Chap 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau cùng vẫn là Phác Thái Anh lên tiếng trước, nàng mỉm cười nói: "Một nhân tài như Đường thiếu gia quả nhiên rất được coi trọng, tôi hy vọng cuối cùng Đường thiếu gia có thể lựa chọn công ty chúng tôi."

"Cám ơn Phác Tổng, em sẽ suy nghĩ thật kỹ." Mặt Đường Thạc xuất hiện vệt hồng. Quả nhiên Phác Thái Anh tốt hơn nhiều so với trong các tin tức trên báo, tính tình thế này không phải là tốt lắm sao, mình còn tưởng chị ấy sẽ nóng giận chứ.

Tiêu Văn ngồi bên cạnh kinh sợ nói: "Thạc Thạc, có phải tớ nói sai rồi không, tớ xin lỗi, tớ không cố ý nhắc đến chuyện này, tớ ____"

"Không sao không sao, tớ biết cậu không cố ý." Đường Thạc huýt vai Tiêu Văn an ủi. "Là tớ không tốt, tớ nên sớm hỏi lại cô chủ nhiệm mới phải, bởi vì người ta lâu rồi không trả lời nên tớ đặt sang một bên, là tớ không tốt, khi về tớ sẽ giải thích rõ với cô, đúng lúc có thể mang chút đặc sản của Bali về tặng cô."

"Thạc Thạc, vận khí của cậu tốt thật." Tiêu Văn hâm mộ nói. "Phác Tổng đích thân mời cậu đấy." anh nói chuyện không to, nhưng nhất định Phác Thái Anh có thể nghe thấy.

Phác Thái Anh rất coi trọng cách ăn nói của Đường Thạc, vừa rồi chính nàng cũng đã nói rõ như vậy, thế mà Tiêu Văn lại quy kết nguyên nhân thành vận khí tốt, Phác Thái Anh cảm thấy hơi buồn cười, chàng trai này thật sự không phải cố ý đấy chứ? Hai người trông có vẻ là bạn tốt, nhưng cậu bạn họ Đường có vẻ thiếu chút tâm nhãn, còn cậu họ Tiêu thì rất có tâm kế, nhưng cả bạn gái và bạn tốt của cậu ta hình như chưa hề nhận ra.

  "Hì hì, vận khí của tớ chỉ tốt chút xíu thôi." Đường Thạc hơi ngại ngùng. "Văn Văn, cậu thì hoàn toàn chẳng cần dựa vào vận khí, thành tích của cậu tốt như thế, nhà trường còn giữ cậu ở lại trường mà."

"Giữ lại trường thì có gì tốt, không gian phát triển hẹp, muốn thăng tiến một bậc phải mất rất nhiều năm." Tiêu Văn vẫn giữ nguyên giọng điệu hâm mộ. "Vẫn là vận khí của cậu tốt hơn."

Lúc này, đến cả Đường Thạc không được nhạy bén lắm cũng đã nghe ra, Tiêu Văn cũng muốn đến Phác Thị thực tập, ở Phác Thị sẽ được phát triển rất nhanh, phạm vi thăng tiến rộng lớn, nếu để anh chọn giữa ở lại trường và đến Phác Thị, anh cũng sẽ chọn Phác Thị.

Đương nhiên Đường Thạc hy vọng bạn tốt của mình có thể được như mong muốn, nhưng mình là ai chứ, làm sao có thể làm chủ thay Phác Thái Anh được, cho nên đành phải cười ngu ngơ mấy tiếng để cho qua.

Tất nhiên Phác Thái Anh cũng có nghe ra, thế nhưng nàng vẫn tiếp tục đọc tạp chí, không hề phản ứng một chút nào, đâu phải nàng muốn làm từ thiện, bất kỳ ai cũng có thể vào công ty chứ. Nàng thật sự không quan tâm nhân viên của mình có phải có tâm kế hay không, có phải người tốt hay không, thế nhưng chàng trai kia vừa trông đã biết không phóng khoáng, không giống người có thể làm được việc lớn, người như vậy Phác Thị chẳng cần.

"Ưm..." Đúng lúc đó, Kim Trân Ni từ từ tỉnh lại, ghế dựa tất nhiên là kém hơn giường, cô ngủ không được thoải mái lắm, tỉnh lại xong cả người cứng còng.

"Sao thế, khó chịu à?" Phác Thái Anh xoa bóp cánh tay và vai cho Kim Trân Ni. "Sắp đến trưa rồi, có đói không, ăn chút gì nhé?"

"Ừm." Kim Trân Ni duỗi người xong thì bắt đầu chép miệng, tay trái còn sờ soạng tay Phác Thái Anh, lâu lâu như mèo con dụi vào cánh tay Phác Thái Anh.

Từ sau hôn lễ, Kim Trân Ni trở nên càng ỷ lại vào Phác Thái Anh hơn, cực kỳ dính người, trong mắt Phác Thái Anh, quả thực đáng yêu cực kỳ.

Phác Thái Anh gọi tiếp viên hàng không mang hai phần cơm trên máy bay đến, bày bát đũa đưa khăn tay, toàn bộ quá trình đều phục vụ tận tình, những người khác nhìn thấy mà mù cả mắt luôn.

  "Quả nhiên các chị rất ân ái." Hai mắt Đường Thạc sáng ngời. "Tuyệt quá!"

"Cám ơn." Phác Thái Anh thích nghe những lời này nhất.

Kim Trân Ni khó hiểu hỏi: "Hai người quen nhau?"

"Vừa mới làm quen, cậu ấy tên là Đường Thạc." Phác Thái Anh giới thiệu. "Đường thiếu gia nói chuyện rất hay, em vừa mời cậu ấy đến công ty chúng ta làm việc."

"Chào cậu." Kim Trân Ni cười chào hỏi.

"Chào chị." Lúc này Đường Thạc phát hiện ra, Kim Trân Ni có phần hơi giống Tiêu Văn, trước đây mới chỉ xem trên báo, căn bản không chú ý, nhìn thấy người thật mới nhận ra.

"Sao thế?" Thấy Đường Thạc cứ nhìn mình chằm chằm, Kim Trân Ni hơi lấy làm lạ. Cô bất giác sờ mặt mình hỏi Phác Thái Anh: "Có phải chị bị dính cơm lên mặt không?"

"Phụt, không có." Phác Thái Anh bật cười thành tiếng, A Ni nhà nàng sao mà đáng yêu quá vậy.

Nếu không bị dính cơm lên mặt, vậy chàng trai kia cứ nhìn mình làm gì? "Trông tôi kỳ quái lắm à?"

"Không có không có." Đường Thạc vội vàng xua tay, sau đó chỉ vào Tiêu Văn ngồi cạnh mình, nói. "Chỉ là tôi cảm thấy bạn của tôi trông hơi giống Kim tiên sinh, đúng là trùng hợp."

Anh vừa nói xong, cả Kim Trân Ni và Tiêu Văn đều hơi ngạc nhiên, hai người quay sang nhìn đối phương.

Kim Trân Ni nhìn Tiêu Văn, chính cô không cảm giác được gì, vì thế tò mò hỏi Phác Thái Anh: "Thật sự giống lắm à?" Trông chàng trai kia rất đẹp, sao mình có thể giống cậu ta chứ.

"Không giống." Phác Thái Anh lắc đầu cười.

Mặt mũi đúng là hơi giống, nhưng những đặc điểm khác thì kém xa, hơn nữa Phác Thái Anh luôn cảm thấy cái gì của nhà mình cũng là tốt nhất, của nhà người khác căn bản không đáng để so sánh.

Phác Thái Anh đã nói không giống rồi, những người khác cũng không tiện nói thêm gì nữa, cũng đâu thể nói ngay trước mặt nàng rằng ánh mắt nàng không tốt chứ, có điều Tiêu Văn lại ghi nhớ lời Đường Thạc vừa nói trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro