một hành khách nam ngồi cách Phác Thái Anh lối đi chính giữa, trông rất hảo soái, mái tóc xoăn màu nâu khiến cho trở nên quyến rũ hơn. Anh cười mỉm nói với Phác Thái Anh: "Em là fan của chị, xin hỏi chị có thể ký tên cho em không?" Nói xong thì lấy vở và bút từ trong túi ra.

Tâm tình Phác Thái Anh rất tốt, gật đầu ngay: "Đương nhiên có thể." Sau đó thì cầm bút ký tên mình.

"Em tên là Đường Thạc." Mỹ nam là một người rất khéo nói. "Chị và Kim tiên sinh đi hưởng tuần trăng mật đúng không? Các chị thật ân ái." Tuy anh nói hơi nhiều, thế nhưng cũng cố hạ giọng nói nhỏ, nên cũng không làm ồn đến Kim Trân Ni.

Phác Thái Anh nghe xong, tâm tình càng tốt hơn: "Cám ơn, cậu cũng vậy?"

"Em và bạn đến đảo Bali chơi." Nói xong, Đường Thạc chỉ vào nam sinh ngồi cạnh mình. "Đây là bạn em, tên Tiêu Văn, ngồi phía trước là bạn gái của Văn Văn, Cố Vi Vi." Anh chỉ tiếp vào một nữ sinh ngồi hàng ghế phía trước.

Hai người được Đường Thạc chỉ đều hơi ngại ngùng, đi máy bay thôi mà cũng gặp được một nhân vật lớn thế này, vận khí cũng tốt quá nhỉ.

  Nữ sinh kia trông rất xinh đẹp rất sáng sủa, Phác Thái Anh nhìn ra được đối phương là sinh viên, ánh mắt tràn đầy sức sống nhiệt huyết, người đã đi làm rất hiếm ai có thể như vậy, Phác Thái Anh có ấn tượng tốt về cô ta.

Nam sinh tên là Tiêu Văn kia thì hoàn toàn khác với Đường Thạc, trông cũng rất soái, nhưng lại có vẻ vô cùng trong sáng, giống một học sinh cấp ba chưa hiểu sự đời.

Lúc Phác Thái Anh nhìn anh cũng phải hơi ngạc nhiên, không phải vì anh đẹp trai, mà là vì khuôn mặt anh có chút giông giống Kim Trân Ni, nhất là ánh mắt.

Không thể nói rõ là thích hay ghét, Phác Thái Anh có cảm giác hơi là lạ.

Trên suốt chuyến bay, phần lớn thời gian đều là Phác Thái Anh và Đường Thạc nói chuyện với nhau, Cố Vi Vi chỉ thi thoảng tham gia, Tiêu Văn cũng rất ít nói, lần nào cũng là Đường Thạc quay sang nói với anh thì mới nói nhỏ một vài câu.

Nói tóm lại, chàng trai kia trông có vẻ rất hướng nội rất bẽn lẽn, Phác Thái Anh không thích nói chuyện lắm với kiểu người như thế, cảm giác rất khó chịu, vừa nãy còn cảm thấy khuôn mặt anh hơi giống Kim Trân Ni, bây giờ mới thấy tính cách hoàn toàn khác hẳn, tuy là A Ni của nàng cũng rất hay xấu hổ, nhưng lúc ở trên giường hay khi nói chuyện bình thường thì không hề như vậy, vô cùng thoải mái.

Ngược lại, tính cách Đường Thạc khá hợp khẩu vị của Phác Thái Anh, rất thẳng thắn, cũng rất hài hước, trong suốt mấy tiếng cứ nói chuyện cách quãng cũng không thấy đáng ghét, Phác Thái Anh cũng động đậy chút tâm tư. "Đường thiếu gia, xin hỏi cậu đang làm công việc gì?" Chàng trai này rất biết cách ăn nói, nói chuyện cũng vô cùng tự nhiên, nàng muốn tuyển cậu vào công ty mình, chắc chắn có thể bồi dưỡng thành tài.  

  "Ba bọn em đều là sinh viên năm bốn, vẫn chưa tìm được việc làm, bây giờ tìm việc cũng khó lắm." Đường Thạc le lưỡi. "Nhưng gần đây không có nhiều bài vở nên bọn em đi chơi, vốn định đi vào lễ Quốc khánh, thế nhưng lúc đó đông người quá."

Ba sinh viên mà có thể đến đảo Bali chơi, còn ngồi khoang hạng nhất, vậy thì nhất định gia đình cũng có điều kiện, không biết chừng người ta đã được gia đình bố trí sẵn rồi, chưa chắc đã chịu đến công ty mình đâu, nhưng Phác Thái Anh vẫn không nhịn được, hỏi tiếp. "Không biết Đường thiếu gia có hứng thú đến Phác Thị làm việc không? Tôi cảm thấy bộ phận tuyên truyền của công ty chúng tôi rất thích hợp với cậu, cậu rất có tài ăn nói."

"Thật ư?" Đường Thạc kinh hô thành tiếng, sau đó thì vội bịt miệng lại, vừa rồi lớn tiếng quá, không biết có làm ồn đến Kim Trân Ni không.

Tâm tình anh hơi kích động, không thể tin được mình có thể gặp được loại chuyện tốt này. Gia cảnh của anh và Cố Vi Vi đều rất tốt, ba mẹ anh là bác sĩ, ba mẹ Cố Vi Vi là giáo sư đại học, hơn nữa hai nhà còn rất thân nhau, cũng trùng hợp khi anh và Tiêu Văn là bạn học kiêm luôn bạn cùng phòng.

Tiền của Tiêu Văn đi chơi lần này thì do Cố Vi Vi bỏ ra, vốn dĩ chỉ có Cố Vi Vi và Tiêu Văn đi với nhau, nhưng Tiêu Văn nói đi hai người như thế cảm thấy hơi căng thẳng, hy vọng Đường Thạc đi cùng mình, vì thế ba người cùng đi, Cố Vi Vi cũng thấy không sao hết, dù sao cô ta và Đường Thạc cũng thân thiết.

"Đương nhiên là thật." Trong vòng mấy tiếng vừa qua, Phác Thái Anh đã có rất nhiều thiện cảm về Đường Thạc, nhiệt tình hào phóng và cũng không biết nói suông, công ty rất cần nhân viên như thế. "Sau khi cậu về có thể đến công ty báo danh, tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự, công việc cụ thể do họ sắp xếp, nhưng sẽ có một thời gian ngắn để thực tập, cậu bằng lòng nhận không?"

"Tất nhiên tất nhiên!" Nếu không phải đang ở trên máy bay, Đường Thạc thực sự muốn nhảy cẫng lên. "Cám ơn Phác Tổng, nhất định em sẽ trở thành một nhân viên tốt sẽ không để chị thất vọng!" Nói xong anh còn cúi đầu tỏ vẻ biết ơn. Nếu thật sự không phải trên máy bay, anh đã nhảy tít lên trời rồi quỳ xuống cám ơn Phác Thái Anh mất!

Cố Vi Vi cũng thấy vui thay cho Đường Thạc: "Lúc trước cậu không thi đỗ vào học viện y, ba mẹ cậu đã lo lắng muốn chết, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có công ty cần cậu, còn là Phác Thị nữa, cậu được lời rồi!"

  Đường Thạc đắc ý cực kỳ, càng nghĩ càng vui. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Tiêu Văn nói: "Thế nhưng không phải lúc trước cậu đã nhờ cô giáo giới thiệu công việc cho cậu sao, hôm qua tớ còn nghe cô giáo nói bên kia đã trả lời, cậu không đi thì phải làm sao? Liệu cô Viên có giận không?"

Trong một khoảng thời gian ngắn, tình cảnh như lắng xuống, ai cũng không ngờ đột nhiên Tiêu Văn nói loại chuyện này ra. Đường Thạc cũng hơi sững người, đúng là anh đã nhờ cô chủ nhiệm lớp có quan hệ tốt với mình tìm việc giúp, nhưng đã một tháng rồi đối phương không trả lời, anh tưởng rằng mình không được chấp nhận.

Phác Thái Anh hơi nhíu mày, chàng trai tên Tiêu Văn này cố ý hay là vô tình đây? Nếu nàng là một người lòng dạ hẹp hòi, không biết chừng sẽ có ấn tượng xấu với Đường Thạc, dù sao thì ăn trong bát nhìn trong nồi cũng không phải là tính nết tốt đẹp gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro