Chap 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong lòng Kim Trân Ni hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì, cô cũng đâu thể xông đến tách hai người ra, Tiêu Văn còn đang để trần nửa người trên nửa người dưới mà.

Đáng giận nhất chính là nửa người trên của Phác Thái Anh cũng lộ da thịt, chỉ có áo tắm màu đỏ buột dây chữ X, vừa đi tắm biển nên cơ thể rất dính, ai cũng không muốn mặc áo, cứ tắm trước rồi nói.

Giờ thì hay rồi, cả hai người đều để trần, cứ ôm như vậy, quả thực không thể tốt được!

Nếu Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni đang nghĩ gì thể nào cũng kêu oan uổng, tay nàng không hề chạm vào Tiêu Văn, hoàn toàn là đối phương chủ động đấy chứ.

Thôi bỏ đi, tạm thời cứ nhịn một chút. Có điều Kim Trân Ni đang giận nên nàng không nhặt khăn tắm, mà là ra hiệu cho người hầu bên cạnh. Người hầu kia nhặt khăn tắm lên khoác vào cho Tiêu Văn, Tiêu Văn thì mặt mũi đỏ bừng rời khỏi người Phác Thái Anh, sau đó nhẹ nhàng lấy tay giữ khăn tắm.

Anh đang cúi đầu, nên không nhìn thấy mặt Phác Thái Anh, anh nhất định phải tách khỏi người Phác Thái Anh thì mới quấn khăn tắm che trước phần dưới được, tốc độ mà chậm, khẳng định sẽ lại trần trụi, nếu Phác Thái Anh cúi đầu xuống, chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng trước phía dưới của anh.

Anh đã nghĩ rất tuyệt đấy chứ, thế nhưng Phác Thái Anh không có hứng với anh, còn chả thèm liếc nhìn anh một cái, tất cả đều chỉ uổng công.

Kim Trân Ni chứng kiến mọi chuyện, trong lòng rất khó chịu, nhưng chính mình đã muốn giúp đỡ nên mới đưa người ta về đây, ban đầu Phác Thái Anh còn ghét bỏ phiền phức khuyên mình nữa kìa.

Có chút uất nghẹn.

Người hầu dẫn Tiêu Văn đến phòng dành cho khách để tắm rửa, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh thì về phòng mình tắm.

"Sao thế?" Phác Thái Anh thấy sắc mặt Kim Trân Ni không tốt đẹp gì. "Không phải là thấy mỹ nam nhảy vào người em nên ghen chứ?"

"Ai bảo thế!" Kim Trân Ni cảm thấy giọng điệu của Phác Thái Anh cực kỳ đáng ghét, cô đánh vào một cái vào mông Phác Thái Anh, sau đó thở phì phò chạy vào phòng tắm.

  Phác Thái Anh cười nhẹ, thế này không phải là ghen sao, quả nhiên A Ni rất yêu mình mà ~

Chờ khi hai người tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi ra ngoài, Tiêu Văn cũng đã tắm xong, mặc quần áo mới ngồi trong phòng khách.

Trong phòng anh không có máy sấy, cho nên tóc vẫn ướt, xõa xuống trước mặt và bết lại vuốt ra sau, trông có vẻ quyến rũ hơn bình thường. Mặc dù bộ quần áo đang mặc chỉ tùy tiện mua ở ngoài, thế nhưng anh mặc vào lại rất đẹp, quả nhiên chỉ cần mặt soái ca dáng người tốt thì mặc cái gì cũng giống hàng hiệu.

Cũng không thể cứ để anh ở đây mãi được, hai bên chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể chăm sóc anh mãi, dù sao bây giờ đã có quần áo mới, đi đâu cũng không có vấn đề.

Kim Trân Ni và Phác Thái Anh ngồi trên ghế salon đối diện với anh cùng nói chuyện, hy vọng có thể mau chóng giải quyết vấn đề của anh.

"Tiêu tiên sinh, rốt cuộc cậu có chuyện gì?" Phác Thái Anh dứt khoát hỏi luôn. "Nói thẳng ra, năng lực của chúng tôi có hạn, việc giúp được cho cậu chỉ có thể là mua quần áo, còn những mối quan hệ với người khác như cậu và bạn bè cãi nhau, chúng tôi không quản nổi, đừng nói là chúng tôi không quản nổi, đến cả cảnh sát cũng không quản được đâu."

Kim Trân Ni cảm thấy Phác Thái Anh nói vậy có phần nặng lời, thế nhưng nhớ lại chuyện ở cửa nên cô vẫn im lặng, tuy rằng Phác Thái Anh hơi nặng lời chút, nhưng hiện tại rất hợp khẩu vị của cô.

"Em..." Tiêu Văn lắc đầu giải thích. "Không sợ các chị chê cười, tình cảnh vừa rồi của em các chị cũng thấy rồi đấy, đúng là rất mất mặt. Nhưng không phải do em không cẩn thận, mà là Thạc Thạc... Thôi bỏ đi, nói cho cùng vẫn là em không tốt, là em tự làm tự chịu."

Phác Thái Anh đã đoán được khoảng tám phần. Trước đây Kim Trân Ni không nói chuyện nhiều lắm với Đường Thạc và Tiêu Văn nên không hiểu họ, nhưng nàng thì biết mà, nghe từ ý của Tiêu Văn, cậu ta thảm hại như vậy là vì Đường Thạc?

"... Là Đường tiên sinh?" Kim Trân Ni nhíu mày. Từ Phác Thái Anh nên cô được biết, Đường Thạc là một người rất được, cô cũng cảm thấy Đường Thạc rất sống động cởi mở, sao có thể làm ra loại chuyện đó? "Có phải có hiểu lầm gì không? Vừa rồi ở ngoài bãi biển tôi nghe thấy cậu nói tranh đoạt Cố Vi Vi gì đó..."  

  "Không phải... Không phải hiểu lầm." Tiêu Văn lại bắt đầu chảy nước mắt.

Phác Thái Anh cũng thấy hơi bội phục anh, nước mắt của chàng trai này nói chảy là chảy, sao không đi làm diễn viên đi, một hạt giống tốt thế này chắc chắn sẽ rất có hy vọng tỏa sáng.

Đối phương đã khóc rồi, Kim Trân Ni cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Cô không hứng thú lắm với mấy chuyện kiểu này, quan trọng nhất là biết rồi thì có thể làm gì được, chuyện tình cảm thì cô và Phác Thái Anh không giúp được gì đâu.

"Tôi và Thạc Thạc là bạn học cùng lớp, Cố Vi Vi và Thạc Thạc là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cô ấy là bạn gái đầu tiên của tôi, là cô ấy theo đuổi tôi, trước giờ tôi chưa từng yêu đương, tuy rằng không thích cô ấy, nhưng cô ấy là bạn của Thạc Thạc, tôi nghĩ chắc con người cô ấy cũng rất tốt, nên đã đồng ý thử xem." Tiêu Văn vừa khóc vừa nói, cũng khó cho anh khi mà đang khóc vẫn có thể nói chuyện rõ ràng được. "Nhưng không ngờ Thạc Thạc cũng thích cô ấy, hôm nay tôi cũng mới biết, vừa rồi Thạc Thạc còn..."

Nói xong anh càng khóc to hơn, khóc suốt một hồi mới dừng lại. Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đều không nói gì, tuy không biết có đúng là vậy thật không, nhưng nội dung này thật sự là cẩu huyết quá.

"Vừa rồi lúc Cố Vi Vi không có ở đấy, Thạc Thạc đã mắng tôi cướp mất người cậu ấy thích, tình cảm thanh mai trúc mã của cậu ấy và Cố Vi Vi bị tôi phá hỏng, tôi đã giải thích mà cậu ấy không nghe, ban đầu thì nói tôi không có tiền còn muốn đi chơi, dùng tiền của Cố Vi Vi mà không biết xấu hổ, sau đó trong lúc tức giận còn cắt vải... Chuyện sau đó các chị cũng biết rồi."

"Đúng là tôi không có tiền, nhưng lần này không phải là tôi đòi đi chơi, là Cố Vi Vi cứ một mực muốn tôi đi, tôi vốn dĩ không muốn dùng tiền của cô ấy! Sau khi trở về nhất định tôi sẽ nghĩ cách trả tiền cho cô ấy, xem ra chỉ có thể chia tay thôi..." Tiêu Văn gắng sức giải thích, anh không muốn Phác Thái Anh nghĩ mình là người ham tiền. "Chỉ mong Thạc Thạc đừng giận tôi nữa, tôi vốn không hề biết cậu ấy thích Cố Vi Vi, nếu tôi biết, nhất định tôi sẽ không nhận lời Cố Vi Vi đâu, sao tôi có thể cướp bạn gái của bạn tốt được."

Phác Thái Anh và Kim Trân Ni quay sang nhìn nhau, quả nhiên rất cẩu huyết...

  Phác Thái Anh không lên tiếng, nàng muốn xem Kim Trân Ni định xử lý chuyện này thế nào.

"Tôi thấy Đường thiếu gia không phải người không nói lý, có lẽ giữa các cậu thật sự có chút hiểu lầm nào đó cũng nên, cứ giải thích rõ ràng với nhau là tốt nhất." Kim Trân Ni không tiếp xúc nhiều với hai người, nhưng cô luôn nghe theo Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đã nói Đường Thạc rất được thì chắc chắn không sai, sẽ không đến mức cắt đứt quần tắm của người ta đâu. "Chúng tôi thật sự bất lực đối với chuyện này."

"Bây giờ em rất sợ khi nhìn thấy hai người họ, các chị giúp em được không?" Vừa rồi người nói là Kim Trân Ni, nhưng lúc này Tiêu Văn lại nói chuyện với Phác Thái Anh. "Em sẽ không gây thêm phiền phức cho các chị đâu, chỉ cần có thể thu lưu em một thời gian ngắn, bây giờ em không có đủ tiền trong người, không thể mua vé máy bay về được... Thu lưu em một thời gian ngắn, bảo em làm gì cũng được, em sẽ tìm việc làm thêm để kiếm tiền."

Phác Thái Anh thật sự bị cậu ta dọa sợ luôn rồi, cái lý do não tàn đó mà cũng nghĩ ra được, chỉ số thông minh thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?

Kim Trân Ni cũng không muốn, họ căn bản đâu có thân quen với anh, giấu diếm bạn học đi cùng anh để thu lưu anh là chuyện gì chứ?

"Nhưng không nói cho mấy người Đường thiếu gia biết, nhất định họ sẽ rất sốt ruột, cậu như thế này có thể xem như là vô duyên vô cớ biến mất đấy." Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh. "Em nói xem phải làm sao đây?"

"Chị cứ xem rồi xử lý, em nghe theo chị hết." Phác Thái Anh hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến.

"Cầu xin chị, Phác Tổng, cầu xin chị!" Tiêu Văn bày ra dáng vẻ cực kỳ đáng thương cầu xin Phác Thái Anh.

Đến giờ thì dù Kim Trân Ni có chậm chạp đến mấy cũng phải phát hiện ra điều bất thường, cái cậu Tiêu tiên sinh này từ đầu đến cuối đều không để ý đến cô, chỉ để ý đến Phác Thái Anh!

Không phải là mình rước phiền toái về nhà rồi chứ?

"Chị mặc kệ đấy, chuyện này chị không quản được, chị về phòng trước!" Đột nhiên Kim Trân Ni nổi giận, mình đúng là bị mù mà, sao lại không nhìn ra từ sớm chứ! Đúng là đàn ông bên trong đàn bà!

Kim Trân Ni vừa mới rời đi, Phác Thái Anh cũng đứng dậy muốn đi luôn, nàng đang định cho người hầu đưa Tiêu Văn đi khỏi đây, cái câu chuyện cẩu huyết này nàng thật sự không có hứng thú để tìm hiểu và tham dự đâu.

  "Phác Tổng, cầu xin chị!" Tiêu Văn thấy Phác Thái Anh muốn đi bèn vội vàng túm góc váy ngủ Phác Thái Anh. "Giúp em được không?" Anh mở đôi mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cực kỳ mất kiên nhẫn với anh, muốn hất tay anh ra khỏi người mình, nhưng vừa mới giơ tay thì Kim Trân Ni đột ngột quay lại.

Kim Trân Ni vừa rời đi xong thì tự nhiên nghĩ lại, dựa theo lập trường của mình, tại sao phải bỏ đi chứ, người nên đi là đối phương mới phải! Thế nên cô lại quay lại.

Sau đó thì cô thấy cảnh tượng Phác Thái Anh và Tiêu Văn dây dưa với nhau.

Cả người cô đều sững ra luôn.

Trong vô thức, cô chạy như bay về phòng, cũng không biết tại sao nữa, chỉ là cô cảm thấy không muốn nhìn thấy gì nữa.

Phác Thái Anh hất mạnh tay Tiêu Văn: "Bỏ tay ra!"

"Em... Em đi giải thích với Kim tiên sinh, nhất định là chị ta hiểu lầm em." Tiêu Văn lắp bắp giải thích.

Phác Thái Anh vốn định không để tâm, nhưng nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý, nàng ngồi xuống lạnh lùng nói: "Hy vọng cậu có thể giải thích rõ ràng với chị ấy!"

"Nhất định rồi, Phác Tổng, chị cứ yên tâm!" Nói xong anh vội vàng đuổi theo.

"Kim tiên sinh!" Tiêu Văn chạy còn nhanh hơn thỏ, đến bên cạnh Kim Trân Ni, đứng trước cửa phòng ngủ giải thích. "Chị hiểu lầm rồi, tôi và Phác Tổng không có gì đâu, chị ấy chỉ là... chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Kim Trân Ni lạnh mặt nói.

"Có lẽ chị ấy nhìn thấy mặt tôi..." Tiêu Văn ấp a ấp úng. "Nên coi tôi trở thành chị..."

Kim Trân Ni: "..."

Cô vừa định phát hỏa thì nhìn thấy Phác Thái Anh khoanh tay trước ngực đứng tựa vào cầu thang.

  Phác Thái Anh nở một nụ cười tươi rồi chậm rãi đi tới, nói: "A Ni, bây giờ chị đã nhớ kỹ chưa, trên đời này có rất nhiều kẻ thứ ba luôn cố gắng không ngừng, nếu hôm nay chị thực sự bị cậu ta cướp mất, chị nói xem có phải chị sẽ hối hận cả đời vì đã dẫn sói về nhà không?"

Vẻ mặt Tiêu Văn đầy khiếp sợ nhìn ra đằng sau, không phải Phác Thái Anh đang chờ mình ở phòng khách sao, sao đột nhiên đã tới đây rồi?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro