Chương 12: Cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may đầu óc tôi nhanh nhẹn, cho dù lúc đối diện với Khương Nguyệt, tự tin trong người đều đã giảm mất một nửa thế nhưng sự linh hoạt trong não bộ tôi vẫn hoạt động rất tốt. Vốn dĩ là một người thông minh, cao ngạo, không ngờ cũng có lúc bị một người phụ nữ khác hung hãn khống chế.

"Vậy sao?"

Khương Nguyệt híp mắt nhìn tôi, ngón tay mang theo lạnh buốt vuốt nhẹ qua cằm rồi trực tiếp nắm lấy, khí tức bá đạo khống chế tầm nhìn, bức tôi chỉ có thể nhìn vào cô ấy. Bắt gặp ánh nhìn nóng bức của nữ nhân, trong lòng đương nhiên khó tránh khỏi một cảm giác ngứa ngáy, chỉ là loại cảm giác này có chút kỳ lạ, giống như có cái gì đó vô cùng kích thích đang dần được tạo ra.

Tôi như chó nhỏ gật đầu, đáy mắt càng không giấu khỏi vẻ van xin đang cuồn cuộn dâng lên, hi vọng đối phương có thể tin mình. Thế nhưng, tôi càng không thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Khương Nguyệt. Càng nhìn sâu vào mắt phượng sâu thẳm, tâm trí tôi càng trở nên hoảng loạn, tựa như phân tán thành nhiều mảnh, không sao ghép lại được.

"Chị... không tin em sao?"

Cánh môi chỉ vừa khép lại, Khương Nguyệt liền trực tiếp cúi đầu. Cánh môi bị một luồng cảm giác nóng ẩm bao vây, run rẩy muốn phản kháng.

Không chỉ tâm trí, sợ rằng đến cả hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn. Tôi có nghĩ đông nghĩ tây, cũng không nghĩ đến chuyện Khương Nguyệt uống say rồi cưỡng hôn tôi. Cô ấy rõ ràng là bạn gái của trúc mã nhà tôi, cho dù không hề ghét tôi cũng không nên có... nên có hành động vượt quá tiêu chuẩn thân mật như vậy chứ?

Trong người bất chợt sản sinh một tia kích thích, không hề có bài xích, ngược lại lòng ngực còn bị chọc cho ngứa ngáy, tay chân dần mất kiểm soát muốn đưa lên sờ loạn xạ. Khi Khương Nguyệt buông bỏ đôi môi, tôi như kẻ ngột ngạt bất chợt tìm được sự sống, điên cuồng hít thở. Trước mặt đối phương, lòng ngực tôi phập phồng một cách mạnh mẽ.

Sau khi "chiếm tiện nghi" của tôi, Khương Nguyệt mới chậm rãi trả lời:

"Tin chứ, tôi tin em mà..."

Tin cái gì? Tôi bị chị ta hôn đến sắp tắt thở rồi, kỹ thuật điêu luyện như vậy, hoàn toàn bỏ xa một con gà mờ như tôi.

Đầu óc bị cái hôn vừa rồi làm cho mụ mị, giống như bị đánh một cái, đánh đến ngu người. Tôi thất thần chạm tay vào cánh môi ẩm ướt còn vương chút rượu nồng, mi mắt rũ xuống lộ ra biểu cảm phức tạp. Sao cứ có cảm giác tôi không phải là đang dụ dỗ Thời Cẩn Dương mà là đang dụ dỗ Khương Nguyệt, có lẽ vậy, vừa rồi hình như đã cắm vào đầu anh ta một cái sừng nhỏ.

Nếu như trúc mã biết thanh mai của mình lại bị bạn gái của mình cưỡng hôn, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào, mà tôi bây giờ, cũng không biết nên có biểu cảm gì đối với người trước mặt.

"Tiểu miêu tinh, ngẩn ngơ cái gì?"

Thấy tôi bày ra dáng vẻ ngũ vị tạp trần, Khương Nguyệt liền hỏi một câu đánh gãy dòng tâm tư của tôi. Ngón tay nữ nhân mát lạnh khẽ chạm qua làn da căng nóng, lại lướt đến đôi môi đỏ ửng có chút sưng nhẹ trên mặt tôi, ánh mắt dường như càng thêm dạt dào tình ý.

Nếu như không phải là chính chủ, tôi còn cho rằng Khương Nguyệt mới chính là thanh mai trúc mã của tôi.

Tôi dùng một tay che đi nửa khuôn mặt đang ngượng ngùng, chỉ một cái hôn đã hoàn toàn phong ấn dáng vẻ nhốn nháo cũng thật khiến tôi phải bội phục.

Lúc Khương Nguyệt cúi đầu muốn cùng tôi dây dưa thêm một hồi lâu, mà đối với mỹ nữ yếu thế như tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt, môi chỉ vừa nhẹ nhàng đặt xuống, điện thoại trên bàn liền reo lên inh ỏi.

Tình ý bị cắt đứt, Khương Nguyệt có chút không cam lòng ngẩng đầu, duỗi tay cầm lấy điện thoại. Lúc cô ấy cho tôi xem điện thoại, tôi liền mơ hồ lộ ra nụ cười móp méo, có phải là điên rồi không, hình như tôi vừa cảm thấy hụt hẫng.

Màn hình điện thoại hiển thị ba chữ "Thời Cẩn Dương", Khương Nguyệt lắc lắc điện thoại nhìn tôi, sau đó nhấc máy, bật âm lượng lớn cũng để tôi nghe thấy.

"Khương Nguyệt, em... đã nguôi giận chưa? Có thể gặp nhau một chút được không? Anh muốn giải thích..."

Không có tiếng đáp lại, tựa hồ như sau khi nghe qua âm thanh hỗn tạp trong quán bar, giọng nói của Thời Cẩn Dương có phần khó chịu hơn.

"Em đang ở đâu, sao lại ồn ào như vậy? Đi uống rượu sao?"

"Ừm." Khương Nguyệt khẽ đáp một tiếng vào trong điện thoại, ánh mắt nhìn tôi vẫn duy trì nhiệt độ nóng bức.

"Em đang ở đâu, anh đến đón em, lẽ nào là vì chuyện lúc sáng cho nên em mới? Nguyệt Nguyệt, đừng khó chịu với anh nữa... tất cả đều là hiểu lầm, anh có thể giải thích..."

Khương Nguyệt hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói vào điện thoại: "Không cần đâu, tôi cần một mình, khi nào nghĩ thông rồi sẽ nói chuyện với anh..."

Cô ấy nói xong liền tắt máy, có khí thế như vậy, quả nhiên khiến tôi không thể nào áp bức được. Sau khi Thời Cẩn Dương gọi đến, mẹ tôi cũng gọi đến, trong điện thoại bà nói, đêm nay cùng bố ra ngoài có việc, sẽ không về nhà, còn dặn dò tôi uống ít một chút, chừa cho bản thân một chút tỉnh táo. Tôi rất nhanh đồng ý cho qua, tôi đã không uống ít, một chút tỉnh táo cuối cùng dường như cũng bị Khương Nguyệt cướp đi rồi.

Diễn biến tiếp theo tôi không dám nghĩ đến nữa. Khương Nguyệt đưa tôi về nhà, thậm chí còn đưa vào tận phòng ngủ của tôi, không hề chừa lại bất kỳ một con đường lui nào. Cũng may trên đường không gặp Thời Cẩn Dương, nếu biết bạn gái ở cùng với tôi, không biết sẽ còn ầm ĩ đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro