Chương 11: Tiểu miêu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dùng một tay khẽ nâng cằm đối phương, vui vẻ đáp một câu: "Cảm ơn..."

Khóe môi nữ nhân vô thức nhếch lên, trong thứ ánh sáng tối màu đầy kích thích, nụ cười của cô ấy lộ ra vô cùng mê hoặc. Tôi nhìn một lúc đầu óc liền nảy sinh hứng thú, bởi vì trong người có rượu, đầu óc nhất thời trì trệ không hề nghĩ đến hành động sắp tới là đúng hay sai.

Sức kháng cự của tôi rất yếu, đứng trước vẻ đẹp không hề dung tục của đối phương, kỳ thực liền nảy sinh chút xấu xa. Người phụ nữ không hề né tránh hành động thân mật của tôi, ngược lại còn vô cùng hợp tác.

Ở một vị trí khuất xa trung tâm ồn ào, hồ nháo, là nơi hiếm có ai để mắt đến, hoặc nếu có cũng chẳng mấy ai quan tâm. Đối phương chậm rãi rót cho tôi một ly rượu, ngón tay thon dài đặt trên miệng ly vô cùng xinh đẹp.

Tôi chống cằm nhìn, nhịp tim như được bơm vào một chất kích thích, biểu tình đập loạn xạ. Nhớ lại dáng vẻ lúc người nọ gọi tên tôi, khóe môi không biết từ lúc nào đã mỉm cười, tôi cũng không biết ý cười đó xuất phát từ đâu, chỉ là không thể khống chế nổi mà bắt đầu lướt qua mấy suy nghĩ lệch lạc.

"Rượu..."

Tôi rũ mắt nhìn vào đôi môi căng mọng đang khẽ mấp máy của nữ nhân, sau đó tầm mắt liền di chuyển trượt dài xuống hàng xương quai xanh thon dài vô cùng quyến rũ.

Sau khi đỡ lấy ly rượu từ trong tay nữ nhân, bàn tay không hề có ý ngoan ngoãn mà cố tình cọ xát vào da tay mịn màng. Ly rượu được dốc lên cao, tôi ngưỡng cao cổ uống liền mấy ngụm. Một vài giọt rượu đỏ hồng không chịu an phận mà tràn ra khỏi khóe môi, lăn thành một đường dài trượt xuống cổ.

"Diên Hi..."

Ánh mắt nữ nhân bất chợt trở nên nóng bỏng, ngón tay cong cong duỗi ra từ tốn lau đi vết rượu chảy dài. Tôi hơi mỉm cười, trực tiếp áp sát khuôn mặt của đối phương, tham lam ngửi lấy mùi gỗ trầm ấm đặc biệt quẩn quanh.

Đáy mắt nữ nhân ám một tầng nước mù mịt, giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù. Cô ấy rũ mắt nhìn tôi, hơi thở không có lúc nào ổn định, càng ngày càng trở nên kích động, gấp gáp.

"Cô gái nhỏ, lần đầu nhìn ảnh của em đã cảm thấy ấn tượng, lần đầu gặp em ngoài đời liền cảm thấy thích em..."

Vành tai bị nữ nhân xinh đẹp gặm lấy, đáy lòng liền chộn rộn một hồi lâu, cảm nhận rõ rệt từng luồng khí điện nhè nhẹ bắt đầu lan truyền khắp cơ thể, tôi nhúc nhích thân mình, bàn tay kích động trượt trên sống lưng của đối phương.

Đầu tôi khẽ nghiêng, để cánh môi nghịch ngợm lướt qua vành tai đỏ ửng của nữ nhân, nhẹ nhàng phả ra một luồng hơi mỏng.

"Tôi nhất thời không nhớ ra được... chúng ta đã từng gặp qua ở đâu..." Âm thanh vang lên, cơ hồ có chút vẩn đục.

Đối diện với bộ nhớ kém hoạt động của tôi, đối phương cũng không chơi trò úp úp mở mở nữa, môi kề bên tai trực tiếp nói ra câu trả lời.

"Tiểu miêu tinh, tôi là Khương Nguyệt. Chẳng phải em vẫn luôn tìm cách phá hoại tình cảm giữa tôi và trúc mã của em sao? Sao lại có thể quên tôi như vậy, tôi thật sự rất đau lòng đó..."

"Ha..." Tôi thầm cười một tiếng, sau khi nghe qua hai chữ "Khương Nguyệt", não bộ mơ mơ màng màng truyền đến một loạt thông tin xác nhận. Mất khoảng vài giây thất thần, tôi cuối cùng cũng nhận ra người phụ nữ đang cùng tôi bày ra hành vi ám muội này là ai.

Khương Nguyệt, bạn gái của thanh mai trúc mã nhà tôi. Tôi đưa tay đỡ lấy trán, lúc biết đối phương là ai, ánh mắt liền ám lấy một tầng mù mịt tựa khói sương. Đầu óc đang đi du ngoạn ở đâu đó nhất thời liền hoạt động trở lại. Tôi hít vào một hơi khí lạnh, nhướng người muốn điều chỉnh tư thế. Có điều vai nhỏ lập tức bị một cỗ lực đạo hung hăng đẩy xuống sô pha, người tôi nhão như bùn non, vậy nên chỉ có thể để mặc cho đối phương tùy ý điều khiển.

Khuôn mặt xinh đẹp tựa như tạc tượng của Khương Nguyệt mạnh mẽ đập vào mắt khiến lòng ngực tôi có đôi chút ngứa ngáy. Sao đầu óc tôi có thể ngu xuẩn đến như vậy, lại quên đi người trước mặt là Khương Nguyệt, nếu sớm biết là cô ấy, cho dù có là đệ nhất mỹ nữ, tôi cũng sẽ không dại dột mà dây vào.

"Chị... chị Khương Nguyệt... là em uống quá nhiều rồi, cho nên mới không nhận ra chị..."

Tôi nghiêng đầu tránh né một cách gượng gạo, thần trí nhất thời tỉnh táo mà tìm cách ứng xử. Chẳng phải Khương Nguyệt là bạn gái Thời Cẩn Dương sao? Cho dù là yêu hay không yêu anh ta, cũng sẽ không có trường hợp nhìn trúng tôi chứ?

Khương Nguyệt duỗi những ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào da mặt tôi, xúc cảm như được phóng đại, kịch liệt ập đến khiến lòng ngực tôi cực kỳ ngứa ngáy. Khương Nguyệt hôm nay không giống như bình thường, chẳng phải lúc nào cũng là dáng vẻ thâm trầm, khó đoán hay sao? Vì sao lúc này lại dùng ánh mắt khô nóng đó nhìn tôi, biểu cảm càng giống như mèo đang vờn chuột, thậm chí còn sắp mất kiên nhẫn.

Khương Nguyệt cúi đầu, âm điệu ôn hòa lẫn vào một chút mờ đục, khe khẽ nói: "Diên Hi, rõ ràng là đã không cần Cẩn Dương nhưng vẫn cứ muốn chen vào phá hoại mối quan hệ giữa bọn tôi, thậm chí lúc tôi đề nghị chia tay để trả anh ta về cho em, em cũng không cần... tôi không hiểu nổi hành động của em. Em thật sự... yêu Thời Cẩn Dương sao?"

Ngón tay nữ nhân khẽ quấn lấy một lọn tóc của tôi, vô cùng ngờ hoặc nhìn lấy tôi chằm chằm. Bắt gặp ánh nhìn vô cùng gắt gao của đối phương, lòng ngực tôi biểu tình một cách căng thẳng, chỉ có thể đảo mắt tránh né, nói năng một cách lắp bắp:

"Chị... nói gì vậy? Sao em lại không yêu anh Cẩn Dương?! Còn nữa, nếu em chấp nhận việc chia tay để chị trả anh ấy về lại cho em, không phải em sẽ trở thành một tiểu trà xanh cướp bạn trai của người khác sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro