Chương 14: Chưa đến lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩn Dương? Nhà của tôi? Tôi thầm cười một tiếng trong lòng, tên tra nam phụ bạc đó ghét tôi đến như vậy, đến nhìn cũng không muốn nhìn, làm sao có thể tự tiện tìm đến tôi? Nói không chừng, bây giờ anh ta đang cùng với một người phụ nữ khác ở bên ngoài nói chuyện nhân sinh.

Tôi mang theo dáng vẻ mệt mỏi, nhìn bác gái lắc đầu, tỏ ý không biết. Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, bác gái cũng rời đi. Cửa nhà cứng nhắc đóng lại, tôi tựa lưng vào cánh cửa, thất thần mất một lúc lâu.

Cửa phòng bất chợt có động tĩnh, Khương Nguyệt vắt áo khoác ngoài trên nửa cánh tay, chậm rãi từ trong phòng ngủ bước ra. Lúc nhìn thấy khuôn mặt suýt thì khiến tôi không kịp trở mình, đáy lòng đang ngủ yên bỗng có cảm giác sôi sục.

Khương Nguyệt tùy ý vứt áo khoác lên thành ghế, bước đến dồn tôi vào cửa, vây lấy cơ thể trong vòng ngực mềm mại. Cô ấy cao hơn tôi một cái đầu, mỗi lần nhìn xuống đều mang theo ánh mắt ôn hòa trói buộc người khác. Tôi có niềm yêu thích đặc biệt với cái đẹp, đặc biệt là phụ nữ đẹp, đương nhiên sẽ không dễ dì vượt qua cạm bẫy nhan sắc này. Lâm Diên Hi tôi, thật sự đã thua ngay từ trận đấu đầu tiên, thất bại một cách thảm hại.

Da mặt căng nóng đột ngột có có cái gì đó mát lạnh lướt qua, phía dưới, eo nhỏ bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, có chút không an phận mà vuốt ve, xoa bóp. Lòng ngực tôi dậy lên cơn ngứa ngáy chỉ vừa lắng xuống không lâu, hơi thở dần dần mất đi sự ổn định, rất nhanh liền trở nên hỗn loạn.

Khương Nguyệt lướt nhẹ cánh tay, mạnh mẽ khít chặt eo nhỏ vào cơ thể nóng ran của cô ấy. Đôi môi bị một thứ mềm mại quấn lấy, ấm áp bủa vây, lại khiến tâm trí có phần mờ mịt hơn. Rõ ràng, cô ấy vẫn muốn cùng tôi nếm qua hương vị trái cấm...

Cảm xúc bị đẩy đến cao trào, lần đầu tiên tôi biết thế nào là mất quyền kiểm soát, chỉ muốn nhanh chóng xoa dịu cơn ngứa ngáy đang dâng trào như thác lũ trong lòng.

Có điều, vẫn là chưa đến lúc.

Khi cánh cửa rung lên, kèm theo tiếng gõ cửa có phần nhẹ nhàng, lần thứ hai, tình ý bị đánh gãy. Tôi giật mình một cái, ngón tay đang đỡ sau cổ Khương Nguyệt cũng khựng lại. Đáy mắt nhanh chóng xua đi dáng vẻ mơ màng ngập trong tình ý, lập tức có hồn trở lại. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa, lòng ngực như trống, dồn dập một cách mạnh mẽ. Lần này lại là ai?

Tôi xoay người nhìn qua mắt mèo, thật sự nhìn thấy Thời Cẩn Dương đang đứng ở bên ngoài. Tôi dụi mắt mấy lần, sau khi nhìn lại vẫn là nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đó. Cái tên này, lúc này lại đến tìm tôi, không biết là có chuyện gì?!

Cố gắng nén xuống dục vọng đang cuộn trào, bằng khả năng nhẹ nhàng hết sức có thể, tôi khẽ hỏi:

"Anh Cẩn Dương, khuya như vậy... không biết là có việc gì quan trọng?"

Khương Nguyệt nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ không chuyên tâm của tôi khi đối phó với Thời Cẩn Dương, dường như liền dâng lên ý cười. Cổ tay bị đối phương siết lấy, mạnh mẽ xoay người ấn tôi vào bức tường trống bên cạnh cánh cửa.

Tôi ngước mắt nhìn vào khuôn mặt yêu mị của đối phương, lộ ra chút van xin.

Thời Cẩn Dương ở ngoài cửa vẫn chưa ý thức được chuyện gì, có chút không vui nói vọng vào bên trong:

"Có thể mở cửa không? Anh muốn nói chuyện với em?"

Người vừa dứt lời, cổ tôi liền bị Khương Nguyệt hung hăng cắn một cái thật mạnh. Cổ họng tôi run lên, suýt thì phát ra âm thanh vẩn đục có chút không trong sáng. Tôi không trách Khương Nguyệt, muốn trách đều trách Thời Cẩn Dương đến không đúng lúc, phá hỏng tâm trạng của tôi.

Tôi kích động dùng tay chặn lại một nửa khuôn mặt đỏ bừng của nữ nhân, giọng nói như yếu đi mấy phần.

"Ngày mai hẵng nói được không? Bây giờ em rất mệt, cần phải nghỉ ngơi..."

Bị khước từ, trúc mã đương nhiên không vui, tiếp tục thỏa hiệp:

"Nói rất nhanh, sẽ không mất nhiều thời gian..."

Tôi thầm mắng một tiếng trong lòng, bây giờ đến cả một câu tôi cũng không muốn nói, một khắc cũng không muốn dây dưa với anh ta.

"Vẫn là ngày mai được không..."

Tôi giả vờ ho khan vài tiếng, giọng nói nghèn nghẹn.

"Chúng ta ngày mai hẵng nói chuyện, bây giờ em không được khỏe, cần phải nghỉ ngơi..."

Cảm thấy không thuyết phục được tôi, Thời Cẩn Dương miễn cưỡng bỏ đi. Bầu không gian lập tức trở nên yên ắng, ngoại trừ hơi thở dồn dập đầy ám muội đang quanh quẩn đâu đó ngay bên cạnh.

Trúc mã vừa rời đi không lâu, Khương Nguyệt liền có điện thoại. Sau khi nhấc máy trò chuyện vài câu, sắc mặt tươi tốt của nữ nhân đột nhiên liền tối đi vài phần.

"Tiểu miêu tinh, hôm nay đến đây thôi... vẫn là chưa đến lúc..."

Khương Nguyệt mỉm cười nhìn tôi, ý cười có chút mờ ám. Tôi miễn cưỡng thở dài một tiếng, cũng không có nói thêm gì. Mặc dù biết rõ chuyện này vô cùng sai trái, thế nhưng khi bị phá đám, trong lòng kỳ thực không vui.

Cảm xúc bị khuấy động miễn cưỡng đè nén xuống khiến cho tâm tình có chút khó chịu. Khương Nguyệt giống như dỗ dành, cúi đầu đặt nhẹ lên mũi tôi một nụ hôn.

"Tôi còn có việc, phải về trước đây..."

Tiếng cửa mở ra, cũng đóng lại rất nhanh. Người đi rồi, thế nhưng quanh quẩn trong không khí vẫn còn vương lại hương gỗ ấm áp, lẫn vào chút mùi rượu nồng nàn. Tôi lắc lắc đầu, lại dùng tay vỗ vào trán như muốn trấn tĩnh lại đầu óc.

Có lẽ say rồi, tôi... cần được nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro